Chị dâu ngất xỉu khi bước vào phòng em chồng
Vừa bước chân vào phòng, nhìn những thứ kỳ quái trên giường, bàn học, rồi bao nhiêu tranh ảnh màu mè quái dị dán khắp phòng, tôi hoảng hốt chạy ngay ra khỏi đó.
Chào mọi người, tôi đang rơi vào tình huống bế tắc vô cùng và không biết phải làm sao để nhanh thoát ra khỏi nó.
Tôi mới cưới chồng được 1 tuần. Hai đứa ở khác quê, quen nhau khi còn học đại học. Mới đầu, khi tình cảm nẩy sinh, tôi chỉ xác định yêu cho vui vì khác quê, công việc cũng chưa biết như thế nào nên cứ yêu cho đỡ buồn những ngày xa nhà, xa quê trọ học.
Thế nhưng, càng lâu, tình cảm càng sâu sắc nên tôi không thể xa anh ấy được. Quê anh ấy ở Tuyên Quang, còn tôi ở Quảng Bình. Nhà người yêu gần nên khoảng độ vài tháng, anh ấy lại dẫn tôi về nhà chơi một vài hôm. Nhà anh ấy tuy không giàu nhưng cũng thuộc dạng khá giả ở khu phố. Bố mẹ anh cũng rất niềm nở và quý tôi. Duy chỉ có cậu em trai là hơi khác.
Thấy bạn gái anh trai đến chơi mà nó chẳng cười với tôi một lần nào. Thậm chí tôi hỏi nó mà nó còn không thèm đáp. Đôi lần tôi thắc mắc nhưng chồng tôi bảo tính nó thế nên tôi cũng không để ý nữa.
Không ngờ cậu em chồng tôi lại có những sở thích quái lạ như vậy. Ảnh minh họa.
Cậu em chồng tôi năm nay đang học cấp 3. Vì học kém nên phải theo học một trường dân lập, tốn kém, ăn chơi đua đòi – đó là những điều chồng tôi kể về nó.
Nhà anh có 4 tầng, tầng hai có hai phòng ngủ gồm của bố mẹ anh ấy và phòng của anh. Còn cậu em trai một mình một phòng rộng nhất ở tầng 3. Vì tính nó lạnh lùng như thế nên thời gian yêu, dù thường xuyên về nhà anh ấy chơi nhưng chưa lần nào nó mời tôi vào phòng chơi cũng như tôi chưa từng chủ động lên tầng 3 hỏi han nó.
Đôi lần về nhà anh ấy, bất chợt phát hiện nó nhìn tôi chằng chằng từ xa, ánh mắt lạnh lùng khiến tôi giật mình lo sợ. Thế nhưng, tình yêu với anh khiến tôi không đắn đo suy nghĩ để tiến xa với anh hơn.
Video đang HOT
Ra trường, cả hai đứa đều ở lại Hà Nội làm việc. Bố mẹ anh cũng mua một căn hộ dưới này để tính chuyện đám cưới cho hai đứa. Lúc đó, tôi còn chưa tính đến chuyện cưới xin và cũng nghĩ muốn bay nhảy cái đã thì mẹ anh gọi điện.
Nhà anh có lẽ riêng mẹ anh là sống tình cảm nhất. Yêu nhau hơn 4 năm, mẹ là người thường xuyên trò chuyện và hay gửi quà xuống cho tôi mỗi khi anh về một mình. Đôi lần giận nhau, chính mẹ anh là cầu nối để tôi quên đi tất cả mà tiếp tục với anh.
Bố anh lại là người ít nói, nghiêm khắc nhưng từ ánh mắt và hành động, tôi biết bác cũng rất quý tôi. Duy chỉ có cậu em trai là tôi khó hiểu và lo ngại nhất.
Khi mẹ anh đề cập chuyện cưới, tôi khá bất ngờ nên ấp úng bảo “để con hỏi bố mẹ đã ạ” khiến mẹ anh cười mãi. Bố mẹ tôi ban đầu nghe thấy con gái bảo lấy chồng xa là không thích chút nào. Nhưng tôi thuyết phục cả hai đứa đều sống với làm việc ở Hà Nội thì cũng chẳng khác nào tôi xa nhà trọ học nên cuối cùng bố mẹ đều đồng ý để nhà anh ấy vào nhà tôi chơi.
Cách đây 3 tháng, bố mẹ và cậu em, anh ấy bắt xe vào nhà tôi chơi để nói chuyện luôn. Rõ ràng mọi người đều rất vui vẻ, duy chỉ có cậu em là chẳng cười chẳng nói gì. Đôi lúc còn nhìn tôi bằng ánh mắt hậm hực.
Rồi tất bật lo đám cưới khiến tôi cũng quên mất nhà anh còn một cậu em trai khác lạ như thế. Cho đến hôm cưới và bây giờ về sống chung, tôi mới sống dở c.hết dở với nó.
Cưới xong, tôi và anh ấy ở lại nhà 1 tuần. Phòng cưới của hai đứa chính là phòng riêng của anh luôn. Vì làm dâu và trở thành chị dâu của cậu em rồi nên tôi muốn gần gũi với nó hơn, muốn được nói chuyện để hai chị em hiểu nhau hơn.
Chiều hôm đó, ngày đầu làm dâu nhà chồng, tôi bước lên tầng 3 gõ cửa phòng. Không thấy cậu em đáp nhưng vẫn ra mở cửa. Tôi bước chân vào rồi choáng ngợp với những hình ảnh đ.ập trước mắt. Bao nhiêu thứ hổ lốn, quái dị hiện ra. Những hình ảnh đen trắng, m.áu m.e, rồi những thứ lạ lùng bày khắp giường khắp mặt bàn.
Tôi tính bắt chuyện hỏi thăm nó trước nhưng bất ngờ, nó cầm một con dao nhọn cứa cứa vào tay đến ứa m.áu ra. Tôi hoảng sợ la hét chạy ra khỏi phòng, kêu gào chồng lên cứu em trai. Nhìn thấy anh ấy từ trong nhà tắm bước ra, tim đ.ập thình thịch rồi tôi ngã khuỵu xuống đất bất tỉnh một lúc.
Khi uống một ngụm nước cam pha ấm từ tay mẹ chồng, tôi mở mắt ra nhìn cả nhà. Mẹ tôi buồn rầu bảo “Mẹ quên kể với con, thằng Tú nó mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ. Cũng tìm thuốc, đi viện điều trị khắp nơi nhưng không đỡ. Dạo gần đây, thấy anh trai lấy vợ và có con vào nhà, tâm lý nó không được ổn định lắm….”
Chồng tôi lại bảo, “Từ nay em đừng tự ý lên phòng em nhé. Cần thì cứ gọi anh dẫn lên”. Thế nhưng sau đó, tôi ám ảnh cảnh em chồng cầm dao tự cứa tay đến mức, đi tắm tôi cũng tưởng tượng ra nó đang cầm dao đứng sau lưng tôi. Đi từ tầng hai xuống dưới cũng sợ nó xuất hiện đột ngột phía sau. Tôi chỉ muốn nhanh nhanh về Hà Nội để hai đứa sống yên ổn với nhau, nhưng cũng không thể tránh đứa em cả đời được.
Tôi biết mình suy nghĩ như thế là quá vô tâm và nhẫn tâm với một người có bệnh, người đó lại là em chồng nhưng tôi chẳng biết phải làm thế nào cả. Rồi lại nghĩ đến ngày nó học xong cấp ba, bố mẹ chồng nhỡ mà tính đưa nó đi Hà Nội học tiếp thì kiểu gì cũng sống chung. Như thế tôi lại càng c.hết vì sợ. Đang là dâu mới, chưa hiểu hết cả nhà, nếu có nhỡ làm gì ai lại phật ý cả bố mẹ chồng thì tương lai sẽ khổ. Xin hãy cho tôi vài lời khuyên lúc này.
Thu Uyên (uyenvu…@mail.com)
Theo VNE
Đêm tân hôn khốn khổ, cô dâu mới ngủ với… mẹ chồng và em chồng!
Đôi vợ chồng son đang vô cùng hí hửng với đêm tân hôn lại bất ngờ bị dội cho 1 gáo nước đá thì nhìn nhau cười méo xệch.
ảnh minh họa
Đêm tân hôn, là đêm đầu tiên vợ chồng được ngủ cùng phòng một cách danh chính ngôn thuận. Cũng có nhiều cặp đôi "ăn kem trước cổng", nhưng dẫu sao khi còn là người yêu thì cái việc đó vẫn phải ý tứ, chứ không được công khai và thản nhiên cho mọi người đều biết. Ấy thế mà, lại có chuyện đêm tân hôn vợ chồng không được ngủ cùng giường, phải mỗi người một nơi. Đó là đêm tân hôn "nhớ đời" của nhà chị Tuyết - anh Thọ.
"Nói thật, đêm tân hôn của bọn mình, vừa thấy buồn cười, vừa tức, vì vợ chồng bị điệu đi mỗi người một nơi khác nhau, mình là tân nương tử mà phải ngủ chung giường với... mẹ chồng và em chồng mới c.hết chứ!", chị Tuyết khi nhớ lại chuyện cũ vẫn không kìm được mà than thở.
Chị Tuyết kể, số là nhà anh chị đều ở quê, bình thường 2 người làm việc và sinh sống trên thành phố. Ngày cưới, sau khi đón dâu về nhà trai, thì anh chị sẽ hưởng đêm tân hôn ở đấy luôn, hôm sau lại lên thành phố để đi nghỉ tuần trăng mật.
"Nhà chồng mình ở quê chật lắm, hôm ấy lại có nhiều họ hàng khách khứa từ xa tới ăn cưới và ngủ lại hôm sau mới về nữa chứ, thành ra buổi tối tính đi tính lại thì bị... thiếu chỗ ngủ!",chị Tuyết cười khổ. Chị bảo, sau khi mọi người đã cố gắng nằm chen chúc trên các chỗ khả dĩ có thể ngủ được, còn trải cả chiếu xuống sàn nhà thì vẫn bị thừa ra 2 cậu em họ của anh Thọ.
Cuối cùng, mẹ chồng chị mới gọi vợ chồng chị ra nhỏ giọng thương lượng: "Các con xem thế nào, liệu 2 đứa cho 2 anh họ vào ngủ ở phòng tân hôn với thằng Thọ được không, còn cái Tuyết sang đây ngủ với mẹ và chị, một đêm thôi mà, lúc nào chúng mày lên Hà Nội thì tha hồ riêng tư. Nhà chật, 2 đứa lại ngủ chung thế người ta cười cho ấy!".
Đôi vợ chồng son đang vô cùng hí hửng với đêm tân hôn lại bất ngờ bị dội cho 1 gáo nước đá thì nhìn nhau cười méo xệch. Nhưng trong tình huống này, ai dám thốt ra chữ "không", một là ý của mẹ chồng đại nhân đã truyền xuống, 2 là cũng không nỡ để 2 người anh họ ở nơi xa tới chung vui lại phải... ngủ ngồi, thế nên vợ chồng nhà Tuyết đành phải nhỏ giọng "vâng" một tiếng. Mẹ chồng chị Tuyết vui sướng ra mặt, thở phào nhẹ nhõm vì đã giải quyết được một vấn đề khá là khó mở lời nhanh chóng tới vậy, thành ra cũng rất vừa mắt cô con dâu biết điều, hiểu ý.
"Mình nhớ hồi ấy bọn mình cưới đúng hôm nóng như đổ lửa. Nằm chen chúc trên một chiếc giường với mẹ chồng, em chồng và một bác gái đằng nhà chồng, mình như muốn chảy cả mỡ ra, mặc dù quạt thổi vù vù bên cạnh. Đã thế, mẹ chồng mình thì ngủ ngáy vang trời, em chồng mình còn thích gác người bên cạnh, đè cả chân lên ngực mình, thật sự là thảm cảnh không kém", bà mẹ 2 con này nhớ lại đêm tân hôn "kinh hoàng" cách đây gần chục năm.
Lạ nhà, lại thêm chật chội, nóng nực, chị Tuyết không thể ngủ nổi, mặc dù đã đếm đến cả nghìn con cừu. Thế là cứ nằm thức chong chong nhìn trần nhà, ngóng thời gian trôi. Chẳng biết làm gì, chị đành phải tưởng tượng một lượt lại những kỉ niệm của 2 vợ chồng từ lúc bắt đầu quen nhau, tán tỉnh nhau tới yêu đương và giờ đã chính thức thành vợ chồng, điều mà chị nghĩ phải được tâm sự thủ thỉ cùng chồng trong phòng tân hôn cơ đấy. Cái đêm tân hôn mà chị hằng tưởng tượng, nào là hoa nến, nào là e lệ ngượng ngập, nào là háo hức rung động vô cùng, không còn nghi ngờ gì nữa đã tan hết thành mây khói. Lại nhìn lại hiện thực phũ phàng là tiếng ngáy vang rền của mẹ chồng bên cạnh và không gian chật cứng không thể cựa nổi mình, chị chỉ biết thở dài những tiếng não nề trong lòng.
Chị Tuyết cho biết, nằm được một lúc thì chị thấy điện thoại có tin nhắn báo: "Ra ngoài hóng gió cho mát đi em! Nóng quá, chật quá anh không ngủ nổi!" - là anh Thọ nhắn. Chị Tuyết cũng muốn lắm, nằm đây khác gì cực hình, nhưng chị đành nén lòng lại. Giờ mò dậy gây động tĩnh làm mọi người thức giấc là 1 chuyện, rồi nhỡ ra ngoài gặp láng giềng đi đêm, ngày mai cả làng sẽ đồn nhau câu chuyện "đêm tân hôn vợ chồng nhà nọ không hiểu sao phải đi lang thang ngoài đường" thì xấu hổ cho cả vợ chồng chị và bố mẹ chồng, thêm nữa là mẹ chồng chị biết lại nghĩ bọn chị bằng mặt nhưng sau lại ngấm ngầm phản kháng với đề nghị của bà. Nghĩ đi nghĩ lại, chị quyết định bảo chồng thôi cố ngủ vậy, sáng mai còn lấy sức lên thành phố.
"Nằm nhắm mắt chập chờn đợi đến 3 giờ sáng thì mọi người lục đục dậy nấu nướng ăn sớm để các cô bác chuẩn bị ra bến xe về quê. Mình cũng vùng dậy phụ giúp mọi người, ăn xong vào gọi chồng dậy ra tiễn mọi người. Về nhà cũng sáng bảnh, ngồi chơi 1 lúc 2 đứa cũng xin phép lên thành phố để còn đi trăng mật. Vậy là đi tong một đêm tân hôn chẳng "làm ăn" được gì", chị Tuyết cười chia sẻ.
Chị vui tính bảo, sau này bạn bè nghe kể về đêm tân hôn chả giống ai mỗi người 1 nơi của chị đều trêu, có khi mẹ chồng chị tính vậy cũng hay, vừa giải quyết chuyện nhà chật, vừa bảo đảm sức khỏe cho 2 vợ chồng khi mà đã cả ngày mệt mỏi, hôm sau lại đi đường xa vất vả, đáng nhẽ anh chị nên cảm ơn bà mới đúng!
Theo Afamily
Tôi muốn 'xử đẹp' cô em chồng có 1-0-2 này quá! Tôi lấy chồng đã được gần hai năm và có một b.é g.ái kháu khỉnh. Nhiều người cứ nghĩ là cuộc sống của tôi sung sướng và mãn nguyện lắm. Chẳng ai có thể hiểu được từng ấy thời gian, tôi phải sống trong sự uất ức và căm phẫn bởi áp lực không đến từ phía bố mẹ chồng hay ông xã...