Chỉ có một người duy nhất để ta yêu…
Chẳng ai ngờ rằng trong một khoảng thời gian ngắn, tình yêu em dành cho anh lại nhiều đến như vậy, ngay từ lúc ban đầu em không nghĩ rằng đó chính là yêu, cứ thấy bản thân chông chênh, muốn giữ, nhưng lại lười chủ động.
Tháng tư về, chông chênh những nỗi nhớ…
22 tuổi, cái tuổi cũng kì lạ thật, nó đã qua cái thời trẻ dại chỉ biết hàng ngày cắm mặt vào đống sách vở, qua cái thời vô tư đùa giỡn với những nụ cười ngưng đọng mãi trên môi, qua cái thời yêu đương nồng nhiệt với những năm tháng nắm chặt lấy tay nhau. 22 tuổi, cái tuổi đủ để gói gém lại tất cả kí ức tuổi thanh xuân, gắn chặt lấy những mảnh kí ức vỡ vụn ấy vào trong trái tim, không thấy buồn, cũng chẳng thấy vui nữa, hình như cảm xúc cũng đã trôi theo cái gió tháng tư để bay đi đến nơi nào.
22 tuổi, em gặp anh.
Chẳng ai ngờ rằng trong một khoảng thời gian ngắn, tình yêu em dành cho anh lại nhiều đến như vậy, ngay từ lúc ban đầu em không nghĩ rằng đó chính là yêu, cứ thấy bản thân chông chênh, muốn giữ, nhưng lại lười chủ động. Nhưng đến một ngày, anh rời xa, em loay hoay đi tìm lại, em điên cuồng chạy về phía có anh. Lúc em chợt nhận ra, anh không còn kiên nhẫn để ở bên cạnh một cô gái non nớt và thiếu kinh nghiệm sống như em nữa, thì lúc đó, em biết, em yêu anh. Rất nhiều.
Tháng tư về, những cơn gió thong dong đi qua từng kẽ tóc. Anh về với nơi thuộc về anh, em quay lại với gia đình của em, em cố gắng làm cho cuộc sống của mình bận rộn hơn, nhưng đến khi lang thang một mình trên con đường nắng, khi nghe một bài nhạc buồn nào đó, bất giác em lại nhớ về anh. Em không thể nào phủ nhận được rằng, ở mọi ngóc ngách nơi em đang sống, đều là hình ảnh của anh. Bởi yêu anh là lựa chọn của em nên dù có nhận lại nước mắt hay nụ cười, dù có chìm trong cay đắng hay ngọt bùi em vẫn muốn mù quáng yêu anh.
Em biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót, nhưng anh không hiểu em, căn bản thì anh không cho chúng ta thời gian để hiểu nhau thì đã lìa xa. Ai cũng có góc khuất của riêng mình – nơi mà không một người nào có thể chạm được. Đừng đánh giá một người nào đó qua cách họ thể hiện với thế giới bên ngoài. Em vẫn luôn tự hỏi, tại sao đối với những người khác anh đều dễ dàng tha thứ, mà đối với em, anh lại quá khắt khe. Đối với những người khác, anh đều thân thiện dễ gần, mà đối với em, anh lại quá lạnh lùng, xa cách. Anh bảo rằng anh không thể quay trở về bên em, anh bảo rằng anh không muốn chúng ta hiểu nhau nữa, chừng ấy là đủ rồi, anh luôn đưa ra kết luận và bắt em phải nghe theo, còn lời giải thích của em, còn ý kiến của em, anh lúc nào cũng không cần.
Lần đầu tiên, vì một người, em tự hứa có thể thay đổi bản thân, em luôn hối tiếc thay vì những ngày tháng học làm hoa, học thư pháp thì em nên học nấu ăn; thay vì ngồi hàng tiếng để cặm cụi vẽ một bức tranh thì em nên ra ngoài giao tiếp để góp nhặt thêm nhiều kinh nghiệm. Bởi vì, 22 tuổi, chẳng phải là trẻ con nữa rồi. Em nhận ra những bài học này quá muộn, mất anh là cái giá phải trả rất đắt cho những kinh nghiệm sống mà em đã học được.
Video đang HOT
Tháng tư về, nỗi nhớ anh cũng man mác ùa về theo, chỉ cần nghĩ đến việc không ở chung với anh trên một thành phố, không thở chung một bầu không khí, em thấy cuộc đời này dường như trống rỗng. Bởi vì anh ạ, lỗi sai lớn nhất của em, là yêu anh bằng tất cả trái tim, để khi mất anh rồi, thế giới của em, nó đã không còn tồn tại theo đúng nghĩa của nó.
Em đã có những năm tháng trong veo để có thể viết nên đoạn hồi ức tuổi thanh xuân, đủ để thấy rằng nó đẹp không chỉ lúc đó mà cả ngay bây giờ. Và yêu anh, là những ngày tháng day dứt, dù nó không trọn vẹn như cách mà em muốn nhưng hài lòng theo cách em chọn.
Bời vì…
Chỉ một người duy nhất để ta yêu…
Theo Guu
Màn kịch của những kẻ có câu cửa miệng "Anh muốn 'giữ' cho em!"
Những gì Nam nói và thể hiện chỉ là màn kịch trước mắt cô mà thôi. Chuyện anh "giữ" cho cô cũng chả phải vì trân trọng cô mà vì anh đã có chỗ khác hấp dẫn hơn để giải tỏa rồi.
Mai là cô gái được giáo dục nghiêm khắc từ bé nên dù đã trải qua 2 mối tình sâu đậm, cô vẫn giữ được mình.
Qua bạn bè, Mai quen và yêu Quốc - một anh chàng đứng đắn, chỉn chu, nghiêm túc. Mai tìm thấy được những phẩm chất cần thiết ở một người chồng từ Quốc. Tuy nhiều lúc thấy phiền khi anh kĩ tính quá mức, nhưng rồi cô lại nghĩ: "Bản thân anh là người chu đáo nên kĩ tính cũng phải, còn hơn là mấy kẻ vô tâm vô tính, chẳng để ý tới cái gì!".
Nhất là Quốc không như những người yêu trước đó của Mai, luôn vồ vập, đòi hỏi người yêu mỗi khi có cơ hội khiến Mai phải "giữ" đến mệt. Quốc rất tôn trọng Mai, quen nhau rất lâu rồi mới ôm hôn cô. Mà lúc hôn anh cũng chẳng manh động, sờ soạng gì cả. Mai cảm thấy mình được tôn trọng và càng yêu Quốc hơn. Khi biết Mai vẫn "còn", Quốc vui lắm, càng trân trọng và chiều chuộng cô gấp nhiều lần.
Có hôm đến nhà Quốc chơi nhưng gặp trời mưa to mãi không dứt, Mai đành phải ở lại nhà Quốc. Cả đêm hôm ấy nằm bên nhau, đắp chung một cái chăn và Quốc vẫn chỉ dừng lại ở những cử chỉ ôm hôn rồi sau đó ôm Mai ngủ đến sáng. Sau đó, có 2 lần nữa Mai phải ngủ lại nhà Quốc vì một vài lý do khách quan, song anh vẫn kiềm chế được.
Biết người yêu vật vã và khó chịu lắm nhưng Mai cũng chỉ biết an ủi anh mà thôi. Quốc không những không buồn, trái lại còn hồ hởi: "Anh chỉ muốn giữ cho em mà, để dành cho giờ khắc thiêng liêng của đêm tân hôn! Khi mình chưa chính thức là vợ chồng, anh không muốn chuyện đó xảy ra".
Nghe được những lời nói đó, Mai vỡ òa trong hạnh phúc. Có lẽ anh phải yêu mình chân thành lắm mới có thể làm được như vậy! Mai cảm thấy may mắn vô cùng bởi giữa rất nhiều gã Sở Khanh và lợi dụng, cô đã tìm được một người đàn ông đích thực, sẵn sàng gìn giữ cho người yêu.
Đám cưới của Mai và Quốc được chuẩn bị thuận lợi trong sự chúc phúc của 2 bên gia đình. Đăng kí kết hôn trước lễ cưới 10 ngày, Mai và Quốc đã chính thức trở thành vợ chồng nên 2 người quyết định "tân hôn sớm".
Bao khát khao bị kìm nén bấy lâu, giờ là lúc được thỏa mãn, bao nhiêu giữ gìn, trân tọng thời gian qua, giờ là lúc hưởng trái ngọt trong sự mong chờ và trao cho nhau trọn vẹn.
Thế nhưng, lần đầu tiên ấy của Mai chẳng có giọt máu hồng nào cả. Quốc sững sờ, nhìn chăm chăm vào chiếc ga trải giường. Rồi bất ngờ, khi Mai chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy má mình bỏng rát: "Cô lừa dối tôi! Cô là con đàn bà hư hỏng!". Quốc đã tát cô một cái đau điếng. Rồi Quốc như con thú hoang lao vào Mai mà điên cuồng phát tiết dục vọng khiến Mai đau đớn và tủi nhục vô cùng.
Vừa "hành động", Quốc vừa hét lên: "Cô cũng chỉ như những con điếm đứng đường mà thôi. Loại đàn bà dạng chân ra cho thằng không phải chồng mình chỉ là đồ khốn nạn! Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cô đâu, tôi sẽ hành hạ cô cả đời".
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Mai. Cô phải làm sao đây? Giải thích thế nào Quốc cũng không tin. Rồi liệu cô có thể sống với những hằn học và đay nghiến của anh được hết đời không? Nhưng nếu không chấp nhận thì cô còn cách nào khác, giấy đăng kí kết hôn đã xong và mọi thủ tục của đám cưới đã hoàn tất?
Mai nhận ra rằng, đôi khi những người đàn ông "giữ" cho mình chưa chắc đã là yêu mình thật lòng. Có khi đó lại là màn kịch của những kẻ ích kỉ và cay nghiệt, như Quốc chẳng hạn.
Ngọc và Nam yêu nhau đã gần một năm nay nhưng 2 người vẫn chưa hề đi quá giới hạn. Hai người chỉ dừng ở những cái nắm tay, ôm hôn. Lúc đầu do Ngọc muốn giữ, nhưng sau thấy người yêu "nhịn" giỏi quá, cô cũng thắc mắc: "Hay tại mình không hấp dẫn? Hay tại Nam không yêu mình? Một người đàn ông bình thường sao có thể chịu đựng giỏi tới nhường ấy?".
Đem chuyện đó hỏi Nam thì anh xoa đầu cô ấu yếm cười: "Ngốc ạ! Anh yêu em thật lòng nên muốn giữ sự trong trắng cho em tới đêm tân hôn. Nếu anh không yêu em thì việc gì anh phải làm thế? Nhịn khổ sở lắm đấy em ơi!".
Nghe những lời dịu dàng và thái độ yêu thương của Nam, Ngọc vui lắm. Bản thân cô là một cô gái không xinh đẹp nhưng hiền dịu, trong sáng, gia cảnh lại khá giả. Còn Nam là anh chàng đẹp trai, hào hoa, khá giỏi giang. Chuyện 2 người đều được sự ủng hộ nhiệt liệt của gia đình 2 bên. Chính vì thế, một đám cưới không xa đã là điều chắc chắn.
Nhiều lần bên nhau, Ngọc và Nam đều phải cố gắng kìm chế cảm xúc của mình để gìn giữ sự trọn vẹn cho đến đêm tân hôn. Sau mỗi lần như vậy, Ngọc lại càng thấy yêu Nam thêm bội phần. Cô biết trước khi đến với mình, Nam đã từng yêu và quan hệ rồi, vậy nên giờ bắt anh "ăn chay" thì quả là khó khăn với anh. Thế mà anh vẫn thực hiện được một cách xuất sắc.
Ngọc lâng lâng trong hạnh phúc và tự hào khi mình là viên ngọc quý trong tay Nam, được anh nâng niu, trân trọng. Nhưng một lần tình cờ, Ngọc đã phát hiện những tin nhắn động trời trong máy điện thoại của Nam với cô người yêu cũ: "Cưng ơi, hẹn hò chỗ cũ đi em!".
Người yêu cũ: "Người yêu bé nhỏ của anh đâu? Hôm nay em bận rồi!".
Nam: "Thôi đừng nhắc đến cô ta nữa! Cứ nhìn bộ ngực màn hình phẳng của cô ta là anh mất hết cảm giác rồi. Từ hồi yêu tới giờ anh đã động chạm gì đâu, vẫn chỉ có mỗi em thôi đấy! Bố mẹ anh mà không ép anh vì gia đình cô ta giàu có thì đừng có mơ anh yêu cô ta".
Trời đất quanh Ngọc như sụp đổ. Hóa ra, Nam chẳng yêu gì cô. Những gì Nam nói và thể hiện chỉ là màn kịch trước mắt cô mà thôi. Chuyện anh "giữ" cho cô cũng chả phải vì trân trọng cô mà vì anh đã có chỗ khác hấp dẫn hơn để giải tỏa rồi.
Theo GĐVN
Tôi vứt bỏ anh quá đơn giản Tôi có thể yêu anh ấy suốt đời, chung thủy và vẹn toàn nếu như anh ấy không phản bội tôi, nhưng thật đáng tiếc... Tôi đã từng trải qua mối tình đau khổ vật vã, người đàn ông đầu nói yêu tôi say đắm nhưng rồi bỏ rơi tôi để kiếm cô gái giàu hơn... Bước ra khỏi mối tình đó, tôi...