Chết lặng vì quá khứ của người chồng sắp cưới
Không sẵn sàng từ bỏ anh, nhưng tôi sợ mình sẽ giống như những người phụ nữa trước mà anh đã đi qua.
Tôi sợ mình sẽ giống như những người phụ nữ trước đây anh đã đi qua (Ảnh minh họa)
Một người từng trải như anh, tất nhiên phải có quá khứ và tôi chấp nhận, bởi ai chẳng có quá khứ của riêng mình. Quan trọng là tương lai, song khi nghe chính mẹ anh kể cho tôi về những ngày tháng trước đây của anh, tôi thực sự phát hoảng.
Theo như nhận xét của nhiều người, tôi là một cô gái có hình thức ưa nhìn, nói chuyện duyên và ý tứ. Xug quanh tôi cũng có không ít vệ tinh nhưng tôi lại không thấy động lòng với một ai. Cho đến khi anh xuất hiện, một người đàn ông mang nét mặt từng trải và tuổi đời hơn tôi rất nhiều.
Tôi 27 tuổi, còn anh 42. Khi chấp nhận yêu anh tôi biết sẽ bị gia đình phản đối, nhưng vì yêu tôi chấp nhận. Anh – một người đàn ông không có gì đặc biệt, cứng – so với tuổi lập gia đình, làm công chức nhà nước. Bên tôi anh nhẹ nhàng, nhiệt tình cùng với sự từng trải, có lẽ tôi bị cuốn hút bởi sự trải đời của anh. Anh nói chưa kết hôn bao giờ, và tôi cũng không phải là người con gái đầu tiên của anh vì anh đã trải qua vài mối tình không tới bến tới bờ.
Video đang HOT
Như tôi xác định, khi dẫn anh về ra mắt, bố mẹ tôi đã phản đối kịch liệt bởi tuổi của tôi và anh cách xa nhau quá. Mãi về sau, thấy anh nhiệt tình và quyết tâm với tôi nên bố mẹ tôi dần nguôi, miễn cưỡng đồng ý.
Còn phía nhà anh, anh cũng chịu khó dẫn tôi về chơi với gia đình, họ hàng hai bên nội ngoại đều tỏ ra yêu mến tôi. Chỉ có điều, dù rằng bố mẹ anh quý mến tôi là vậy nhưng chưa lần nào ông bà nhắc tôi việc cưới xin.
Gần mẹ anh, có lần bà tâm sự: Bác thật rất khổ tâm vì anh, năm anh 17 tuổi, bố mẹ anh phải làm đám cưới chui cho anh. Vợ chồng sống được hai năm cãi vã đánh lộn suốt ngày, mà chủ yếu là do anh cờ bạc, rượu chè lại về đánh vợ. Cuối cũng phải bỏ nhau. Vợ anh một mình nuôi con, còn anh chẳng có chút trách nhiệm.
Về sau anh hay đi lại với những phụ nữ đã có gia đình, bà kể không biết bao nhiêu lần anh bị chồng của họ tới tận nhà đánh ghen. Lương bổng hàng tháng của anh chẳng biết được bao nhiêu, chỉ biết đến giờ bố mẹ anh vẫn phải nuôi anh, có bao giờ anh gửi tiền ăn uống, sinh hoạt cho họ đâu.
Mẹ anh nói với tôi, vì rất mến, rất thương tôi nên dù thích thế nào cũng không dám thúc giục tôi làm đám cưới với anh bởi sợ sau anh sẽ làm tôi khổ. Bà phải kể cho tôi nghe hết sự thật về con người của anh để tôi tự quyết định có muốn lấy anh nữa hay không.
Tâm trạng tôi rối bời khi nghe những lời này của mẹ anh. Tôi không biết phải làm sao, có nên tiếp tục với anh khi biết quá khứ của anh như vây, liệu rằng sau này anh có thay đổi được không. Tôi sợ “giang sơn khó đổi, bản tính khó rời”, nhưng tôi cũng không sẵn sàng từ bỏ anh bởi tình cảm tôi dành cho anh còn rất nhiều.
Theo VNE
Sự trưởng thành bao giờ cũng phải trải qua đau đớn...
Sự trưởng thành của một người bao giờ cũng phải trải qua sự đau đớn tưởng như không thể vượt qua và sự vượt qua tưởng như không thể xảy đến... "Em xin lỗi, vì đã không thể vờ yếu đuối đến cuối cùng...."
Bây giờ là 18 độ C và một con bé phải thức dậy để đi làm. Lết ra khỏi giường, không ăn sáng mà leo lên xe ba chở đi luôn, làm tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc tôi mới bắt đầu đi học cho đến lúc trước khi tôi bước vào giảng đường Đại học, ba luôn chở tôi đi học mỗi sáng. Bây giờ khi trở về bên gia đình, ba tôi lại chở tôi đi làm. Dù hơi buồn cười một chút nhưng sự thật là nó lại vô cùng ấm áp.
Trong 3 năm học cấp ba, ba tôi vẫn luôn chở tôi đi học, những hôm ba tôi không đưa đi thì sẽ có anh chở tôi đi. Tôi đi học trong cái tiết trời lạnh lẽo nhưng lòng thì vô cùng ấm áp vì nhận được nhiều tình yêu thương. Cho đến khi tôi vào đại học, không có ba bên cạnh, tôi và anh cũng yêu xa. Tôi dần trở nên trưởng thành và mạnh mẽ hơn. Buổi sáng dù lạnh hay mưa, tôi đều đến lớp đúng giờ, dù đi đâu xa hay gần tôi đều tự đi mà không nhờ bất kỳ một ai và tôi giữ thói quen đó cho đến khi về nhà.
Năm thứ nhất trở về nhà, ba tôi nói với mẹ tôi: "Con bé lớn lên nhiều rồi em nhỉ?" Còn Anh nói với tôi: "Em trở nên mạnh dạn hơn rồi thì phải?". Sang năm thứ hai, Ba nói với mẹ tôi: "Con bé trưởng thành rồi", và nói với tôi "Đi chơi đâu cẩn thận nha con, về trước 11h nhé", còn Anh nói với tôi: "Em tự chạy xe qua nhà anh đấy à, nguy hiểm lắm đấy, lần sau đừng làm vậy nữa.
Em tự đi....hả, sao không nói với anh?". Năm thứ ba trở về, ba tôi nói với mẹ: "Con bé sắp xa chúng ta rồi, bây giờ nó không cần anh làm gì giúp nó nữa rồi", còn Anh thì nói với tôi: "Chúng ta chia tay đi, em giờ đây đã trở nên mạnh mẽ hơn hoặc từ trước tới giờ em chỉ vờ như yếu đuối để anh có cảm giác được bảo vệ em, bây giờ em đã không còn cần anh bảo vệ em nữa rồi, em đã có thể tự bước đi mà không cần anh ở bên cạnh nữa. Vậy nên ta chia tay đi".
Năm 4 tôi trở về, hoàn thành 4 năm đại học với tấm bằng khiến ba mẹ hài lòng, ba tôi lại thì thầm với mẹ tôi: "Con nó về rồi, sao anh thấy nó còn nhỏ so với bạn cùng lứa với nó vậy nhỉ? Hôm trước anh gặp bạn cũ của nó, trông nó lớn hẳn ra, cũng có vẻ trưởng thành hơn nữa". Tôi gặp lại Anh và Anh nói với tôi rằng: "Anh có bạn gái rồi, nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi, học cùng trường em ạ. Con bé so với em còn con nít và yếu đuối hơn nhiều nên anh cũng dần trở nên trưởng thành hơn để bảo vệ em ấy, để em ấy có thể dựa vào khi cần." Tôi chỉ mỉm cười và chúc Anh hạnh phúc. Anh lại nói: "Sau khi nói lời chia tay em, không chỉ em mà anh cũng rất đau lòng, mỗi ngày anh đều lo lắng cho em, luôn tự vấn bản thân liệu mình làm vậy có đúng không, liệu em có đang ổn không, em có đang khóc không, và bao giờ vết thương của chúng ta sẽ lành lại.
Không chỉ em mà anh cũng đã khóc cho mối tình này, anh trở nên nhạy cảm hơn, căng thẳng hơn, lúc nào cũng mang theo chiếc điện thoại vì nghĩ rằng em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện gì và bạn cùng phòng anh thì lại sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Anh thực sự đã nghĩ mình sẽ không vượt qua được nhưng nhờ có em ấy, anh đã có thể bình yên trở lại." Tôi vẫn mỉm cười và nói: "Em xin lỗi, vì đã không thể vờ yếu đuối đến cuối cùng, cũng là lời xin lỗi vì đã không thể khiến anh trở nên mạnh mẽ, trưởng thành hơn như em ấy." Rồi chúng tôi trở thành người cũ của nhau.
Sự trưởng thành của một người bao giờ cũng phải trải qua sự đau đớn tưởng như không thể vượt qua và sự vượt qua tưởng như không thể xảy đến. Và rồi dù không muốn đi nữa, ai cũng sẽ trưởng thành, nên mọi chuyện rồi cũng trở nên khác đi.
Gửi cho tôi của quá khứ đã từng vất vả để trưởng thành và cảm ơn vì đã mạnh mẽ vượt qua.
Theo Phununews
Chồng luôn dõi theo tình cũ dù vẫn dành tình cảm cho tôi Tôi vẫn thấy khổ tâm vì biết chồng thường xuyên vào trang cá nhân của người yêu cũ. Ảnh minh họa Tôi quen anh vào dịp đám cưới cô bạn thân. Tôi biết trước khi quen nhau, anh từng yêu một cô gái rất sâu nặng. Cô ấy rất xinh, hiền, thùy mị. Hai người họ yêu nhau 5 năm nhưng vì khoảng...