Chết lặng vì cuộc điện thoại lúc 1 giờ sáng
Ngay trong đêm, tôi thay quần áo bệnh viện, lấy máy chồng và rời khỏi nhà một cách yên lặng. Tôi muốn xác minh người gọi cuộc điện thoại ấy.
Tôi và chồng kết hôn được gần 3 năm nay. Tôi là y tá bệnh viện K, còn chồng là kĩ sư máy tính. Con trai chúng tôi đã gần 2 tuổi. Cuộc sống vợ chồng có lẽ sẽ ấm áp, hạnh phúc mãi nếu không có cuộc gọi gấp giữa đêm hôm đó.
Trước khi yêu tôi, chồng tôi từng có tình yêu sâu đậm với một cô gái khác suốt 5 năm. Tình yêu đó đến giờ chồng tôi vẫn rất trân trọng. Anh nói dù không thể đến được với nhau nhưng đối với anh, khoảng thời gian bên cạnh cô ấy rất đáng quý, đáng nhớ. Nghe những lời tình nghĩa này từ người yêu thương nhất, tôi cũng đau lòng lắm. Nhưng tôi tự nhủ ai cũng có quá khứ, tốt nhất không nên dằn vặt nhau.
Khi kết hôn, chồng tôi cũng mời cô gái ấy thông qua một người bạn nhưng cô ấy không đến, chỉ gửi tiền mừng. Trên phong bì, cô ấy cũng không ghi gì nhiều ngoài tên như bao nhiêu người khác. Hạnh phúc bên chồng, sinh cho chồng cậu con trai kháu khỉnh, tôi tưởng đã khép lại được tình yêu cũ của anh nên chưa từng lật mở lại quá khứ.
Ảnh minh họa
Sống với nhau 3 năm, chồng tôi luôn tạo được sự tin tưởng tuyệt đối ở tôi. Đi đâu anh cũng nói trước và về rất đúng giờ. Tiền lương hàng tháng, anh đều đưa đủ cho tôi. Còn tiền làm thêm ngoài giờ, anh giữ để chi tiêu cho cả tháng. Chúng tôi cũng có những lần cơm không lành, canh không ngọt nhưng anh đều là người chủ động làm lành.
Cách đây nửa tháng, gần 1h sáng, khi đang say ngủ thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của chồng. Thấy chồng vẫn ngủ say sưa, tôi bèn chồm qua, lấy điện thoại xem ai gọi. Thấy số lạ, tôi tắt máy đi rồi nằm xuống.
Số đó lại tiếp tục gọi. Sợ chồng và con trai giật mình, tôi nhanh chóng ra ngoài phòng khách nghe. Vừa bấm máy, tôi đã nghe tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ bên kia: ‘Con sốt cao quá anh ơi. Em cho uống thuốc vẫn không hạ. Em sợ quá, giờ phải làm sao đây?’.
Video đang HOT
Tôi sững sờ, tắt máy vì tưởng mình nghe nhầm. Số đó lại tiếp tục gọi lại, vẫn giọng đầy đau khổ và tiếp tục hỏi tôi nên làm gì? Tôi tắt máy đi, rồi nhắn tin bảo người đó gọi taxi đưa bé đến bệnh viện K trước, tôi sẽ đến sau.
Ngay trong đêm, tôi thay quần áo bệnh viện, lấy máy chồng và rời khỏi nhà một cách yên lặng. Tôi muốn xác minh người phụ nữ đó là ai, tại sao lại gọi cho chồng tôi giữa đêm như thế này. Nếu là nhầm số, chắc người đó sẽ không gọi, không khóc 2, 3 lần như thế.
Tới bệnh viện, tôi không gọi mà nhắn tin hỏi số phòng. Cô gái đó trả lời đang ở phòng cấp cứu lưu. Tôi đến, đứng trước cửa phòng và lấy máy chồng điện vào số đó. Một người phụ nữ trẻ, bế đứa bé gái khoảng 4 tuổi cầm máy nghe. Và tôi sững sờ khi nhận ra đó chính là người yêu cũ của chồng.
Người đó alo mấy lần trong điện thoại, tôi mới có thể lên tiếng. Cô ấy cũng bất ngờ không kém tôi. Giữa đêm khuya, phòng cấp cứu vắng tanh, chúng tôi chạm mặt nhau. Trong khi cô ấy lúng túng, bối rối thì tôi đã làm giấy yêu cầu chuyển bé sang khu dịch vụ của bệnh viện, nơi tôi đang làm. Khi chuyển đi, tôi phụ xách đồ giúp, còn cô ấy bế bé. Chúng tôi lặng lẽ đi với nhau, không nói một lời nào.
Ảnh minh họa
Tôi ở cùng cô ấy suốt đêm, chăm sóc đứa bé. Càng nhìn, tôi càng thấy nó giống chồng tôi đến lạ lùng. Tới gần sáng, tôi điện về bảo chồng chở con trai đến bệnh viện gặp tôi gấp. Người yêu cũ của chồng tôi nghe vậy thì khóc lóc, bảo tôi đừng làm lớn chuyện. Đứa bé này là con riêng của cô ấy, không liên quan đến chồng tôi.
Chồng tôi đến, anh còn vui vẻ mua cháo vịt và bảo tôi ăn. Nhưng khi bắt gặp sự xuất hiện của người yêu cũ cùng đứa bé, anh chết sững người, mặt tái đi. Còn tôi, tôi dẫn con trai đến cho nó chào chị. Thái độ của anh khiến tim tôi đau nhói, đến thở cũng khó khăn. Nhưng đứa bé dẫu sao cũng cùng cha với con trai tôi, cũng là chị con trai tôi.
Đêm đó, chồng tôi kể hết mọi chuyện cho tôi nghe. Hóa ra người yêu anh mang thai nhưng giấu anh sinh con. Anh cũng mới biết đứa bé 2 năm nay. Mẹ nó cũng vì thương con mà không chịu lấy chồng nữa. Anh nói hãy để anh hoàn thành trách nhiệm của một người cha, anh sẽ lo cho đứa bé, anh và người yêu cũ không còn tình cảm yêu đương nữa. Nhưng tôi chỉ sợ tình cũ không rủ cũng đến.
Tôi đau quá mọi người ạ? Giờ tôi nên làm thế nào để giữ gia đình cho con trai mình đây?
Theo Afamily
Hủy hôn khẩn cấp vì cuộc điện thoại nghe lén trong đêm
Em gọi người nhà tôi là "đồ cá gỗ". Em cũng khẳng định với bạn rằng: "Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói chọ chẽ, nghe khó chịu"
Giờ này đây, khi biết tôi vẫn cương quyết hủy bỏ hôn lễ, cả bạn bè và gia đình đều phản ứng dữ dội. Bố mẹ tôi năn nỉ trong điện thoại mong tôi rút lại quyết định này. Còn mấy người bạn thân khuyên nhủ nhỏ nhẹ, xa gần chẳng được thì nói thẳng toẹt rằng tôi hâm. Nhưng tôi đâu có hàm hồ, bốc đồng với chuyện quan trọng của cuộc đời mình dễ như vậy chứ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng gió. Từ nhỏ sống trong cảnh nghèo đói, tôi đã luôn được dạy rằng học tập giỏi là con đường thoát nghèo duy nhất. Và khi lớn lên chút, tôi cũng luôn mang hoài bão được thoát khỏi vùng quê này.
Cũng như bao bạn bè đồng hương khác, Hà Nội luôn là miền đất hứa cho chúng tôi sau khi tốt nghiệp đại học. Cũng nhờ học giỏi, đặc biệt lại từng giành học bổng và đi du học ở nước ngoài về nên tôi nhanh chóng có được vị trí công việc tốt ở thủ đô.
Và rồi tôi cũng nhanh chóng mua được nhà, sắm được xe hơi khi tuổi còn khá trẻ. Dù không quá đẹp trai nhưng tôi là thần tượng của nhiều cô gái. Có nhiều cô còn công khai theo đuổi tôi suốt mấy năm nhưng tôi đều chỉ coi là bạn bè vì tôi còn đang mải theo đuổi mấy dự án riêng.
Tuy nhiên, chỉ đến năm 32 tuổi, khi xác định lập gia đình tôi mới bắt đầu quan tâm hơn đến chuyện tìm hiểu bạn gái. Và tôi đã gần như chết đứ đừ ngay sau vài lần gặp em, vợ sắp cưới của tôi bây giờ vì sự thông minh, sắc sảo của cô gái kém tôi tới 5 tuổi.
Mặc dù ở quê nhà tôi, khi ra thành phố lập nghiệp, mọi người thường có xu hướng kết hôn với người cùng quê. Bởi lẽ những người đồng hương, hiểu phong tục tập quán của nhau, thân thuộc lối sống bao giờ cũng dễ đồng cảm hơn. Tôi cũng từng nghĩ sẽ lấy người đồng hương.
Ấy thế nhưng khi gặp em, tôi đã thực sự thấy trái tim mình loạn nhịp. Em là gái phố cổ chính hiệu, ăn mặc rất sành điệu, hợp thời nhưng tâm hồn thì vô cùng trong sáng, thơ ngây và rất tế nhị, nữ tính. Dù là gái thị thành nhưng em rất đảm đang chuyện nội trợ bếp núc. Em từng khiến tôi mê mệt với món trạch kho đúng điệu, món ăn mà trước đây chỉ khi về quê tôi mới được mẹ nấu cho. Em cũng là tuýp người hướng nội nên tôi nghĩ đây sẽ là người vợ tốt trong tương lai.
Khi biết tôi yêu em nhiều người bạn đồng hương từng lấy vợ Hà Nội đã gàn. Từ kinh nghiệm bản thân của mình, những người bạn đó khuyên rằng người dân quê tôi vốn quý và bao bọc nhau, một người có nhà ở thành phố thì nghiễm nhiên trở thành nơi để mọi người ở quê ghé thăm mỗi lần ra thủ đô. Và điều này không phải người vợ nào cũng chịu được, nhất là dân thành thị vốn quen với sự riêng tư. Đã có mấy người ở quê tôi bị vợ bỏ vì điều này.
Tuy nhiên, tôi luôn tin rằng em sẽ không bao giờ như vậy. Và tôi đã quyết định cầu hôn với em sau gần 1 năm hò hẹn. Em cũng rất hạnh phúc khi nghe tôi nói chuyện cưới xin. Chúng tôi cùng bắt tay vào tổ chức hôn lễ trong niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đẹp, chẳng có gì xảy ra nếu không có buổi tối thứ 7 tuần trước, em bị mệt và tôi sang nhà thăm em. Hôm đó, vì muốn tạo bất ngờ, khi đến nhà em tôi không gọi điện trước mà đi thẳng lên phòng em. Lúc tôi đến, em đang nằm trùm chăn nói chuyện điện thoại với cô bạn thân nên không hề biết sự có mặt của tôi.
Cũng chính vì thế mà, qua cuộc điện thoại của em, tôi biết rằng hóa ra em rất khó chịu với phong tục tập quán người quê tôi. Em thậm chí còn gọi người nhà tôi là "đồ cá gỗ". Em cũng khẳng định với bạn rằng: "Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp hết mấy vụ người nhà đến ở này nọ. Còn lâu mới có chuyện ai đó ở nhà tao nhé. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói thì chọ chẽ, nghe đã khó chịu...".
Trời ơi, nghe em nói mà tôi như không tin vào tai mình. Đằng sau những lời nói dịu dàng, khéo léo và cưng chiều cả gia đình nhà chồng của người con gái tôi yêu là mưu đồ đen tối đến thế sao ? Nhà rõ ràng do tôi mua mà em lại mưu tính không cho bố mẹ tôi ở. Em chưa một ngày làm vợ, làm dâu mà đã toan tính thế sao?
Mấy lời khuyên của người bạn có lẽ là đúng. Tôi quyết định hủy hôn, thà đau một lần còn hơn cả đời ôm nỗi dày vò. Gia đình, họ hàng và cả phong tục tập quán ở quê, tôi làm sao có thể bỏ được chứ? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng?
Theo Người đưa tin
Một giờ run rẩy nghe cuộc điện thoại "bấm nhầm" của chồng Suốt 1 tiếng đồng hồ, áp điện thoại vào tai nghe, Hồng ở nhà mà cứ run lẩy bẩy khi phát hiện ra đằng sau những cuộc hẹn gặp khách hàng bên ngoài của chồng. 2 năm lấy chồng, có lẽ mấy ngày nay là mấy ngày buồn nhất và khó khăn nhất trong cuộc đời Hồng. Mọi thứ bế tắc và vỡ...