Chết lặng khi đọc những dòng chữ trong lá thư chia tay của vợ
Thấy tờ giấy vợ để lại với dòng tin nhắn “Anh đừng tìm em, em đã đi theo người khác, sống với anh khổ sở, cay đắng quá rồi, em không thể chịu nổi”, Hùng như chết lặng.
Người vợ hiền lành, nhu nhược bao nhiêu năm chung sống giờ đã đi theo người tình, điều mà chưa bao giờ anh dám nghĩ tới.
Hùng và Hương cùng quê Nghệ An. Gia đình hai bên đều làm nông nghiệp, cuộc sống hết sức khó khăn. Học hết THCS, cả hai đều bỏ học và vào miền Nam làm công nhân tại khu công nghiệp Bình Dương. Cuộc sống không mấy khá giả, cả hai đều phải bươn chải, làm lụng, ngày làm công nhân, ban đêm bán thêm nước mía, nước trà để có tiền trang trải cuộc sống.
Mặc dù nhan sắc không mấy xinh đẹp nhưng bù lại, Hương rất chịu khó làm việc, lại hiền lành, hiếu thảo nên từ khi vào Nam tìm việc làm, Hùng đã phải lòng ngay. Anh giúp đỡ cô tất cả những việc nhỏ nhất, từ tìm phòng trọ tới đỡ đần công việc hàng ngày. Tình yêu cứ thế nảy nở và đơm hoa, kết trái.
Năm 1994, anh chị cưới nhau và không lâu sau đó sinh hạ bé trai kháu khỉnh. Cuộc sống vốn đã vất vả nay có thêm thành viên mới lại càng chật vật thêm.
Trái ngược với nhiều người, trong khó khăn, Hùng không những không tự vươn lên mà còn bê tha rượu chè, thường xuyên đánh đập vợ con. Bất ngờ may mắn đến, anh được nhà máy thăng chức lên làm quản lý nên lương khấm khá hơn.
Nhưng cũng từ đó, mọi chi tiêu trong nhà Hùng đều quản lý hết. Mỗi khi Hương đi chợ, Hùng hỏi từ mớ rau, con cá đến cân gạo, thịt. Lương của Hương Hùng cầm hết, mỗi ngày anh đưa cho vợ từ 40-50 ngàn đồng để mua thức ăn. Nếu mua phải thức ăn không vừa ý, Hùng sẵn sàng đánh tát Hương ngay giữa đông người.
Cuộc sống bần hàn, khổ sở như thế cứ kéo dài với Hương. Thời gian đầu, cô nghĩ thôi phải bỏ qua vì chồng, vì con, và vì cái sỹ diện của một người đàn bà với cha mẹ, anh em, bạn bè.
Nhưng càng nhịn, Hùng càng quá quắt, không chỉ quản lý chặt chẽ trong chi tiêu mà còn đánh chửi Hương mỗi khi trái ý. Mỗi lần như thế, đứa con của 2 người cứ khóc ré lên sợ hãi.
Hùng thường xuyên đánh chửi vợ những khi trái ý. Ảnh minh họa.
Không chịu được, Hương cũng đã bồng con ra khỏi nhà nhiều lần, quyết tâm bỏ chồng để làm lại cuộc đời. Nhưng rồi đâu lại vào đó vì khi Hùng đến năn nỉ, hứa sửa chữa, khắc phục lỗi lầm, Hương lại tin chồng trở về. Nhưng với bản tính keo kiệt, vũ phu, chỉ được vài ngày rồi đâu lại vào đó.
Cách đây 1 năm, gần nhà Hùng mọc lên công trường xây dựng trường học. Rất nhiều công nhân đến làm việc, trong đó có Lương, làm quản lý công nhân.
Gần nhà Hùng nên anh hay lui tới nhà uống rượu và chơi với con Hùng. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lương không chỉ uống rượu mà còn hay giúp Hương làm bếp, đón con đi học.
Cử chỉ nhẹ nhàng lại tâm lý với phụ nữ, vì vậy, Hương cảm mến anh lúc nào không hay. Một bên chồng suốt ngày đối xử tệ bạc, một bên Lương nhẹ nhàng, tâm lý. Lúc công trường hoàn thành, cũng là lúc Hương bế con theo người tình.
Video đang HOT
Nghĩ tới tình nghĩa bấy lâu, khi ra đi, Hương để lại mảnh giấy nhắn “Anh đừng tìm em, em đã đi theo người khác, sống với anh khổ sở, cay đắng quá rồi, em không thể chịu nổi”. Cô quyết định làm lại từ đầu, dù không biết hạnh phúc hay tiếp tục khổ đau.
Cầm lá thư vợ trên tay, Hùng chết lặng khi biết Hương bỏ đi theo nhân tình. Ảnh minh họa.
Cầm tờ giấy vợ nhắn trên tay, Hùng lặng người, anh không tin vào mắt mình, tim anh đập loạn xạ. Anh không thể đứng vững, không thể tin nổi, người vợ nhu nhược, ngoan hiền bấy lâu lại có thể làm việc tày trời như thế này. Anh không thể hiểu nguyên do hôn nhân đổ vỡ là tại vợ hay tất cả là do mình.
Theo Emdep
Mẹ gửi 5 triệu cùng lá thư, đứa con gái ăn chơi chỉ lấy tiền còn thư vứt vào sọt rác
Cũng may, bình thường tôi lười nhác không chịu dọn dẹp nhà cửa, vì thế mà đống rác vẫn còn nguyên.Tôi lao vào lục tung thùng rác thì tìm thấy lá thư đó, mở ra xem, tôi như chết ngất đi vì những dòng chữ nghuệch ngoạc của mẹ.
ảnh minh họa
Đã quá hạn đóng tiền nhà 4 ngày mà mẹ vẫn chưa gửi tiền lên, tôi vô cùng bực mình liền gọi điện về nhà quát tháo mẹ 1 hồi.
Mẹ vừa nhấc máy, giọng run run:
-A lô, Lê à con?? Đã lâu rồi không thấy con gọi điện.
Tôi đang cáu quát lên:
-Con dặn mẹ 30 phải gửi tiền lên để con đóng tiền nhà cơ mà, sao hôm nay vẫn chưa thấy đâu?? Mẹ định để người ta đuổi con ra đường thì mới hài lòng à??
Mẹ tôi nói nhỏ dần:
-Mẹ...mẹ...ừ để mẹ xoay rồi gửi cho con.
-Gửi ngay nhé, không nợ được nữa đâu.
Nói xong tôi dập máy luôn không nghe mẹ than vãn nữa.
Ngay tối hôm đó, tôi nhận được đồ ở quê gửi lên, trong đó có phong bì 5 triệu cùng 1 lá thư, tôi tặc lưỡi:
-Lại hỏi han linh tinh chứ có gì, còn bày đặt viết thư tay.
Vì mẹ tôi có tính tiếc tiền, mỗi lần gửi đồ cho con gái qua xe khách, bà thường viết kèm theo 1 lá thư hỏi han và kể lể nên tôi không quan tâm cho lắm.
Tôi hí hửng cầm tiền rồi ném lá thư vào thùng rác mà không hề suy nghĩ gì. Ngay sau khi có tiền, tôi đóng tiền nhà chỉ hết hơn 1 triệu , số còn lại tôi rủ bạn bè đi ăn rồi mua sắm. Cảm giác lúc đó khiến tôi vô cùng sung sướng.
Khoảng 1 tháng sau, tôi đã cạn sạch tiền, thậm chí còn phải đi vay tiền ăn, bây giờ mới nhớ tới mẹ, tôi lại bốc máy gọi điện cho bà. Thế nhưng, gọi đi gọi lại vẫn chỉ nghe câu thuê bao không liên lạc được.
Thấy hơi lo lo, tôi bèn bắt xe về quê tiện thể thăm xem mẹ thế nào cũng là để trốn nợ vài hôm.
Tôi bước vào nhà luôn miệng gọi:
-Mẹ ơi, mẹ ơi.
Không thấy ai trả lời, tôi tìm khắp nhà rồi chạy ra sau vườn cũng không thấy mẹ. Sợ quá tôi sang nhà bác hàng xóm với vẻ hốt hoảng:
-Bác ơi, bác có thấy mẹ cháu đâu không ạ??
Người hàng xóm nói:
-Cả tháng nay bác cũng không thấy mẹ cháu đâu cả. Bác muốn liên lạc với cháu nhưng cũng không biết số, hơn nữa, mẹ cháu cứ nói dù ở nhà có chuyện gì cũng không được báo vội cho cái Lê mà để nó tập trung học hành.
Lúc này, tôi bắt đầu thực sự lo sợ, nhớ ra lá thư tháng trước mẹ đã viết, tôi vội quay về phòng trọ. Cũng may, bình thường tôi lười nhác không chịu dọn dẹp nhà cửa, vì thế mà đống rác vẫn còn nguyên.
Tôi lao vào lục tung thùng rác thì tìm thấy lá thư đó, mở ra xem, tôi như chết ngất đi vì những dòng chữ nghuệch ngoạc của mẹ.
Trong đó, mẹ tôi viết rằng "Ở nhà không còn tiền, mẹ phải lên thị trấn vừa làm ô sin cho người ta vừa xin ăn ở lề đường, con có về thì lên thị trấn tìm mẹ nhé. Trời lạnh lắm rồi, dành tiền mua chăn ấm mua áo len mà mặc con nhé. Đừng tiêu tiền vào những việc lung tung con nhé".
Tôi ôm mặt bật khóc, lại tiếp tục bắt xe về quê rồi lao lên thẳng thị trấn. Thị trấn quê tôi bé như cái mắt muỗi, chỉ vừa nhìn đã thấy mẹ tôi đang co ro 1 góc đưa chiếc bát sứt ra để xin tiền người qua đường.
Tôi trào nước mắt, mẹ tôi đã già yếu như vậy mà vẫn còn phải làm những việc này vì tôi, còn tôi thì lại lấy tiền mồ hôi công sức thậm chí là còn đánh đổi cả sức khỏe, mạng sống của mẹ để ăn chơi đùa đòi chúng bạn.
Tôi chạy vội lại ôm chầm lấy mẹ:
-Mẹ ơi...mẹ ơi..mẹ..
Mẹ nhìn thấy tôi thì mỉm cười, giữa thời tiết 10 độ , thấy mẹ run lên bần bật, tôi cởi chiếc áo khoác của mình trùm lên vai mẹ:
-Tại sao mẹ không mặc ấm vào, mẹ ơi...con xin lỗi mẹ nhiều lắm.
Mẹ tôi lắc đầu rồi lấy chiếc áo chuyển sang cho tôi:
-Mẹ không lạnh, con mặc đi, mẹ không sao.
Tôi giữ chặt tay mẹ:
-Để con đưa mẹ về, ở đây lạnh lắm, mẹ không chịu được đâu.
-Nhưng mẹ phải kiếm tiền cho con ăn học.
Tôi lắc đầu:
-Tháng này con đi làm thêm có tiền rồi mẹ ạ, mẹ ở nhà trồng ít rau bán mỗi tháng gửi cho con vài trăm tiêu vặt là được, tiền học phí con tự lo được.
Mẹ tôi nghe nói thế thì vui mừng lắm, bà vội đứng lên rồi theo tôi về nhà. Lần đó, tôi ở lại chăm mẹ suốt 1 tuần rồi mới xách túi lên thành phố. Từ ấy tôi chăm chỉ đi làm thêm, đồng thời quyết tâm học hành thật giỏi giang để mai sau bớt khổ.
Theo Blogtamsu
Thấy lá thư cùng 500k mẹ gửi lên, cô gái xé thư vứt vì sợ bị chê cười, ai ngờ trong thư có thứ này Mai là đứa con duy nhất trong gia đình học giỏi và đỗ vào một trường đại học lớn ở thành phố. Khỏi phải nói, mẹ cô và anh chị cô vui mừng như thế nào khi biết tin. Nhưng nhà Mai nghèo lắm, mẹ cô chỉ có 3 sào ruộng, anh cô thì đi làm phụ hồ ở miền Nam, chị thì...