Chết lặng khi bộ mặt thật của người yêu điển trai bị phơi bày
Khi em đang vô cùng hoảng sợ, bất ngờ thì anh hùng hổ cầm 2 chiếc bánh ném thẳng vào thùng rác gần đó, trong sự ngạc nhiên của nhiều người.
Giờ cảm xúc trong em vô cùng lẫn lộn mọi người ạ! Cũng vì chuyện xảy ra với em thật nhanh, khiến em không thể định hình được cảm xúc của mình.
Em và anh quen nhau trong một buổi giao lưu giữa hai cơ quan với nhau. Em mới ra trường, mới làm quen với công việc. Còn anh đi làm đã được 4 năm nay. Em thấy mọi người khen anh rất nhiều, ai cũng nói anh năng động, giỏi giang lại là con nhà có điều kiện. Với em vấn đề đó thực sự không quan trọng, điều cốt lõi là tình cảm giữa hai đứa thế nào thôi.
Sau nhiều lần nhắn tin, cuối cùng thấy hợp nhau em đã nhận lời đi chơi và tìm hiểu với anh. Mới đầu, anh vô cùng lịch sự hiền hòa. Hai đứa em đã có những tháng ngày bên nhau vui vẻ. Nói thật, anh không có điểm gì để em chê bai cả.
Thế nhưng khi em đang chuẩn bị nhận lời yêu thì có một chuyện xảy ra khiến em bối rối vô cùng.
Em đã khóc rất nhiều, em sợ sự lạnh lùng đến đáng sợ của anh. Liệu tình yêu của chúng em sẽ đi về đâu sau chuyện này đây?
Video đang HOT
(Ảnh minh họa).
Chẳng là hôm ấy, khi chúng em đi chơi công viên. Đang rất vui vẻ, thì có bác bán bánh rán đi qua. Biết em thích ăn bánh rán, nên anh đã mua 5 cái. Em ăn hết hai cái, còn anh chỉ ăn một cái rồi nói chuyện tiếp. Khi cả hai đứa đang ôm nhau thủ thỉ rất vui vẻ, thì có 2 đứa trẻ lang thang đi qua. Chúng thấy hai chiếc bánh rán còn trong túi thì ngỏ lời xin.
“Cô chú ơi, chúng cháu đói quá. Xin cô chú rủ lòng thương cho cháu xin hai chiếc bánh này nhé”- thằng bé mặt lem nhem nói. Đứa nhỏ hơn thì nhìn túi bánh chằm chằm, chốc chốc lại nhìn anh với tôi.
Nói thật nhìn thấy những đứa trẻ như thế em thấy tội nghiệp vô cùng. Khi chúng mở lời xin hai chiếc bánh còn lại để ăn, em đã định lấy để cho chúng, thì anh nói ngay luôn “Cút đi, tao thà vứt đi còn hơn cho cái loại bẩn thỉu như chúng mày ăn. Cút đi, lần nào tao ra đây cũng thấy chúng mày ám quẻ”.
Khi em đang “mắt tròn” mắt dẹt vì lời anh nói, bất ngờ thì anh hùng hổ cầm 2 chiếc bánh ném thẳng vào thùng rác gần đó, trong sự ngạc nhiên của nhiều người. Ai cũng lắc đầu trước thái độ của anh. Còn hai đứa trẻ nước mắt lưng trào, chúng im lặng. Khi đó, bác bán bánh rán ngồi nghỉ gần đó, đã gọi hai đứa trẻ ấy lại cho mỗi đứa 1 cái bánh rồi bảo chúng ăn đi.
Hôm đó, em đã bỏ về. Còn anh vẫn chạy theo em giải thích, em nói “Anh im lặng đi, anh đừng nói nữa, em vô cùng thất vọng về cách cư xử của anh”. Khi đó, anh vẫn nói theo em “Đừng để mấy đứa nhỏ vớ vẩn ấy làm ảnh hưởng đến tình cảm của mình, quan trọng là anh yêu em cơ mà. Anh sẽ tốt với em”.
Em đã khóc rất nhiều, em sợ sự lạnh lùng đến đáng sợ của anh. Tới giờ em vẫn bị ám ảnh bởi những gì anh nói anh làm hôm ấy. Phải chăng đó mới là bản chất thật sự của anh, không chút tình thương không một chút suy nghĩ về những phận nghèo xung quanh mình? Liệu em có nên chia tay người đàn ông ấy không mọi người ơi?”.
Theo Doisongphapluat
Vợ chỉ chăm chăm chê bai chồng
Người ta bảo, thương nhau củ ấu cũng tròn, nhưng vợ anh thấy cái gì thuộc về chồng cũng muốn chê bai, cứ như anh đã làm gì có lỗi...
Khách đến chơi nhà, hỏi về cái bằng thạc sĩ anh vất vả mấy năm mới có, chị nói thẳng tưng:
- Ôi trời! Bây giờ mà có tiền thì bằng cấp gì chẳng mua được, đâu chỉ cao học, tiến sĩ, giáo sư còn có nữa là!
Anh ngượng không biết để đâu cho hết trước cái nhìn nghi hoặc và ái ngại của người quen. Vợ "bộc bạch" như vậy, chẳng khác nào vừa sỉ nhục vừa coi thường chồng.
Người ta bảo, thương nhau củ ấu cũng tròn, nhưng vợ anh thấy cái gì thuộc về chồng cũng muốn chê bai, cứ như anh đã làm gì có lỗi với vợ không bằng. Chung sống càng lâu, vợ càng thích "xài xể" chồng. Từ việc anh "dở ẹc", ít biết về rau củ, hoa trái, thịt cá, như chẳng phân biệt được diếp cá với húng lủi, cá rô phi với cá chép, chẳng hạn. Đúng là anh vụng và ít kiến thức về chuyện đó thật, nhưng vợ có thấy anh sửa điện, nước và làm những công việc nặng nhọc trong nhà cũng được lắm chứ, phải không nào?
Vợ xa gần bóng gió về cái xuất thân nông dân của anh. "Khách ở quê vô" là cụm từ nhạy cảm vợ dùng để gọi những người bà con của anh. Nhất cử nhất động của phía gia đình anh tất nhiên không qua khỏi cái máy soi là vợ, nên sau khi khách khứa ra về, thường là anh lãnh đủ. Nào là tự ý vô thăm mà chẳng báo trước, tưởng ai cũng rảnh rỗi hầu mình hay sao. Nào là ăn to nói lớn, thô thiển không sang. Nào là chẳng biết nền nếp sinh hoạt trong nhà, cái gì cũng tùy tiện bê bối. Mỗi khi có dịp, bạn bè đồng nghiệp của anh cũng không thoát khỏi việc tăm tia rồi chê bai của vợ.
Vợ bảo mùi mồ hôi của anh không sao chịu nổi. Thi thoảng, nhìn vô máy tính của chồng, vợ chê cả những thói quen làm việc của anh, dù nó chỉ là sở thích cá nhân, kiểu như sao anh để hình nền lúa quá vậy? Cái gì vợ cũng có thể cho lên thớt được. Riết rồi anh sợ, chỉ muốn giữ không để vợ dòm ngó bất kỳ điều gì, thêm phiền.
Đôi lúc, anh nghĩ mãi chẳng thể hiểu nổi vì sao vợ ngày càng "bạc miệng" đến thế. Anh mua thức ăn về, vợ chê dở, chê mắc. Anh sắm quà cho con, vợ "khen" vừa xấu vừa thường. Anh nói đùa vài câu, vợ mắng "vô duyên".
Vợ chưa kịp già đã khó, sau này con dâu nào chịu nổi! Đôi khi anh buột miệng nói vui như thế, với ước mơ thầm kín là vợ có thể sửa đổi ít nhiều. Nhưng, vợ cứ thản nhiên chê bai chồng, cứ như để chứng tỏ mình vậy.
Có lần anh bạo gan góp ý, nhận lại lời giải thích của vợ nghe cũng... thấy thương là sợ chồng lên mặt, chủ quan, chê để chồng thêm phấn đấu, cũng nên mà! Nhưng vợ ơi, cái gì "quá" đều không tốt. Thường xuyên bị chê bai với "cường độ cao" thế này, anh thật sự không kham nổi! Anh đâu phải đứa trẻ sơ sinh mà không biết tổn thương, tự ái. Nếu lúc nào anh cũng chăm chăm bới lông tìm vết mà chê vợ, như đa số đàn ông thường làm thế để tỏ ra quyền uy, chiếu trên, vợ liệu có chịu nổi không? Cứ thế này hoài... làm sao anh tránh khỏi ý nghĩ bi quan là có thể do mình dở quá, đầy khiếm khuyết nên vợ mới dành cho mình những lời lẽ thiếu tế nhị? Vợ coi thường chồng chăng? Hay là lúc nào cũng phải chê được chồng vài câu gì đó, vợ mới thấy sướng miệng?
Cái cách ngao ngán lắc đầu, im lặng bĩu môi của vợ có sức công phá ghê gớm lắm. Nó làm anh e dè. Chung sống với người phụ nữ thân thương nhất của mình, anh cũng không thể thoải mái được, cứ nơm nớp sợ bị bắt lỗi, chê bai thế này thì cuộc sống gia đình thật đáng sợ.
Theo VNE
Mẹ đừng về nữa Ngày mẹ nó xách túi ra đi nó hét lớn: "Mẹ đi rồi đừng bao giờ về nữa. Con sẽ bảo em là mẹ chết rồi". Mẹ nó nước mắt dầm dề lầm lũi bước đi. Nó đứng trên bờ trông theo chiếc đò chở mẹ xa dần cho đến khi khuất hẳn. Bố nó chỉ ngồi một góc nhà mà uống rượu....