Chết lặng khi biết vợ giết con đẻ để nhận con nuôi
Đi qua hạnh phúc bao giờ cũng là đau buồn. Thay thế cho những ngày tháng vui vẻ và mơ mộng, cuộc sống của chúng tôi giờ chỉ mang một màu xám vì vợ tôi không thể sinh con.
Đi qua hạnh phúc bao giờ cũng là đau buồn. Hình minh họa
Tôi luôn nghĩ được làm mẹ là một điều tuyệt với đối với một người phụ nữ. Đó là thứ hạnh phúc mà không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi. Nhưng có lẽ với vợ tôi, cô không nghĩ như vậy. Cô yêu tôi, lấy tôi làm chồng nhưng lại không muốn sinh cho tôi một đứa con bởi cô hoàn toàn không muốn trở thành một người mẹ…
Vân, vợ tôi, vừa thu dọn toàn bộ quần áo và bỏ về nhà ngoại. Chúng tôi vừa cãi nhau. Sau 6 năm là vợ chồng, đây là lần đầu tiên chúng tôi to tiếng với nhau đến thế. Cuộc điện thoại của Vân với người bạn thân khiến tôi bàng hoàng, vợ đã giấu tôi bí mật của cô và khiến tôi sống trong buồn bã suốt 5 năm trời. Cô không buồn động lòng và cũng để mặc cho người đời xì xào về mình.
Tôi không hiểu vì sao vợ tôi là một người phụ nữ bình thường, có đủ khả năng làm mẹ lại tự đeo cho mình vai diễn một người đàn bà bất hạnh, không thể có con? Câu chuyện như thể là một trò đùa nhưng trớ trêu là trò đùa này diễn ra quá lâu trong một thời gian quá dài.
Tôi kết hôn năm 32 tuổi. Vân là mối tình đầu của tôi và khi đám cưới diễn ra, ai cũng nói thật khó tin khi tôi chỉ yêu có một lần và cưới luôn mối tình đầu làm vợ. Bởi có lẽ điều thường thấy trong cuộc đời này, mối tình đầu chỉ là mối tình để nhớ, để thương và để day dứt chứ rất ít khi có một cái kết đẹp cho nó. Tôi yêu Vân trong 5 năm và cưới. Tôi luôn tin cô là đáp án chính xác cho cuộc đời tôi. Không một ai phản đối đám cưới, sự ủng hộ của tất cả mọi người khiến mọi thứ càng thêm trọn vẹn.
Hôn nhân được xây dựng lên từ tình yêu luôn là hôn nhân bền vững. Sau khi lấy tôi, Vân nghỉ việc tại công ty. Cô mở một tiệm hoa nhỏ và dành phần lớn thời gian cho việc chăm sóc gia đình. Vân kém tôi 3 tuổi. Mẹ tôi luôn giục Vân sinh em bé vì phụ nữ làm mẹ ở tuổi 30 sẽ rất tốt cho cả mẹ và bé. Cô vui vẻ đồng ý và cũng thể hiện sự sốt sắng muốn được làm mẹ.
Vân chuẩn bị phòng cho con, tỉ mẩn trang trí từng góc phòng, từng món đồ vật trong phòng. Cô thậm chí còn cẩn thận làm hai phòng cho em bé, một cho bé trai, một cho bé gái. vợ tôi nói tôi không phải lo thừa phòng vì chắc chắn cô sẽ sinh cho tôi cả con trai và cả con gái.
Mẹ tôi và Vân rất hào hứng cho việc chào đón đứa bé thậm chí còn chưa hình thành trong người vợ tôi. Tôi bị niềm hào hứng ấy cuốn theo. Đó là quãng thời gian chúng tôi sống trong đủ những mộng tưởng về hình hài của đứa con, về cách mà chúng tôi sẽ nuôi dạy chúng, về cách mà chúng lớn lên và về cả những tiếng cười đùa.
Tất cả trở thành niềm vui vợ chồng tôi nói với nhau mỗi tối trước khi đi ngủ, trong những tin nhắn và cả trong những cuộc gọi. Thế nhưng khi mọi thứ đã sẵn sàng thì điều mà chúng tôi mong đợi nhất mãi vẫn chưa thấy đến. Hơn một năm liền, Vân không hề mang thai dù chỉ một lần. Tôi nói vợ đi kiểm tra nhưng cô luôn đưa ra lý do sợ kết quả không tốt nên nhất quyết không chịu đi bệnh viện.
Vân khóc nhiều. Cô sút cân nhanh và trông rất tiều tụy. Điều này khiến tôi đau lòng. Tôi đã kiểm tra và tôi hoàn toàn bình thường. Thế nên nguyên nhân của việc mãi chúng tôi vẫn chưa có con chỉ có thể từ Vân mà ra. Nhưng không một ai trong gia đình đề cập đến điều đó. Chúng tôi hạn chế hết mức có thể để không phải nói về chuyện con cái và để Vân không cảm thấy buồn.
Video đang HOT
Đi qua hạnh phúc bao giờ cũng là đau buồn. Thay thế cho những ngày tháng vui vẻ và mơ mộng, cuộc sống của chúng tôi giờ chỉ mang một màu xám. Hai vợ chồng tôi rất ít nói chuyện. Những câu chuyện cười tôi cố kể trong giờ cơm trở thành vô duyên khi tiếng cười của cả hai vợ chồng đều gượng gạo. Kiểu cười mà dù có cố đến mấy cũng không thể nào tươi tỉnh và nó chỉ khiến cho mọi thứ thêm buồn bã.
Một ngày, Vân về nhà với rất nhiều giấy tờ kiểm tra sức khỏe. Tôi không đọc nhiều, chỉ biết kết quả thông báo cô bị vô sinh vì vấn đề gì đó ở buồng trứng và tử cung. Không bất ngờ về chuyện này vì thực lòng, tôi đã biết nguyên nhân là từ phía vợ mình nhưng khi nhận được lời khẳng định chắc chắn này, tôi vẫn bị hẫng hụt. Trong lòng, tôi vẫn thấp thỏm chờ đợi một may mắn đến với vợ chồng tôi nhưng giờ thì chẳng còn gì để hi vọng nữa.
Dù rất buồn nhưng tôi vẫn cố động viên vợ. Cô ấy là phụ nữ, yếu mềm hơn tôi và tôi luôn nghĩ rằng, khi chuyện này xảy ra, Vân sẽ buồn hơn tôi rất nhiều thế nên cô ấy không thể bị nhận những lời trách móc từ chồng, từ người thân vì một chuyện mà không phải do cô gây ra. Vợ chồng tôi ngầm thống nhất sẽ không nói đến chuyện con cái nữa. Mọi người cũng tự hiểu chuyện nên không ai hỏi chúng tôi về việc sao mãi vẫn chưa sinh con. Vân vẫn chăm sóc cho tiệm hoa nhỏ của mình.
Tôi dành nhiều thời gian cho vợ hơn. Chúng tôi đi du lịch, cùng đi học làm bánh kem với nhau vì Vân muốn thế… Có rất nhiều việc mà hai vợ chồng tôi nghĩ ra để làm cùng nhau. Nó gắn kết tình cảm vợ chồng rất tốt. Nỗi buồn không có con được cất kín trong đáy lòng và rất ít khi chúng tôi đụng chạm đến nó. Mẹ tôi thì rất khó chấp nhận điều này. Bà thèm có cháu để bế bồng.
Dù em gái tôi đã sinh hai con, bà đã có hai cháu ngoại nhưng mẹ nói cháu ngoại là cháu người ta, không thể bằng cháu nội được nên mẹ giục tôi ra ngoài xin con. Chính Vân cũng đồng ý với điều đó. Nhưng tôi không thể nào làm việc này được. Mặc cho mẹ nói sẽ từ tôi và Vân làm đơn li hôn, tôi vẫn cương quyết không đồng ý với việc đi ra ngoài xin con của mẹ. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Mẹ không ép được tôi nên cũng không gây chuyện nữa. Vân chỉ khóc. Chúng tôi quyết định xin con nuôi.
Sau hơn 2 năm lựa chọn, Vân quyết định nhận nuôi một bé gái hơn một tuổi. Con là trẻ mồ côi được một người bán hàng ở chợ nhận nuôi. Khi biết gia đình tôi đang có ý định nhận con nuôi thì bà mang con đến. Vân vừa thấy đứa trẻ này đã thích ngay và đồng ý làm thủ tục nhận nuôi bé. Cô đặt tên cho con là San. Vân nói đó là cái tên cô đã thích từ lâu và luôn nghĩ rằng sẽ đặt cho con gái mình. Cô đã chọn lâu như thế mới đồng ý nhận nuôi một bé gái vì Vân nghĩ đây mới chính là đứa trẻ hợp với cái tên này nhất. Tôi cười. Tôi không hiểu lí lẽ của vợ mình. Tôi chỉ thấy vui vì Vân rất vui.
Sự xuất hiện của San trong gia đình tôi khiến mọi thứ đều thay đổi. Thay vì việc chúng tôi phải cố gắng tự tìm niềm vui cho mình như trước đây thì giờ, niềm vui tự đến. Niềm vui đến từ San. Con bé còn quá nhỏ để biết chúng tôi không phải là bố mẹ đẻ của nó. Con bé quấn quýt với chúng tôi. Mỗi hành động của San đều khiến tôi và Vân mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra cảm giác được làm một người cha lại tuyệt vời như thế. Tôi đã không tưởng tượng ra nó trong suốt những năm tháng qua.
Tôi cứ nghĩ hạnh phúc này sẽ là mãi mãi, chỉ cần vợ chồng tôi giữ bí mật về chuyện San là con nuôi thì gia đình tôi sẽ luôn vui vẻ. Nhưng khi nghe được cuộc điện thoại của Vân với bạn của cô thì mọi thứ sụp đổ. Vân nói về chuyện cô vừa đi nạo thai. Đứa con của tôi. Đó không phải là lần đầu tiên. Nghĩa là Vân chẳng hề bị bệnh như cô nói và cô hoàn toàn có thể sinh cho tôi và cô một đứa con. Nhưng cô lại không làm điều đó. Tôi sững sờ nghe cô nói về việc cô giết con của mình một cách thản nhiên như thế.
Có chuyện gì đang xảy ra trong ngôi nhà của tôi vậy? Tôi thấy sợ Vân. Tôi không biết phải mở lời để hỏi Vân về chuyện này như thế nào và rồi, Vân sẽ trả lời tôi như thế nào. Tôi không thể nghĩ ra được nguyên nhân khiến cô làm chuyện này. Cô đã đóng kịch với tôi bao lâu? Vờ đau khổ cùng tôi trong bao lâu? Tại sao cô có thể để mọi thứ diễn ra lâu như vậy mà không cảm thấy có lỗi với tôi? Cuộc đời này, hóa ra chỉ là một màn kịch. Kẻ tài năng thì diễn nhiều vai và Vân có lẽ là một người như thế.
Theo VNE
Tôi không biết phải bắt đầu lại như thế nào...
Tôi và Yên có hôn phối từ nhỏ. Nói "hôn phối" cho nó hoành tráng chứ thật ra chỉ là lời hứa của hai người bạn nối khố: "Nếu vợ tui đẻ con gái thì mình kết làm sui gia". "Ừ, còn nếu cô ấy đẻ con trai thì tụi nó kết nghĩa huynh đệ".
Tôi nghe má kể lại, hôm đó cha tôi và chú Minh, ba của Yên cũng uống mấy chén rượu để giao thề. Chừng một tuần lễ sau thì vợ chú Minh sinh con gái. Hôm đầy tháng bé Yên, hai nhà nhắc lại lời hẹn ước, cha tôi mừng đầy tháng "con dâu tương lai" bằng một chiếc lắc bạc và lời hứa: "Mai mốt cha má mần ăn khấm khá, sẽ mua cho con lắc vàng một cây". Năm đó tôi 5 tuổi, còn Yên mới... đầy tháng.
Câu chuyện trà dư tửu hậu đó khiến hai nhà thêm thân thiết hơn. Thế nhưng, trong mắt tôi, Yên chỉ là một cô em gái không hơn, không kém bởi tôi không thích cái nước da bánh mật của em, càng không thích cái tính nhút nhát, rụt rè; ăn không dám ăn, nói không dám nói của em.
Trong trí tưởng tượng của tôi, người yêu của mình phải là một cô gái trắng trẻo, môi son, mũi dọc dừa, mắt bồ câu, dáng liễu thướt tha đài các. Người ấy phải thông minh, duyên dáng, học cao hiểu rộng, hơi xa cách một tí... Đó là tôi bị ảnh hưởng của mấy nhân vật trong tiểu thuyết Tự lực Văn đoàn và nhà văn Hồ Biểu Chánh. Trong thực tế, tôi đã có một người như vậy. Ấy là khi tôi rời quê lên Sài Gòn học đại học.
Cô bạn tôi là tiểu thư của một gia đình thuộc dòng dõi hoàng tộc nhưng giờ đã xuống dốc. Tuy vậy, những nét đài các, quý tộc thì vẫn còn nguyên vẹn. Tôi nghĩ mình cầu được ước thấy. Lần đầu tiên tôi dẫn Diệp Châu về nhà chơi, mấy người ở xóm cứ trầm trồ khen ngợi: "Con gái nhà ai mà xinh đẹp quá chừng". Thế nhưng cha má tôi lại không bằng lòng. Tối đó má gọi tôi ra sau nhà: "Bạn bè chơi với nhau thì được chớ không có yêu đương gì nghe chưa. Cha má còn lời hứa với bên nhà chú Minh, không thể nuốt lời". "Chuyện đùa vui thôi mà má. Đời này là đời nào rồi mà còn hôn ước với hôn sự?"- tôi nhăn mặt. "Con nói vậy nghe sao được? Chú Minh mất rồi, nhà bên đó chỉ còn mấy mẹ con hẩm hút... Nếu người ta giàu có thì không nói làm gì, bây giờ người ta khó khăn, mình càng phải giữ lời. Má không có chê cô bạn của con nhưng ở đời, lời nói gói vàng; cha má đã nói ra rồi, làm sao lấy lại được?".
Năm đó tôi 21 tuổi, đang học năm thứ ba Đại học Ngân hàng. Còn Yên mới 16 tuổi. Nghe tôi về, hôm sau, Yên bưng sang nhà tôi một mâm bánh bèo nhân tôm đậu xanh. Em chào tôi và Diệp Châu: "Mẹ em nói anh thích bánh bèo nên biểu em làm đem qua cho anh".
Mấy lần trước, Yên làm bánh bèo cho tôi ăn, không bao giờ có câu "mẹ em nói" mà là "em biết anh thích nên làm cho anh ăn". Thú thật là tôi chưa bao giờ ăn bánh bèo ở đâu ngon như bánh Yên làm. Có lẽ vì em biết tính tôi, khi làm nhân bánh, thường để riêng một dĩa thật nhiều tôm, nhiều đậu xanh. Những cái bánh bèo trắng muốt làm nền cho màu đỏ của tôm, màu vàng của đậu xanh, chỉ cần nhìn thấy đã ứa nước miếng. Nhìn Yên múc nước mắm, cẩn thận chan vào đĩa bánh bèo cho tôi, bất giác tôi bỗng thấy một niềm thương cảm trào dâng trong lòng. 16 tuổi, hẳn là cô bé cũng đã nghĩ ngợi về chuyện tình yêu. Thế nhưng khi biết tôi về cùng một người con gái khác, em đã lẳng lặng đứng sang một bên...
Sau lần đó, tôi ngại nên ít về thăm nhà; có về thì cũng đi ngay, tránh gặp mặt Yên. Tôi nghe má tôi nói học xong lớp 12, Yên thi vào Đại học Sư phạm Cần Thơ. Tôi thầm cầu mong ở đó, em gặp được một người con trai khác để có thể quên đi câu chuyện cổ tích của chúng tôi. Dù sao thì tôi cũng thấy áy náy trong lòng vì chưa có lần nào thẳng thắn nói với em.
Tôi định bụng sẽ tìm một dịp nào đó để nói rõ cho em mọi chuyện. Thế nhưng chuyện học hành, sau đó là công việc cứ cuốn hút khiến tôi không có dịp nào gặp lại em. Có lần má tôi nói: "Nếu con muốn cưới người khác thì con hãy tự lo liệu. Cha má không có mặt mũi nào khi nuốt lời với người đã khuất. Cha con buồn tới nỗi sinh bệnh rồi".
Đó cũng là một phần lý do tôi chần chừ chưa muốn tổ chức cưới dù gia đình Diệp Châu cứ hối thúc. Thậm chí, có lần mẹ nàng còn dọa: "Cháu mà không nói gia đình bước tới, hai bác gả con Châu cho người khác ráng chịu nghen".
Tôi cứ tưởng họ nói đùa, không ngờ có lần tôi đến chơi, gặp một người đàn ông lạ ở đó. Họ giới thiệu với tôi: "Đây là anh Tuấn, cháu nội cụ Tú, ngày xưa là bạn đồng môn với ông Nội con Châu". Tuấn đang định cư ở Mỹ, trước đây tôi có loáng thoáng nghe Diệp Châu nhắc nhưng không để ý.
Hôm đó khi người nhà Diệp Châu dọn cơm lên, tôi đứng dậy cáo từ. Không có ai giữ tôi lại ăn cơm như những lần trước, kể cả người yêu tôi. Khi tiễn tôi ra cổng, nàng bảo: "Hôm nào em sẽ nói chuyện với anh". Tôi nắm tay Diệp Châu, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Hãy nói thật với anh, em có yêu anh không?". Câu hỏi tưởng rất dễ vì ít ra chúng tôi cũng đã có 6-7 năm biết nhau, yêu nhau. Thế mà bây giờ nó khiến người yêu tôi bối rối đến không trả lời được: "Để hôm nào em nói... Anh về đi".
Tôi ra về với một tâm trạng trống rỗng. Tôi tắt điện thoại, chẳng còn thiết đến chuyện gì. Tôi chờ người yêu tôi nếu gọi điện không được sẽ đến công ty hay đến nhà trọ để tìm tôi. Thế nhưng suốt một tuần lễ, chẳng có điều gì xảy ra. Một nỗi chán chường khiến tôi chẳng còn sức lực để làm việc. Cuối cùng không chịu đựng nỗi, tôi mở máy điện thoại gọi cho người yêu. Nàng cho biết đang về thăm họ hàng ở Huế. Tôi hỏi nàng đi với ai, sau một chút ngập ngừng, nàng bảo: "Em đi với anh Tuấn".
Tôi hiểu rồi.
Chẳng biết tại sao lúc đó tôi bỗng nhớ nhà kinh khủng. Tôi thèm được ngồi bên cạnh má, được nhìn má đi tới đi lui trong chái bếp, được hít thở mùi khói bếp lan tỏa xung quanh, được ăn những miếng cơm cháy với nước mắm tóp mỡ của má, được nghe má kể chuyện ngày xưa có hai gia đình nghèo khó sống cạnh nhau... Chỉ vậy thôi mà tôi chảy nước mắt. Hóa ra những khi đau khổ nhất, người ta hay bám víu vào kỷ niệm. Tôi quyết định xin nghỉ phép về với má...
Vừa thấy tôi, má đã tíu tít: "Mấy bữa nay má cũng trông con quá trời. Hôm qua con Yên về, nó ghé thăm má và còn hứa bữa nay đổ bánh bèo cho cha má ăn. Trời ơi, mày thiệt là có lộc ăn nghen con". Tự dưng tôi thấy trong lòng nhẹ đi rất nhiều. Tôi quăng ba lô xuống ghế, thắp nhang bàn thờ ông bà rồi nói với cha tôi đang ngồi uống nước trà ngoài hàng ba: "Con qua thăm thiếm Minh với mấy đứa nhỏ, cha má đừng chờ cơm con".
Con đường tuổi thơ tôi vẫn như ngày xưa. Từ nhà tôi qua nhà cô bạn thuở nhỏ vẫn rợp bóng những cây còng xum xuê lá. Nhớ hồi xưa, Yên hay lượm trái còng về lấy hột rang cho tôi ăn. Tôi có cảm giác mùi thơm hăng hắc của hạt còng vẫn còn đâu đây...
Trông thấy tôi, Yên tròn xoe mắt. Tôi cũng giật mình. Lâu lắm rồi không gặp, tôi không hình dung em bây giờ lại khác như vậy. Điều bất ngờ là bây giờ, người lúng túng lại là tôi. Mẹ em trông thấy tôi thì mừng rỡ: "Trời ơi, con đi đâu mà biệt tăm, biệt dạng vậy? Thiếm với con Yên nhắc con hoài. Hồi nãy đổ bánh bèo, nó cũng nhắc con".
Trưa hôm đó, tôi lại được ăn những cái bánh bèo mà lần cuối cùng được ăn cách nay đã gần một chục năm. Tôi có cảm giác chưa bao giờ được ăn những cái bánh ngon đến tê dại như vậy. Yên bảo tôi: "Lâu lắm rồi em mới được làm bánh cho anh ăn". Chỉ nói được vậy rồi em cúi mặt không cho tôi thấy nỗi buồn chất chứa trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.
Tối đó, má tôi đưa cho tôi cái hộp: "Chiếc lắc của con Yên hồi đầy tháng. Biết con có người khác, mẹ nó không muốn làm mình khó xử nên đã đem trả lại. Thiệt, má không biết ăn nói làm sao với người ta. Con cứ cất làm kỷ niệm". Tôi nhìn chiếc lắc bé xíu, chợt nhớ câu chuyện má kể. Bất giác tôi lấy lòng cồn cào thật khó tả.
Tôi quay về Sài Gòn với tâm trạng khác hẳn. Tôi không còn trông chờ điện thoại của Diệp Châu, không còn háo hức nhắn tin cho nàng, không muốn đến công ty tìm nàng những khi "nhớ quá không chịu nổi"...
Đúng hơn là giờ đây tôi lại có tâm trạng ấy với một người khác. Tôi bắt đầu thấy nhớ người con gái ở quê nhà, người đã có hôn phối với tôi từ khi mới lọt lòng. Tôi nhớ lời em nói hôm chia tay: "Em cứ nghĩ anh không còn thích ăn bánh bèo nữa nên lâu lắm mới làm".
Không đúng, tôi vẫn thích cả bánh, cả người làm bánh, nhưng bây giờ ngượng quá không biết phải nói gì. Thật không ngờ một gã đàn ông đã ba mươi tuổi như tôi lại trở nên ngô nghê như vậy... Tôi biết chắc là em vẫn chờ đợi tôi suốt bao nhiêu năm qua nhưng nếu được trở lại ngày xưa, tôi không biết phải bắt đầu như thế nào...
Theo VNE
Chửa hoang thì sao? Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy... Chửa hoang thì đã sao? Điều đó chỉ nói lên rằng phía sau người đàn bà và đứa...