Chết điếng vì sau đêm tân hôn, bố mẹ chồng giao cho… khoản nợ 1 tỉ
À, thế nguyên nhân vì đâu mà bố mẹ chồng cô có thể thoải mái vay nợ không cần nghĩ đến trách nhiệm trả? Chả lẽ là vì biết Tú sắp cưới vợ, có người gánh thay rồi ư? Tại sao lại có những con người nhẫn tâm đến mức như thế?
Tú là con trai một trong nhà, trên anh có một chị gái đã lập gia đình, dưới anh có một em gái cũng chuẩn bị kết hôn. Trước khi lấy Tú, anh cũng đã nói rõ với cô, vợ chồng cô sẽ không bao giờ được ra riêng, phải ở chung với bố mẹ Tú, sau này cũng sẽ là vợ chồng cô chăm sóc, phụng dưỡng ông bà. Vy nghĩ yêu cầu đó cũng không tính là quá đáng, vì thế vui vẻ gật đầu.
Đám cưới của Vy và Tú diễn ra êm đẹp. Sau đêm tân hôn đầy ngọt ngào, buổi sáng Vy dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà. Được bố mẹ Tú tấm tắc khen ngon, Vy hạnh phúc lắm. Nghĩ đến quãng thời gian làm dâu sau này của mình, hẳn là êm ấm suôn sẻ đây. Ăn sáng xong, Vy lại pha nước chè mời bố mẹ chồng uống, ông bà cũng kéo vợ chồng cô xuống chuyện trò.
Ảnh minh họa
Sau vài câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt, mẹ chồng Vy hắng giọng bắt đầu vào chủ đề chính. Bà ân cần nhìn Vy nói: “Giờ con đã chính thức là người nhà này rồi, con cứ coi như đây là nhà mình mà sống nhé!”. Vy mỉm cười, lòng lâng lâng vui sướng. Lại nghe mẹ chồng nói tiếp: “Mẹ chỉ có một con trai là thằng Tú thôi, chẳng giấu gì con, tất cả mẹ đều trông đợi vào nó. Chị nó đã lấy chồng, em nó cũng sắp sửa kết hôn, chẳng trông đợi gì được đâu. Mẹ nói con có hiểu không?”. Vy cũng cho là phải, luôn miệng vâng dạ.
Nhưng những lời sau đó của mẹ chồng thì chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang: “Bố mẹ giờ già yếu rồi, không làm gì ra tiền nữa, có vài đồng lương hưu cũng chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt thôi, vì thế khoản nợ cũng xấp xỉ 1 tỉ của bố mẹ hiện tại giao cho các con chịu trách nhiệm. Hai đứa chịu khó làm lụng, tích góp, chi tiêu tiết kiệm một chút để trả nợ dần cho bố mẹ nhé!”. Vy thảng thốt nói không nên lời. Cô có nghe nhầm không? Ông bà nợ những 1 tỉ, và giờ vợ chồng cô là người phải gánh trách nhiệm trả? 1 tỉ đấy, không phải 1 trăm triệu hay 1 chục triệu đâu!
Vy như người mất hồn ngồi đờ đẫn trên sofa, trong khi bố mẹ chồng đã dắt nhau sang nhà con gái lớn cách đó 3km chơi rồi. Tú lay lay vợ, vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ. Cô nhìn anh, cười như mếu. Lương cô chưa nổi chục triệu, lương Tú khá hơn tí, nhưng bao nhiêu thứ phải chi tiêu, rồi ít nữa còn con cái, tiết kiệm từng cắc thì cũng chả biết kiếp nào mới nổi 1 tỉ! Hơn nữa, vấn đề là ông bà làm những gì mà có thể nợ tới con số ấy
Theo lời Tú kể, thì ra số tiền ấy là do chị chồng nhờ ông bà cắm sổ đỏ vay hộ tiền 2 vợ chồng họ để mua đất làm nhà. Cũng ngót 6-7 trăm triệu rồi. Trong quá trình anh chị ấy xây nhà, ông bà lại vay mượn thêm thắt bên ngoài cho, cũng cỡ 1-2 trăm triệu nữa. Ngoài ra, cô em út của Tú sắp lấy chồng, vì muốn ra oai với nhà chồng nên nằng nặc đòi mua xe tay gas đắt tiền, vào tầm gần trăm triệu. Bố mẹ chồng Vy làm gì có, lại phải đi vay mượn thôi. Đấy, nguồn gốc số nợ ấy là như thế! Còn đám cưới thì một tay Tú bỏ tiền ra, ông bà cũng không phải chi xu nào.
Video đang HOT
Vy méo xẹo cả mặt. Thế hóa ra vợ chồng cô phải cho chị chồng tiền mua đất làm nhà, cho em chồng xe tay gas trăm triệu, trong khi vợ chồng cô mới cưới được có vài đồng giắt lưng. Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thở nổi.
Vy thắc mắc với chồng: “Ông bà lúc vay không nghĩ tới lúc trả à? Hay anh chị với em gái anh hứa hẹn sẽ trả cho ông bà? Vậy thì cần gì mình phải trả hộ?”. Tú lúng túng ra trò, mãi mới trả lời: “Anh chị làm gì có tiền, giờ còn nợ bên ngoài đã trả được đâu. Em gái anh thì lấy chồng nó còn lo đằng nhà chồng nó…”. À, thế nguyên nhân vì đâu mà bố mẹ chồng cô có thể thoải mái vay nợ không cần nghĩ đến trách nhiệm trả? Chả lẽ là vì biết Tú sắp cưới vợ, có người gánh thay rồi ư? Tại sao lại có những con người nhẫn tâm đến mức như thế? Đừng nói tới việc cô có tiền trả hay không, cô có trách nhiệm gì phải trả hộ chị và em gái Tú như thế?
“Anh không cần sống nữa phải không? Các con mình cũng không cần sống nữa phải không?”- Vy nức nở, nước mắt đã trào ra. Tú luống cuống, chẳng biết nói gì, làm gì để an ủi vợ. Thực sự bố mẹ anh đã quá đáng rồi, hồi đó mượn nợ anh đã can ngăn, nhưng ông bà trước nay lúc nào cũng nhất nhất làm theo ý mình, không muốn nghe anh.
Càng nghĩ, Vy càng thấy giận dữ. Ít nữa em chồng muốn mua đất xây nhà hay cần gì, mẹ chồng cô lại vay cho, và lại đùn cho vợ chồng cô trả nợ hộ nữa hả? Hai người kia cứ mặc sức yêu sách, bố mẹ chồng cô thản nhiên đi vay, còn tội nợ đâu là vợ chồng cô gánh hết chắc? Chẳng nhẽ cô mặc kệ, cho ngân hàng tịch thu nhà, vợ chồng cô đi thuê trọ, còn mấy chỗ nợ bên ngoài thì kệ chị chồng và em chồng tự trả! Nhưng nếu làm như thế thì chắc hẳn mọi người trong nhà sẽ hằn học với nhau, mọi thứ sẽ tan nát hết. Cô phải làm sao cho thỏa đây?! Chẳng lẽ vừa mặc áo cưới đã đưa nhau ra tòa chỉ vì khoản nợ trời ơi này?
Theo Giangpham/Afamily
Tôi chỉ muốn tống cổ chị dâu và anh trai mình ra khỏi nhà
Vậy mà anh trai tôi, ông anh quý hóa của tôi, lại bảo tôi im đi, đừng chọc chị giận nữa. Rồi kéo tay bà dâu nhà tôi về phòng, vừa đi, tay vừa vuốt vuốt ngực cho vợ.
Anh trai tôi mới cưới vợ. Đó là một tiểu thư khá giàu có ở thành phố. Chị dâu làm bên ngân hàng. Mới sống cùng nhau một thời gian ngắn mà hiện giờ, tôi chỉ muốn tống cổ chị dâu cùng anh trai ra khỏi nhà.
Không phải tôi vô cớ vô lí lại nảy sinh suy nghĩ đó. Chị dâu tôi thật sự khiến sự chịu đựng của tôi và bố mẹ đạt đến giới hạn.
Vì làm bên ngân hàng nên chị dâu có ngoại hình rất chuẩn, gương mặt bắt mắt, ưa nhìn. Chính anh trai tôi cũng thừa nhận anh thích chị ngay từ cái nhìn đầu tiên theo đúng kiểu tình yêu sét đánh. Tuy nhiên, ngay từ lần đầu tiên về ra mắt, tôi đã không ưa nổi chị dâu tương lai.
Đến ra mắt bố mẹ chồng mà mặc váy ngắn cũn cỡn, đi đôi giày cao lênh khênh. Đã vậy, vào nhà thấy mẹ tôi cũng chỉ cười một cái rồi lon ton theo anh tôi vào phòng, ở lì đến khi dọn cơm ăn. Suốt cả bữa cơm chỉ có mẹ và tôi nấu nướng, còn chị thì chẳng thấy mặt mũi đâu.
Ăn xong rồi, chị cũng chẳng chịu dọn ngay một cái chén mình ăn mà vội vã vào nhà vệ sinh. Tôi và mẹ còn tưởng chị bị dị ứng món nào. Hỏi anh trai mới biết, chị đi dặm lại phấn má và tô lại son. Thực ra thì buổi đầu, nếu chị xúm tay vào thì tôi và mẹ cũng vui vẻ bảo chị ra phòng khách ngồi chơi. Nhưng đằng này, chị chẳng thèm nói một lời xã giao.
Anh sợ vợ như sợ cọp, khiến tôi cũng cảm thấy chán nản. (Ảnh minh họa)
Thấy không ổn, tôi và mẹ ra sức phản đối nhưng anh trai tôi nhất quyết cưới bằng được chị. Anh còn to tiếng bảo gia đình gây khó dễ, bắt bẻ người yêu anh. Bất đắc dĩ, bố mẹ tôi phải đi cưới vợ cho anh dù lòng không muốn chút nào.
Cưới về rồi mới thật sự là những chuỗi ngày đau khổ của bố mẹ tôi. Chị dâu ỷ mình đi làm nên đi sớm về muộn. Sáng nào chị cũng dậy sớm để... trang điểm, lựa váy áo để mặc đi làm. Chị mới về mà nhà tôi phải mua thêm một cái tủ 6 cánh để chị treo váy áo của mình. Đến quét cái sân chị cũng chưa từng đụng chổi. Ngày chủ nhật, chị ngủ đến 9 giờ sáng rồi dậy cùng chồng đi cà phê tới tận trưa mới về. Mẹ tôi than phiền, chị vẫn bình chân như vại.
Có lần, tôi bực bội quá, nên định góp ý vài câu với chị trong bữa cơm chủ nhật. Ấy vậy mà mới nghe tôi nói 2 câu, chị đã nước mắt ngắn dài rồi đùng đùng bỏ về phòng. Anh trai tôi thấy vậy thì mắng tôi một trận rồi vội vã đi theo vợ. Lát sau lại thấy tất tả chạy xuống xách xe đi. Tưởng đi đâu, hóa ra đi mua phở về cho vợ ăn, sợ vợ đói.
Thái độ của chị với bố mẹ tôi càng ngày càng quá quắt. Chị cậy có chồng bảo bọc nên chẳng còn sợ ai. Mà anh trai tôi kể cũng lạ. Người sinh ra, nuôi mình lớn lên, vậy mà chẳng bằng người đàn bà về ở với anh được 1 năm. Anh sợ vợ như sợ cọp, khiến tôi cũng cảm thấy chán nản.
Mẹ tôi có thêm dâu nhưng giống như có thêm cục nợ. Mỗi ngày bà phải giặt tay vài bộ váy áo, lo thêm ăn uống cho con dâu. Tôi chưa từng thấy chị dâu rửa giúp mẹ cái chén hay lau hộ mẹ cái nhà.
Hôm nọ, nhà tôi có giỗ. Dù đã nói trước với chị dâu cả tuần nhưng đến sáng chủ nhật, chị vẫn đi cà phê. Đi đến trưa, chị gọi điện báo không ăn cơm vì còn đi shopping với bạn. Tôi điên quá, định để chị về thì làm một trận cho ra trò.
Tôi chỉ muốn tống cổ chị dâu cùng anh trai ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa)
Chị đi mãi đến tận 5 giờ chiều mới ló mặt về. Thấy tôi cau có, chị vờ lảng vào nói chuyện, khen tôi khéo tay. Tức quá, tôi to giọng bảo chị làm dâu con mà không biết bổn phận, chỉ biết ăn diện, sửa soạn cho mình. Tôi chưa nói hết câu, chị đã mắng lại xa xả. Chị nói chị đi làm cả tuần áp lực, mệt mỏi. Ngày chủ nhật phải cho chị nghỉ ngơi.
Tôi hỏi lại chẳng lẽ những người phụ nữ khác không đi làm, tôi không đi làm, tại sao những người khác họ vẫn chăm chồng, chăm con tốt? Chị cũng chẳng vừa, chị nói thẳng vì chị không muốn làm con rùa ở nhà. Bố mẹ chị sinh chị ra giàu có, chấp nhận gả chị cho nhà nghèo như nhà tôi là cái phúc của nhà tôi rồi, đừng đòi hỏi gì thêm.
Tôi nghe mà máu dâng lên tới não. Mẹ tôi cũng sửng sốt không thốt nên lời. Bố tôi thì tức quá, đập tay xuống bàn rồi bỏ lên phòng. Vậy mà anh trai tôi, ông anh quý hóa của tôi, lại bảo tôi im đi, đừng chọc chị giận nữa. Rồi kéo tay bà dâu nhà tôi về phòng, vừa đi, tay vừa vuốt vuốt ngực cho vợ.
Trời ơi, nói thật, tôi chưa từng thấy con dâu nào hỗn như chị ta. Phải chi nhà tôi ăn uống gì vào tiền của chị ta thì chị ta nói được. Đúng là nhà tôi nghèo hơn nhà chị ta nhưng cũng chưa từng động vào tiền chị ta, cũng có tự trọng mà. Tôi điên quá mọi người ạ. Ai có kế gì hay, bày tôi để tôi tống cổ chị ta ra khỏi nhà cho lành đất đi?
Theo Afamily
Vết bầm tím trên 'vùng nhạy cảm' tố cáo bí mật đau đớn của chồng Cơ hội đến, tôi mở máy và lần mò thử vào các tài khoản Facebook, mail, Skype của chồng. May mắn trong phút chót, tôi dò ra mật khẩu và vào được hết. Những dòng chat hiện ra khiến tôi choáng váng... Chào độc giả mục tâm sự, Khi viết những dòng này ra, tôi không biết mình phải sống thế nào nữa...