Chết cười chuyện chồng đi chăm vợ đẻ
Cảm giác đau đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định. Nhưng cảm giác sau khi đẻ, với từng người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã chọn.
Lúc sớm hai vợ chồng đi ăn sáng. Như thường lệ, mình ăn xong trước thì ra quán nước gần đó gọi cốc trà đá, làm vài ván cờ, chờ vợ ăn. Mới chơi được khoảng năm ván thì đã thấy vợ gọi ra tính tiền. Lúc tính tiền, chị chủ quán có nhắc mình: “Chú xem thế nào chứ hôm nay chị thấy cô nhà ăn kém lắm! Bát bún, bát cháo và đĩa quẩy thì vẫn hết, nhưng chục trứng vịt lộn thì vẫn còn thừa tận 3 quả!”. Mình nghe vậy hoảng quá, hỏi vợ có sao không, vợ bảo: “Em thấy hơi hơi đau bụng! Con đang đạp bùm bụp! Chắc nó muốn ra rồi!”.
Thế là mình cuống cuồng đưa vợ đi bệnh viện. Nhưng đạp thì đạp, chứ nó có chịu ra ngay cho đâu, nó cứ quằn quại trong bụng vợ chán chê, khiến vợ đau tê dại, lăn lộn trên giường rồi lại bò toài dưới đất, tưởng như sắp chết ngất…
Ởgiường bên cạnh, cũng có một chị đang lên cơn đau vật vã giống vợ mình, khác cái là vợ mình chỉ kêu la thôi, còn chị ta thì lại luôn mồm chửi: “Gã chồng khốn nạn! Tại mày mà bà đau như này! Sao lúc đau thì chỉ mình bà phải đau? Tổ sư bố mày! Thằng chồng khốn nạn!”… Vật vã một hồi, chị ta lộn nhào xuống sàn, đúng lúc ông bác sĩ đi qua, chị ta vồ chặt luôn lấy chân bác sĩ, tiếp tục kêu la: “Cứu em với bác sĩ ơi! Em đau chết mất thôi!”. Ông bác sĩ chắc đã quá quen với cảnh này rồi, nên nhẹ nhàng dìu chị ấy ngồi lên giường, giọng dịu dàng: “Lúc khác thì có nhớ tới bác sĩ không? Sao lúc đau lại cứ gào tên bác sĩ?”.
Đối với mình, việc một người chồng chăm con và chiều vợ khi vợ vừa đẻ xong như vậy là việc rất bình thường, và là điều tất yếu phải làm. (ảnh minh họa)
Mình buồn cười lắm, mà phải bịt chặt miệng, không dám cười, vì sợ bị chửi là “cười trên nỗi đau của người khác”. Vợ mình cũng có cái tật thích chửi bậy như vậy. Mình hồi đầu cũng bắt vợ sửa, nhưng vợ không sửa được, nên nghe dần thành quen, đến nỗi hôm trước, thấy vợ cứ im lặng, mình còn đâm ra sợ, rồi hoang mang hỏi vợ: “Sao hôm nay em không chửi?”. Vợ há mồm, lấy tay chỉ chỉ vào trong cổ, giọng thều thào: “Em đang bị đau họng!”.
Trái với sự đau đớn của vợ mình và cái chị đang chửi chồng, thì ở phía giường đối diện, có một chị cũng đi đẻ mà sao lại có được cái vẻ thản nhiên, nhàn hạ vô cùng: chị ta cứ ngồi chơi, thảnh thơi vuốt iPhone, cười hềnh hệch, rồi chụp hình tự sướng post lên Phây. Tí tí chị lại gọi điện cập nhật tình hình: “Cổ tử cung của em mở 6 phân rồi nhé! Chắc lát nữa là đẻ thôi! Không tin á? Có cầnchụp ảnh ‘post’ lên Phây cho xem!”…
Lúc lên bàn đẻ cũng là lúc vợ mình bị những cơn đau dày vò đến gần như mòn hơi cạn sức. Cái cảm giác phải nhìn vợ mình mặt đỏ gay, thở hồng hộc, rồi oằn lưng lên rặn, trong khi mình đứng ngay cạnh mà lại chẳng thể giúp vợ được gì quả thực là khó chịu cực kỳ! Nghe lời bác sĩ, vợ mình dùng hết sức hít một hơi thật sâu, rặn một phát rõ mạnh, mình nghe “phụt” một phát, cảm giác như con đã chui ra, mình mới quay sang hỏi bác sĩ: “Ra rồi phải không ạ?”. Bác sĩ gật đầu, bảo: “Ừ! Ra rồi! Nhưng là thứ khác, chứ con thì chưa ra đâu. Động viên vợ rặn tiếp đi!”.
Lúc sau, mình lại dìu vợ đi vệ sinh, mà mấy bà đau đẻ đi thì lâu, lại sợ con chui tọt ra ngoài, lo lắm. Nên mình cứ đứng canh trước cả nhà vệ sinh nữ như một gã biến thái, không dám ngước lên nhìn mấy bà cô đang lườm nguýt mình.
Đối với mình, việc một người chồng chăm con và chiều vợ khi vợ vừa đẻ xong như vậy là việc rất bình thường, và là điều tất yếu phải làm. Ấy thế mà cái chị nằm ngay cạnh giường vợ mình mình thì cứ xuýt xoa: “Gớm! Kiếm được người chồng như chú bây giờ là hiếm lắm!”. Mình ngại quá, chỉ biết cười trừ, rồi quay sang hỏi: “Thế chồng chị đâu mà không thấy vào chăm hai mẹ con?”. Chị nghe vậy thì buồn bã nhìn ra cửa, giấu tiếng thở dài: “Lão tuyên bố thẳng rồi: đẻ toàn con gái thì tự gọi người đến mà chăm, lão không quan tâm! Chỉ duy nhất lần chị sinh con bé đầu lòng, lão có ghé vào thăm một buổi. Mang tiếng là thăm một buổi, nhưng lão chỉ ngồi nhìn con được tí, còn đâu là lão đi khắp các phòng, thấy phòng nào có gái đẻ xinh xinh, trẻ trẻ, là lão đứng rình!”.
Nói đến đó, giọng chị nghẹn đi, và lại thở dài. Mình không dám nhìn vào mắt chị, nên không rõ có giọt lệ nào đang lăn ra từ nơi đó hay không…
Cảm giác đau trong khi đẻ, với tất cả đàn bà, chắc là đều giống nhau, bởi nó do thượng đế, do tự nhiên quy định. Nhưng cảm giác sau khi đẻ, với từng người đàn bà, có lẽ sẽ khác nhau, bởi nó phụ thuộc rất nhiều vào người đàn ông, vào người chồng mà người đàn bà đã chọn.
Theo Võ Tòng Đánh Mèo/Eva