Chênh lệch học thức, tôi bị chồng coi thường
Từ khi đi học văn bằng hai, anh kết thân với chị bạn cùng lớp và bắt đầu đem tôi ra so sánh.
Tôi và chồng yêu nhau được 4 năm thì kết hôn và một năm sau, chúng tôi có con đầu lòng.Với tôi, đó là niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng giờ đây, tôi dần nhận ra, hạnh phúc của mình đang bị lung lay. Tôi chỉ là công nhân bình thường còn chồng tôi là một cử nhân kinh tế và anh đang theo học văn bằng 2. Anh nói với tôi muốn đi học thêm, hy vọng sau này có cuộc sống tốt hơn. Tôi rất vui mừng vì mình có được người chồng biết chăm lo cho gia đình. Tôi cũng tự nhủ phải chăm sóc cho tổ ấm của mình thật tốt để anh yên tâm yên tâm lo cho việc học. Mọi người xung quanh rất ngưỡng mộ chúng tôi vì chưa bao giờ chúng tôi to tiếng cãi vã, hầu như ngôi nhà nhỏ bé chỉ có tiếng cười.
Buổi chiều hôm ấy, anh bế con đi chơi và không cầm theo điện thoại. Có tiếng tin nhắn vang lên, tôi thấy hiện tên là “chị” nên mở ra xem vì nghĩ đó là tin nhắn của chị chồng gửi tới. Nhưng thật bất ngờ với nội dung tin nhắn: “Hôm nay sao em không đi học? Không có em, chị học không vô”. Tôi còn đang lớ ngớ chưa hiểu gì thì chồng tôi về, giật ngay điện thoại và mắng tôi tại sao tùy tiện lấy điện thoại của anh. Sau đó, anh bỏ ra ngoài, còn tôi cho con ngủ.
Đến tối, tôi hỏi anh, “chị” trong máy của anh là ai vậy? Anh nói đó là người mà anh hay cho đi nhờ xe đi học vì cùng một lớp. Chị lớn tuổi nên đi xe máy ban đêm không tiện. Và thế là, anh nói huyên thuyên về chị ấy, kể về người phụ nữ đó một cách rành rọt. Cuối cùng, anh đem tôi ra so sánh: “Người ta lớn tuổi vậy còn ham học, vợ mình thì…”. Tôi quay lưng lại nuốt nước mắt vào trong.
Video đang HOT
Qua lời kể của anh và thêm dòng tin nhắn mà tôi đọc được, tôi cảm nhận giữa hai người không đơn giản chỉ là chị em như anh nói. Hôm nay, anh đi học về muộn. Lúc anh đi tắm, tôi lén xem điên thoại của anh và cuộc gọi cuối là “chị”. Tôi như chết lặng nhưng cũng vui vẻ hỏi anh sao về trễ? Anh nói là tan học muộn và anh cũng nhắn thêm rằng không muốn bị người khác quản lý thời gian. Sau đó, anh bỏ đi ngủ.
Tôi đem chuyện tâm sự với nhỏ bạn thân. Nó bảo tôi, giờ tôi nên đi học thêm để anh không còn xem thường tôi (vì anh hay nói với tôi rằng, suốt đời này tôi chỉ làm công nhân thôi). Nhiều lúc, tôi cũng muốn đi học nhưng không được vì con tôi không ai chăm. Tôi đã gửi nó suốt cả ngày rồi, đêm tôi lại đi học nữa thì làm sao? Với lại tôi cảm thấy học là cho bản thân chứ không phải là để chồng khỏi phải xem thường vì lúc yêu nhau thì tôi cũng chỉ là công nhân thôi mà.
Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải khoảng cách học vấn cũng là vấn đề trong tình cảm. Vì có lần mấy người bạn anh tới chơi, anh kể cho họ nghe về người “chị” mà anh học cùng lớp tài giỏi thế này, thế nọ, nói chuyện với vợ thì chán lắm. Sau đó, tôi nhìn thấy được câu trả lời qua thái độ của anh. Tình cảm của anh không dành cho mẹ con tôi nữa nên mới như vậy. Tôi đã nghĩ tới vấn đề ly hôn vì không thể chịu đựng nổi sự xem thường của người mà mình yêu thương hằng ấy năm. Nhưng con tôi cần một gia đình đầy đủ cha mẹ. Tôi chỉ biết ôm con khóc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngoại tình là liều "doping" sống
Chúng tôi trở thành nguồn vui, niềm hạnh phúc, động lực sống của nhau.
Sau 9 năm chung sống, cuộc sống của chúng tôi hình như bắt đầu một khoảng lặng bình yên, bình yên đến mức trở thành... tẻ nhạt.
Sáng, tôi đi làm đến tận chiều mới về nhà, cơm nước tắm rửa giặt giũ dọn dẹp rồi thì cũng đã gần 10 giờ đêm. Trong khi tôi túi bụi với những việc không tên thì chồng tôi ngồi vào internet chat chit, chơi game, hay đọc tin tức. Bếp và phòng khách liền nhau nên có việc gì cần nói, cần bàn thì tôi cứ hỏi vọng ra từ trong bếp và nghe những câu trả lời nhát gừng thờ ơ của anh mà đa phần là: "Anh sao cũng được", "Tùy em", "Thế nào cũng được"...
Rồi đến khi tôi xong hết việc nhà thì anh đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, còn tôi tranh thủ ngồi vào máy, lên mạng, chat chit vài câu với vài người bạn còn đang online, vào một diễn đàn để tham gia vài câu trong những chủ đề nóng hổi về con cái, về quan hệ vợ chồng, về chuyện sếp này sếp kia... Chừng 11 giờ khi tôi cũng đã "mí trên hôn mí dưới" thì chồng tôi đã ngáy khò khò từ lúc nào. Đến mức đôi khi, nếu cần phải nhớ lại, tôi không nhớ lần cuối cùng tôi nhìn vào mặt chồng mình (xin nhớ là chỉ vào mặt, chứ đừng mơ đến vào mắt như thời yêu nhau hay trăng mật vợ chồng) là lúc nào và nếu cần phải nhắc lại trong đầu mình xem anh ấy như thế nào thì chắc là một thoáng lưng, thoáng vai mà thôi...
Bổ sung vào thêm cái nhịp điệu tẻ nhạt ấy là công việc của công ty cũng chán ngắt và đều đặn mà tôi đã đều quá quen thuộc và chẳng còn mong muốn thay đổi, muốn phấn đấu, muốn thể hiện gì nữa.
Và bất ngờ người ấy xuất hiện. Anh ấy là trưởng phòng mới của chúng tôi, mới được sếp tôi đưa về từ một công ty lớn, một công ty cạnh tranh. Anh được sếp giới thiệu với chúng tôi như một người hùng, một nhân tài, một người sẽ có thể thay đổi hoàn toàn số phận của cả công ty. Trong khi sếp giới thiệu một cách hùng hồn như thế thì tôi với một sự tò mò uể oải đưa mắt nhìn anh ta. Và tự dưng, hình như có cả một luồng điện nóng giật chạy khắp thân hình tôi. Tôi bắt gặp một đôi mắt của kẻ đang săn mồi. Anh nhìn tôi, quan sát tôi với sự thú vị và tò mò thẳng thắn. Và ngay buổi sáng đó, anh đã làm quen với tôi, trực tiếp, ngay tại bàn tôi, với một giọng trầm ấm, mùi nước hoa thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng và dáng vẻ đầy thân thiện, tự tin. Ngày với tôi từ hôm đó bắt đầu trong một tinh thần mới, với sự hứng thú mới, niềm vui mới...
Tôi đến công ty trong sự hưng phấn hoàn toàn mới mẻ, hoàn toàn lạ lẫm (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu một ngày bằng những lúc làm đồ ăn sáng cho các con và chồng, nhưng đầu chỉ nghĩ đến việc: mặc gì hôm nay. Tôi nhớ lại thói quen ngày cũ: Nhìn mình sẽ ra sao trong những bộ đồ đó. Tôi ngồi trước bàn trang điểm lâu hơn, ngắm nghía mình kỹ hơn và đến công ty trong sự hưng phấnhoàn toàn mới mẻ, hoàn toàn lạ lẫm.
Giờ đây, tôi luôn so sánh cuộc sống của tôi hiện tại với cuộc sống của tôi ba tháng trước. Đó là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Tôi không muốn nhắc lại tất cả quá trình ngọt ngào đó, những cái nhìn kín đáo, những sự quan tâm nhẹ nhàng, những câu bóng gió xa xôi, và rồi những cuộc chat chit thâu đêm, những chia sẻ kín kín hở hở về đủ mọi trạng thái từ tinh thần tới... thể xác. Chúng tôi chợt nhận ra nhau, chợt tìm thấy ở nhau những điều tuyệt vời nhất, hòa hợp nhất, cần thiết nhất. Chúng tôi trở thành nguồn vui, niềm hạnh phúc, động lực sống của nhau.
Tôi không thanh minh cho mình và không thấy cần phải thanh minh. Bởi anh từng nói với tôi: "Con người ta sống là phải có hạnh phúc. Chúng ta trót lỡ không có hạnh phúc trong đời sống gia đình thì điều đó không có nghĩa là chúng ta phải tước đoạt quyền được có hạnh phúc của mình. Chúng ta can đảm chấp nhận thực trạng, cố gắng trong khả năng của mình giữ gìn đời sống đó ổn định để cho con cái có mái ấm, gia đình không xáo trộn. Và con tim không hề có lỗi khi nó có những nhịp điệu riêng của nó, những nhịp điệu khiến má hồng, môi ấm, vòng tay êm ái hơn....".
Tình yêu công sở của tôi đã kéo dài được 7 tháng nay. Người thân, bạn bè đều thắc mắc sao tôi ngày càng đẹp ra. Và cả chồng tôi cũng vậy. Một hôm, anh nhìn tôi chăm chăm khi tôi từ trong phòng ngủ bước ra trước khi đi làm, nhìn lâu đến mức tôi phải hỏi: " Có gì không anh?" Và anh cười: " Trời, anh không ngờ vợ anh còn xinh đến thế". Và khi đó, chính là khi anh chợt muốn chứng tỏ quyền sở hữu của mình bằng một nụ hôn thì tôi nhận ra một điều: tôi không nhận nụ hôn đó được, tôi cảm thấy như có gì đó không đúng. Tôi tránh né anh vội vàng và... khó chịu, khiến anh bất ngờ.
Và đến giờ, tôi đang tự hỏi mình: Liệu có khi nào tôi sẽ không thể sống được nếu thiếu nguồn "doping" kia và khi đó, cuộc sống của tôi sẽ như thế nào?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khoảng lặng vô bờ Ở trong căn phòng trống trải, cô chợt nhớ lại và mường tượng về anh... Anh lặng lẽ, ừ có thể những người sang trọng thích làm thế, muốn tỏ ra bí ẩn hoặc xem ra sự đánh bóng tên tuổi bằng cách đứng sau và chỉ dẫn từ xa? Không hẳn, đó là cách buông nhả về những điều không chắc chắn....