Chê vợ xấu chồng đệ đơn ly hôn rồi dọn sang ở với bồ, 1 tháng sau trở về choáng váng thấy vợ mà cứ tưởng hotgirl chân dài…
Vì dọn đi đã được gần 1 tháng mà vẫn chưa thấy vợ ký đơn ly hôn gửi lên tòa nên Huy quyết định về nhà một chuyến để thúc giục vợ.
Kể từ khi sinh đứa con trai đầu lòng thì cơ thể Liên ngày càng xập xệ và béo ú, nhiều người khuyên cô nên đăng ký lớp tập yoga để nhanh chóng lấy lại vóc dáng. Vậy nhưng dù có muốn thì Liên cũng chẳng có thời gian, cả một ngày trời lo việc cơm nước, nhà cửa rồi chăm con cô cũng đã bở hơi tai, không có lấy thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói tới việc làm đẹp cho bản thân mình. Với suy nghĩ sống vì chồng vì con nên Liên chắc mẩm kiểu gì Huy cũng không phản bội lại mẹ con cô.
Liên chu toàn mọi thứ để cho chồng mình an tâm công việc, chẳng thế mà ngoài việc đi làm rồi ăn ngủ ra thì Huy chẳng phải lo lắng bất cứ một vấn đề nào. Cứ tưởng có một cô vợ đảm đang như vậy thì Huy sẽ toại nguyên không mong muốn gì hơn…vậy nhưng càng ngày Huy càng chán ngán cô vợ sề của mình. Ở bên ngoài ngắm nhìn nhiều cô gái xinh đẹp nên cứ tối về nhìn vợ là Huy lại tụt hết cả cảm xúc…nhiều lúc ” ham muốn” nhưng cứ nghĩ đến việc âu yếm cơ thể đầy mỡ ấy của vợ thì Huy đành nhịn còn tốt hơn.
( ảnh minh họa )
Và rồi điều gì đến cũng đến, khi một người đàn ông chán vợ thì tất nhiên sẽ cặp kè gái gú bên ngoài. Huy lao vào con đường ngoại tình với cô bồ trẻ đẹp của mình…từ khi có bồ thì Huy thay đổi hẳn thái độ với vợ. Anh suốt ngày chửi bới Liên là con vợ quê mùa, bẩn thỉu không thể ngửi nổi. Con khóc lóc Huy chẳng đỡ đần vợ mà anh quay ra gắt gỏng rồi bỏ sang ở với bồ cả đêm.
Nhìn chồng thay đổi như vậy Liên biết chắc chồng mình léng phéng bên ngoài…nhưng cô không dám làm điều gì vì cô sợ mất chồng, đánh mất đi người cha của đứa con bé nhỏ của mình. Liên cam chịu cảnh ” có chồng như không” âm thầm, nhẫn nhục với mong mỏi rồi một ngày chồng sẽ hiểu và quay về bên mẹ con cô. Vậy nhưng trong khi Liên nhún nhường thì Huy càng được thể hống hách, anh ngoại tình một cách công khai thách thức vợ…thậm chí còn quyết định ly hôn để cưới bồ về làm vợ.
- Tôi chán ngán cô lắm rồi, có sống với nhau một mái nhà thì cũng không được ích lợi gì nữa. Chúng ta ly hôn đi..
- Sao anh có thể thốt ra được những lời như vậy cơ chứ…cứ cho là anh ghét bỏ em..nhưng còn con trai của chúng ta thì sao. Xin anh đừng để con sống cảnh có mẹ mất bố.
- Tôi sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho mẹ con cô..vậy nên đừng có là phiền tôi nữa. Sống với cô vợ quê mùa như cô tôi đã thấy nhục nhã lắm rồi.
Huy bước đi lạnh lùng sau khi tuôn những lời tàn nhẫn ấy với vợ…Liên đau đớn ôm con vào lòng bật khóc bất lực. Cô đã gắng gượng…vậy nhưng sau tất cả thì vẫn để mất đi người chồng ấy. Vì quá khủng hoảng nên nhiều lần Liên định ôm con tử tự để mong được giải thoát…nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô đã không làm vậy. Liên gạt nước mắt tự nhủ mình phải sống và nuôi con thật tốt để cho người chồng hèn hạ đó phải trắng mắt ra.Liên vốn xinh đẹp..cao ráo nhưng chỉ vì sống vì chồng con..cô quên đi mất trách nhiệm yêu thương bản thân mình…nên cuối cùng vì thế mà bị chồng chê xấu xí rồi ruồng bỏ. Cô lên kế hoạch để lấy lại nhan sắc vóc dáng của mình để trả thù ông chồng phản bội.
Nói về Huy thì sau khi đệ đơn ly hôn với vợ anh dọn sang ở hẳn với cô bồ trẻ đẹp của mình, trong lòng Huy hả hê vô cùng khi đá được cô vợ quê mùa đó. Vì dọn đi đã được gần 1 tháng mà vẫn chưa thấy vợ ký đơn ly hôn gửi lên tòa nên Huy quyết định về nhà một chuyến để thúc giục vợ. Trong suy nghĩ của Huy anh vẫn cho rằng cô vợ của mình trông thảm hại gớm giếc…vậy nhưng trái ngược lại thì khi vừa đẩy của bước vào nhà Huy được phen thất kinh khi nhìn thấy cô vợ quê mùa của mình…bây giờ trông xinh đẹp, quý phái không thua gì hotgirl. Nhìn thấy chồng há hốc mồm kinh ngạc Liên nhếch mép cười rồi bình thản nói.
Video đang HOT
- Anh đến thăm con đấy à. À mà tôi quên mất…người đàn ông như anh thì làm gì còn nhớ đến vợ con cơ chứ. Nếu anh đến lấy đơn ly hôn thì tôi để trên bàn ấy..cứ hoàn tất thủ tục rồi chúng ta hẹn gặp trên tòa.
- Là em thật sao…sao em lại thay đổi được như thế này.
( ảnh minh họa )
- Vậy anh vẫn nghĩ tôi quê mùa bẩn thỉu như trước sao?. Đàn ông các anh chỉ biết đi ngoại tình ham của lạ bên ngoại rồi ruồng bỏ vợ con nên làm sao mà hiểu được phụ nữ chúng tôi. Xin thưa với chồng cũ rằng…trên đời này chẳng có người vợ nào xấu xí cả đâu…chẳng qua họ sống vì chồng vì con nên mới bỏ quên đi yêu thương bản thân mình. Và như anh biết đấy…không có anh tôi càng xinh đẹp và hạnh phúc.
- Anh..anh xin lỗi em…xin em…
- Thôi anh không cần phải tỏ ra hối cải vì với tôi nữa, vì bây giờ chuyện đó không còn đáng bận tâm nữa. Bao giờ anh và cô bồ cưới thì cứ gửi thiệt mời nhé, mẹ con tôi chắc chắn sẽ đến dự và gỉ tiền mừng hậu hĩnh.
Nói rồi Liên vứt vào mặt chồng tờ đơn ly hôn rồi đuổi anh ta ra khỏi nhà….lúc đó Liên hả hê vô cùng vì cô đã dạy được cho ông chồng phản bội của mình một bài học. Một khi phụ nữ đã không còn níu kéo thì mọi sự van xin tha thứ đều không bao giờ có giá trị. Làm mẹ đơn thân thì đã sao…vẫn có thể yêu thương và chăm sóc cho đứa con của mình thật tốt…
Theo Tamsubuon
'Tiền bạc không thành vấn đề, cô đến càng nhiều càng tốt'
Mới nghỉ ở nhà vài tháng, cuộc sống thấy đã trì trệ ghê gớm. Tôi tự nhủ, chắc mình lại phải đi thôi, hoặc kiếm việc để ra khỏi nhà.
Một buổi, đã vào khoảng chiều chiều, thấy điện thoại di động rung, tôi tự nhủ, quái lạ, ai biết được số di động mới của mình? Người gọi đến hoá ra không lạ, là một người hàng xóm từng quen biết ngày xưa, đã lâu không liên hệ, bà gọi cho tôi tất có việc gì nhờ vả.
Bà không vòng quanh gì hết, bà hỏi tôi, nếu tôi tới nhà bà chơi, một tiếng bao nhiêu tiền? Tôi ngạc nhiên hỏi, tới để làm gì? Tới để giúp bà, tới làm gì cũng được, nhưng cứ đến nhà bà, tiền nong thế nào bà trả hết. Đến càng nhiều càng tốt.
Tôi ngạc nhiên quá sức, tôi bảo, nếu bác cần cháu giúp chuyện gì thì khi nào rảnh cháu sẽ tới thăm, còn bây giờ, cô Osin nhà cháu đang nghỉ phép về quê độ... một tháng, cháu phải bò ra mà làm việc nhà, thời gian tắm một ngày còn chẳng đủ lâu nữa là đi đâu.
Nhà văn Trang Hạ: "Thôi thì tôi ở lại nhà bế con, nghèo tí cũng được"
Bà nói, không, bận mấy cũng phải đến, ít nhất thì cũng phải đến hai buổi tối một tuần. Tôi bắt đầu thấy hơi khó hiểu và hơi khó chịu với đề nghị áp đặt này.
Hoá ra, đầu dây bên kia thổ lộ nỗi đau khổ của gia đình bà bấy lâu nay. Đứa cháu trai duy nhất quý hoá trong nhà, cho ăn học tử tế, mà lại chỉ thích bạn bè chơi nhởi, không chịu nghe lời bố mẹ ông bà xếp đặt cho một con đường tương lai theo ý họ.
Bà cho biết, bà với ông đều làm lãnh đạo cao cấp, con bà, dâu rể bà, đều là thạc sĩ tiến sĩ ở Mỹ, làm các Viện nghiên cứu, làm lãnh đạo, đi nước ngoài quanh năm. Vì thế ít thời gian dạy dỗ con. Và đứa cháu trai duy nhất ấy, giá mà nó muốn du học nước ngoài, làm thạc sĩ tiến sĩ như bố mẹ nó, hay nó đòi học cả đời thì cả gia đình đều sẵn lòng cho nó thoả nguyện. Thế nhưng nó lại thờ ơ với những sự chăm sóc của gia đình bà.
Nó cũng học đại học, nhưng không theo ý nguyện gia đình. Tốt nghiệp xong nó không chịu "phấn đấu" đạt bằng cấp tiến sĩ như bố mẹ, thì gia đình cũng phải chịu, không trở thành học giả thì đi làm cũng được.
Nhưng giờ, đã thu xếp cho nó vào một chỗ tốt ở một tập đoàn tốt, nhưng nó cũng chẳng tha thiết nốt. Nó không hút chích ma tuý, nó không nghiện ngập cờ bạc giai gái, nó không nói dối lừa đảo, nó không lười biếng ỷ lại, nó không ăn chơi hàng hiệu loè loẹt, vứt tiền qua cửa sổ, nó không có gì đáng phải phàn nàn, trừ việc nó chỉ ưa giao đãi bạn bè, đi đó đây, mê Trang Hạ, và không chấp nhận những tương lai gia đình sắp đặt cho nó.
Đầu dây bên kia mất chừng mười lăm phút trút những nỗi lo âu, buồn bã, sợ hãi của một bậc phụ huynh, bậc bố mẹ ông bà, bà nói ngay rằng, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu vớt thằng bé kia.
Tôi sẽ có vị trí như một bác sĩ chữa trị tâm lý cho nó. Nó thích tôi lắm, nó sẽ nghe lời tôi. Bà chỉ cần tôi đến chơi một thời gian, thủ thỉ tâm sự, trao đổi, uốn nắn nó để nó sẽ trở thành người như gia đình mong muốn: Một công chức, một cán bộ kinh doanh, một nghiên cứu sinh ở nước ngoài, thậm chí một ông chủ nếu nó thích. Nhưng đừng như nó hiện giờ. Và tôi lấy cớ gì đến cũng được, dạy gia sư, đến thăm, đến chơi, tình cờ ghé qua, bà sẽ trả tiền cho tất cả những cuộc ấy, bất cứ mức giá nào tôi thích.
Tôi chỉ nhỏ nhẹ, cháu không đến đâu, và bác cũng không trả nổi mức tiền thù lao của cháu đâu.
Tôi nhớ lại láng máng một cậu bé đẹp trai học một trường Kinh tế của thủ đô, thỉnh thoảng gửi lời nhắn cho tôi qua blog Trang Hạ, cũng chỉ là hỏi thăm thông thường. Tôi không trả lời những tin nhắn ấy vì không có thời gian. Tôi không biết cậu ấy đã tốt nghiệp đại học, cậu ấy cũng không kể cho tôi biết, gia đình cậu ấy kỳ vọng những gì ở cậu, bà cậu là một người quyết đoán và áp đặt thế nào.
Cậu cũng không kể với tôi, tất nhiên, về khoảng cách quá lớn giữa cậu và gia đình cậu. Thế nhưng việc cả nhà cậu đều biết cậu thích tôi, nghe lời tôi, hẳn đã phải là một quả bom nổ giữa gia đình trí thức và nhiều danh hiệu ấy.
Và hẳn cả gia đình đã họp bàn kỹ rồi mới quyết định, gạt bỏ sự kiêu hãnh sang một bên để gọi điện cho tôi, ra lệnh cho tôi tới nhà để giúp "điều chỉnh" quan niệm sống của con họ, với câu nhấn mạnh liên tục mỗi 2-3 phút nói: "Tiền bạc không thành vấn đề!"
Một tiếng của tôi đáng giá bao nhiêu?
Tôi từ chối ngay lập tức, vì tôi bất giác liên tưởng tới nghề làm gái gọi. Định giá theo thời gian và theo hạng khách. Một tiếng của Trang Hạ đáng giá bao nhiêu tiền? Mỗi phút một đô la? Mỗi tiếng một triệu? Mỗi tối hai trăm đô? Đã từng có người ngồi mấy tiếng máy bay chỉ để được ngồi uống cà phê với Trang Hạ nửa tiếng.
Cũng có những người muốn gặp mặt tôi trong đời thực xem thế nào nên gửi tới một hợp đồng có giá trị. Cũng có những người vì muốn được làm quen nên nhờ bố mẹ nói chuyện với tôi trước. Tất cả những điều ấy đều dễ thương, tôi đều trân trọng, vì nó làm tôi biết rằng họ đều có thiện chí, họ sẵn sàng, họ tôn trọng tôi. Dù cách bày tỏ của họ khác nhau.
Còn cậu bé, tôi lại muốn cậu, nếu quả thật cậu như họ mô tả, thì cậu hãy cứ sống theo cách cậu cảm nhận, làm những việc cậu cho là phù hợp với bản thân, và nhất thiết phải tìm cách thoát ra khỏi sự áp đặt của gia đình.
Tôi mới giao tiếp mười phút qua điện thoại tôi đã không chịu nổi, không tìm được tiếng nói chung với gia đình cậu, thì cậu cả đời làm sao không tránh khỏi những lúc xung đột, tránh sao khỏi lúc quan điểm khác biệt, giá trị quan khác biệt?
Chắc chắn cậu sẽ mừng khi gặp tôi nhưng sẽ thất vọng sâu sắc khi biết số tiền chuyển khoản mà Trang Hạ được nhận...
Tôi không phải là không muốn giúp đỡ người khác, nhất là khi người ta đã đề nghị. Nhưng tôi sẽ đứng ngoài mối quan hệ của gia đình ấy, vì bản thân họ đã tự định vị được họ trong đời sống.
Họ mới là người cần được điều trị tâm lý, tuy nhiên, tôi không thích kiếm tiền theo cách đó. Tôi không thích sự trưởng giả, tôi càng sợ sự áp đặt. Và tôi tin cậu bé sẽ tự cân bằng đời mình giữa mong muốn của cậu và áp lực gia đình.
Ai rồi cũng trưởng thành và tìm được sự hài hoà, ai chẳng vậy?
Thôi thì tôi ở lại nhà bế con, nghèo tí cũng được.
Theo Tamsubuon
Xông vào nhà nghỉ bắt quả tang, vợ sắp cưới khóc van: "Chỉ đêm nay thôi em 'hoàn lương' rồi" Nhận được tin báo bạn gái đang đi nhà nghỉ với gã đàn ông giàu có, tôi lao đi giữa đêm để bắt quả tang. Nhưng khi vừa mở cửa ra, nhìn thấy tôi, em quỳ gối khóc xin: "Chỉ 1 đêm nay là em hoàn lương rồi, anh tha thứ cho em". Theo kế hoạch, còn đúng 8 tuần nữa là chúng...