Chê thông gia dưới quê nghèo khó, ăn mặc kém sang, mẹ chồng toan đuổi thì phải choáng nặng với câu trả lời
Cũng biết tính mẹ chồng em, bố mẹ đẻ em suốt ngày nhắc nhở con gái không bao giờ được cãi bà kẻo gia đình căng thẳng.
Ngày em mới về làm dâu nhà chồng, lúc nào mẹ chồng cũng nhìn em bằng nửa con mắt. Bà bảo dòng họ nhà bà bao đời ở chốn phồn hoa đô hội này. Thế mà chả hiểu sao chồng em lại phải lòng rồi rước em tận Yên Bái xa xôi về đây.
Còn nhớ, ngày đầu về ra mắt nhà chồng, nhìn thấy ngôi nhà mặt phố cao 7 tầng lớn như khách sạn, em cũng choáng váng. Trong suốt bữa ăn, mẹ chồng cứ im lặng. Thỉnh thoảng bà nhắc con trai gắp thức ăn cho em:
“Con gắp thức ăn cho bạn gái ăn đi. Ở nơi vùng xa ấy làm gì có những món này mà ăn”
Cứ thế, thi thoảng mới nói 1 câu nhưng bà nói câu nào là em tự ái câu đó. Được cái khi làm dâu nhà chồng, dù bà ghét con dâu ra mặt và khinh nhà thông gia nghèo nhưng bà vẫn xót cháu, thương cháu. Vì thế khi em bầu bí nặng nề, bà cũng không bắt em làm lụng nhiều vì bà sợ sảy thai. Ngày em đi đẻ, dù là con gái, bà cũng quý hơn vàng, cho dâu đẻ ở viện tốt nhất.
Tuy nhiên với nhà thông gia, bà không có qua lại tình cảm. Rồi mỗi lần mẹ đẻ em xuống chơi, bà rất hay chê bai người nhà quê khiến mẹ em phát ngại. Biết ý, bà xuống chơi 1-2 bận cũng cáo bận về nhà. Cũng biết tính mẹ chồng em, bố mẹ đẻ em suốt ngày nhắc nhở con gái không bao giờ được cãi bà kẻo gia đình căng thẳng.
Hôm trước là đầy tháng con nhà em. Vì là đứa cháu đầu tiên nên mẹ chồng cúng đầy tháng và ăn cỗ rất to. Bà làm tận 25 mâm, mời hết họ hàng nội ngoại trong họ gần. Không thấy bà mời đằng thông gia, em liền lên tiếng trước:
Video đang HOT
“Con định mời cả ông bà ngoại và các em lên đây đầy tháng Cún nữa mẹ ạ”.
“Thôi ông bà ngoại xa xôi, con mời làm gì. Đi xa khổ vất vả ra”
Mẹ chồng nói giảm nói tránh thế, thực ra em biết bà không muốn cho thông gia lên. Bà sợ thông gia nhà quê, ăn mặc không được tinh tươm, lên đây trước bao quan khách làm xấu mặt bà. Nhưng cháu là cháu chung nên em cứ gọi về bảo bố mẹ lên đầy tháng cháu.
Lúc em đi đón bố mẹ đẻ ở bến xe về, mẹ chồng đã đứng ở trước cửa nhà bảo thẳng:
“Chào ông, trước khi vào nhà, ông nhớ tháo đôi dép để ở ngoài sân không cháu lại bị dị ứng với bụi đường”.
“Này ông, ông rửa tay đi đã rồi mới bế cháu nhé”
Rồi: “Ông ăn xong thì ra bến xe luôn chứ để còn kịp về quê không trởi tối nhanh lắm”.
Thấy thái độ của thông gia giống như muốn đuổi mình, bố em quay ra bảo:
“À, tôi lên với cháu xong cũng sẽ về luôn bà thông gia ạ. Nhưng từ từ chút, tôi chạy lên cho cháu gái rượu của tôi sổ tiết kiệm 1 tỷ đã. Sau đó tôi mới về”
Bố đẻ bảo, nhà vừa bán mảnh vườn cam cũng được 1 tỷ. Ông bà quyết định cho cháu ngoại số tiền này để cháu có thể ăn học thành tài. Ông lập 1 sổ tiết kiệm cho riêng cháu. Thấy thông gia cho cháu mới sinh cả tỷ, mẹ chồng em từ ngạc nhiên chuyển sang có chút ngại ngùng.
Sau việc này thái độ của mẹ chồng em khác hẳn, chắc bà cảm thấy từ trước tới nay hành động của mình có phần thái quá nên từ đó thường xuyên gọi điện cho thông gia để hỏi thăm và tình cảm hai bên cũng được cải thiện rất nhiều.
Phận làm con, em mừng không kể xiết, cuộc sống dù nghèo khổ hay giàu sang mà hai bên gia đình sống hòa thuận là điều em hạnh phúc nhất.
Nghe cuộc nói chuyện của mẹ chồng với chị dâu, tôi cay đắng ép chồng ra ở riêng gấp rồi choáng váng với câu trả lời của anh
Tôi không ngờ mẹ chồng lại nói về mình như thế?
Vợ chồng tôi tuy không sống chung nhà với bố mẹ chồng nhưng tôi vẫn thường xuyên về chơi. Lần nào về, tôi đều mua đồ ăn ngon để biếu bố mẹ tẩm bổ. Chị dâu tôi làm nông, tính tình thật thà, chất phác.
Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu như chồng tôi gây ra nợ nần lớn. Anh ấy báo tin, tôi suy sụp. Con số 3 tỷ đồng buộc chúng tôi phải bán hết nhà cửa, tài sản để trả nợ. Ngay cả chiếc xe ga tôi đi cũng phải bán lại với giá rẻ. Vợ chồng tôi định thuê trọ nhưng bố mẹ chồng lên tiếng gọi về ở chung.
Nhà chồng còn trống một phòng để đồ đạc, tuy cũ kĩ nhưng dọn dẹp lại thì vẫn ở được. Vợ chồng và 2 con tôi sống trong căn phòng đó. Chúng tôi phải chi tiêu thắt chặt nhất có thể để có tiền trả nợ (chồng tôi vẫn còn nợ 940 triệu). Vì thế, tôi không phụ giúp tiền sinh hoạt, ăn uống cho chị dâu một cách xông xênh được. Mỗi tháng, tôi chỉ đưa chị dâu 2 triệu. Tôi biết số tiền đó không đủ nhưng tôi không thể đưa nhiều hơn.
Hôm qua, tôi nhận lương nên mua một con vịt quay về đãi cả nhà. Tôi về sớm hơn thường lệ, lúc cầm đồ ăn vào nhà thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của mẹ chồng và chị dâu.
Ảnh minh họa
Chị dâu than hết tiền, khó khăn mà phải lo ăn nhiều người quá nên càng túng thiếu. Mẹ chồng nói một câu mà tôi sửng sốt: "Con cứ hỏi thẳng tiền của vợ chồng thằng Út. Hồi trước còn mua cho mẹ cái này cái kia, từ lúc về đây ở thì không biết điều nữa? Mặt mày lúc nào cũng đăm đăm. Mẹ nhìn cũng khó chịu".
Tôi không ngờ mẹ chồng lại nói như vậy. Bà biết vợ chồng tôi đang lâm cảnh khó khăn nợ nần mà lại thốt một câu đầy ghét bỏ. Tôi quay lưng ra ngoài, nước mắt chảy dài.
Chồng gây nợ, tôi phải tăng ca liên tục, vừa mệt vừa giận chồng thì làm sao vui vẻ nổi? Tại sao mẹ chồng không hiểu mà còn ghét tôi. Chẳng lẽ trước đây, bà thương tôi chỉ vì tôi hay mua quà biếu thôi sao?
Tối đó, tôi kể chuyện cho chồng nghe và đòi ra ở trọ. Chồng vùng vằng bảo tôi suy diễn. Anh còn trách mặt mày tôi cau có, phải vui vẻ lên thì mọi người mới thích được chứ? Giờ ra ở trọ thì tiền đâu trả nợ?
Tôi bị buộc phải ở lại nhà chồng dù bản thân không mong muốn. Vì câu nói đó mà tôi cảm thấy khó nhìn mặt mẹ chồng. Tôi nên làm gì đây?
Chồng vừa vào bếp đã bị mẹ chồng mắng sa sả, nhưng câu phản pháo của nàng dâu khiến bà lập tức "im thin thít" Một buổi tối tưởng chừng bình thường bỗng chốc trở thành trận đối đầu nảy lửa trong gia đình khi bà Tú, mẹ chồng của Uyên, thẳng thừng chỉ trích con trai vì "dám" vào bếp nấu cơm. Tuy nhiên, câu trả lời sắc bén của Uyên đã khiến bà phải lặng im trong sự bất ngờ. Khi thấy Nam - con trai...