Chê bao cao su đắt, bạn trai tôi nhịn “yêu”
Tôi vừa trải qua mối tình chớp nhoáng vài tháng với Hùng. Lý do chia tay thật “lãng xẹt”: anh không muốn “lên giường” vì chê bao cao su quá đắt.
“Tới tuổi này, tôi bắt đầu thấm nỗi khổ của các nàng độc thân”. Ảnh minh họa.
Tôi năm nay đã 28 tuổi, bị liệt vào hàng gái ế trong mắt người thân. Mỗi lần về thăm nhà, tôi lại đau đầu vì hai cụ than trời kêu đất. Bực nhất vẫn là lời dị nghị của hàng xóm. Có hôm, tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng, định nổ máy đi thì gặp bà Chương – người sống ngay cạnh nhà. “Này, mày đi cắt duyên âm đi cho dễ cưới xin. Con gái từng này tuổi rồi, người cứ quắt queo vào, ma nào nó dòm ngó”, bà ta tỏ vẻ quan tâm. Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ cười trừ rồi phóng xe đi thẳng. Nhưng dẫu sao tôi vẫn kịp nghe thấy câu rủa cuối cùng của bà ấy: “Già chết sưng còn sĩ!”.
Thực ra, tôi cũng đã yêu đương vài lần, nhưng cái số tôi là số trâu bò, đi đâu cũng hỏng việc. Thậm chí, hơn một năm trước, tôi yêu một anh lính hơn mình 3 tuổi. Hai nhà đã qua lại đặt vấn đề, rục rịch chuyện ăn hỏi, bỗng dưng nhà trai đổi ý, viện lý do năm nay chưa hợp tuổi để khước từ. Nhiều lúc tôi cũng chạnh lòng, phải chăng mình nặng đường âm, nên tình duyên lận đận.
Cô em họ cũng sốt sắng lo cho tôi. Có lần, con bé suýt ngất khi biết được sự thực: tới tuổi này, tôi vẫn còn trong trắng. “Người hoàn hảo như chị, giờ là của hiếm. Chị phải lấy anh nào thật đứng đắn mới xứng tầm”. Nói đoạn, con bé hứa hẹn sẽ “xắn tay áo” tìm chồng cho chị.
Mấy tháng trước, em họ tôi kết hôn. Nó giữ đúng lời hứa, giới thiệu tôi với anh chàng đồng nghiệp của mình ngay trong lễ cưới. Anh ta tên Hùng, năm nay 30 tuổi, là một kỹ sư cầu đường, trông dáng vẻ có phần chững chạc, điềm đạm, mỗi tội hơi ít nói. “Hàng hiếm ở cơ quan em đấy chị ạ!”, em họ tôi thì thầm. “Hàng hiếm” trong mắt cô nàng là người đàn ông chưa vướng bụi trần, sống mực thước và hiền như đất chứ không bắng nhắng, sành sỏi như những cậu chàng trẻ trung.
Video đang HOT
Tiếp xúc vài lần, tôi nhận ra Hùng cũng có nhiều điểm tốt. Anh ta sống chu đáo, hay nhắc nhở tôi giữ sức khỏe khi thời tiết thay đổi. Dần dà, tôi mới hiểu vì sao cô em họ gọi anh ta là “hàng hiếm”. Hùng không biết uống rượu, không hút thuốc, cũng chẳng máu mê bóng đá như nhiều quý ông khác. Niềm đam mê lớn nhất của anh ta là đọc sách. Quen nhau được hai tháng là đúng dịp sinh nhật tôi. Món quà tôi nhận được từ Hùng cũng chẳng giống ai – một tập thơ do anh ta sáng tác. Cô em họ biết chuyện, cười lăn lộn một hồi mới thôi và không quên dặn dò: “Anh ta tốt thật đấy, nhưng đôi lúc hơi ngố, chị phải chấp nhận đấy”.
Con bé còn tò mò cả chuyện gần gũi của chúng tôi. Nó hỏi dò mức độ tình cảm giữa tôi và Hùng đã đủ chín để “lên giường” cùng nhau chưa. Tôi ngượng chín mặt, không dám thừa nhận rằng mình vẫn mù tịt về chuyện ấy. “Cứ để cưới xong hẵng hay”, tôi lấp liếm. Cô em họ sành đời nổi xung, mắng tôi xối xả. Nó lý lẽ, đàn ông thời nay ai cũng tham lam, vừa muốn vợ mình đoan chính, lại cũng có thể thành “mãnh thú” chốn phòng the. Nếu quá trong sạch giữ gìn, đàn ông sẽ nhanh chán nản.
Được cô nàng khai thông đầu óc, tôi bắt đầu mạnh dạn hơn khi ở bên Hùng. Nhiều lần, tôi cố tình để lộ ý muốn gần gũi. Ban đầu, anh ấy chẳng tỏ tường, cứ vô tư đàm đạo về thơ ca, sách vở. Phải hai tuần sau, Hùng mới nhận ra ý tứ của tôi, rồi lắp bắp đề nghị: “Ăn cơm trưa xong, bọn mình vào nhà nghỉ gần đây ngủ một giấc cho đỡ mệt”.
Tôi như cởi được nút thắt, gật đầu không do dự. Hùng bảo tôi ngồi đợi, rồi vội vàng chạy sang bên kia đường. Tôi ngó theo thì thấy anh ta đang đi vào một cửa hàng chuyên bán đồ người lớn. Tôi ngượng chín mặt, cắm mặt vào ly nước cam còn uống dở.
Hơn 10 phút trôi qua, nhưng bạn trai tôi vẫn chẳng thấy trở lại. Sốt ruột, tôi nhao ra đi tìm. Vừa bước tới cửa hiệu, tôi đã nghe thấy giọng Hùng oang oang bên trong. Hóa ra anh ấy đang kỳ kèo trả giá bao cao su với người bán hàng: “Sao đắt thế, ba cái những 300 nghìn? Trong hiệu thuốc Tây chỉ vài chục là cùng”. Tôi còn loáng thoáng nghe được tiếng gắt gỏng của người bán: “Thích thì sang hiệu thuốc Tây mà mua!”.
Tôi định bụng quay trở lại quán nước ngồi đợi vì không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh “bớt một thêm hai” của bạn trai mình, thì Hùng đi ra. Thấy tôi, anh ta lắp bắp hồi lâu mới cất nổi lời: “Thôi, chúng ta lại tìm chỗ nào mát mẻ ngồi uống nước tiếp đi. Hôm nay anh thấy mệt rồi”. Tôi cười nhạt rồi từ chối ra về…
Đó là mối tình gần đây nhất, ngắn ngủi nhất nhưng cũng bi hài nhất trong đời tôi. Hiện tại, tôi đã quay về với cuộc sống độc thân của mình. Chia tay Hùng, tôi không chút luyến tiếc, cũng không oán giận gì anh ta. Chỉ là cách sống của chúng tôi không thể hòa hợp.
Lời bàn
Duyên phận là thứ khó tiên đoán, cũng không thể gượng ép mà thành. Bạn 28 tuổi, đã trải qua nhiều mối tình nhưng vẫn chưa chọn được cho mình một đối tượng hợp lý, đó chưa phải là tấn bi kịch. Phụ nữ hiện đại vì nhiều lý do, có thể kết hôn khi đã ngoài 30 tuổi, thậm chí ngấp nghé 40 tuổi, nhưng họ vẫn rất hạnh phúc. Chỉ là do duyên phận chưa đến với bạn.
Tới tuổi này, bạn vẫn là một cô gái đồng trinh. Điều đó có gì tội lỗi hay sai trái? Phụ nữ dù ở thời nào cũng nên coi trọng trinh tiết. Nếu đủ điều kiện để giữ gìn nó, bạn hãy cứ giữ gìn.
Bạn đã quyết định chia tay Hùng thì hãy bỏ qua những vết gợn trong mối tình ngắn ngủi ấy, hãy nghĩ về người ta với những gì tốt đẹp nhất. Tin rằng, không lâu nữa, bạn sẽ tìm thấy một nửa đích thực của mình.
Theo VNE
Tôi chỉ chọn con gái có bằng thạc sĩ để yêu
Không những thế, người yêu của tôi phải xinh đẹp, chân dài và trắng nõn nà nữa.
Là con trai nhà giàu có, bề thế, bố mẹ lại có chức quyền, nhiều tiền nên tôi đã tự đặt ra tiêu chí của mình. Với tôi, người yêu là phải xinh đẹp, cao trên 1m6, làn da trắng và phải có bằng cấp, càng cao càng tốt, ít nhất cũng phải là thạc sĩ. Nếu mà không đạt tiêu chí ấy, nhất định tôi không yêu, hoặc có yêu cũng chỉ là lén lút, không công khai với bạn bè, yêu chơi, yêu bời tí thôi.
Tính đến nay, tôi đã có 5-7 mối tình, trong đó chỉ có 1 mối tình hiện tại là nghiêm túc. Vì cô nàng đáp ứng đủ các tiêu chí của tôi. Cô ấy có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh, có tài ăn nói, xinh xắn, duyên dáng, trắng trẻo. Chỉ mỗi cái là cô ấy không xinh lắm, không được nhưnhững cô người yêu trước của tôi. Nhưng những tiêu chí kia hoàn thiện, nên tôi cũng đang thật lòng yêu cô ấy và đang xem xét tính chuyện cưới xin.
Tôi là gã trai con nhà giàu, ga lăng lại đẹp trai nên con gái đổ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước cô người yêu hiện tại, tôi đã từng yêu vài mối tình. Người thì được cái này lại mất cái kia. Ví dụ có cô rất xinh nhưng học thức không đạt tiêu chuẩn. Có cô học cao, cao ráo, dáng chuẩn, trắng trẻo nhưng lại nói ngọng. Mà không những tôi, bố mẹ tôi cũng kén lắm. Nên tôi không muốn đưa một cô người yêu về mà bố mẹ chê bẻ, chê bai. Với lại, có người yêu, tôi phải dẫn đi chơi với bạn bè, khoe khoang với họ. Nếu công tử nhà giàu như tôi lại yêu một em xấu xí, đen thui, nói ngọng, học ít thì bạn tôi chúng cười cho. Người yêu chúng toàn những em hot girl, xinh như mộng.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. (ảnh minh họa)
Thế nên, ngay từ mối tình đầu này, tôi đã tính chuyện chơibời thôi. Tôi yêu nàng, cũng nói lời ngọt ngào rồi chỉ sau một thời gian ngắn, khi nàng chết mê, chết mệt tôi, và khi tôi đã có được nàng, tôi chia tay với lý do không còn yêu nữa. Tôi cũng chỉ tính đến chuyện yêu chơi thôi chứ còn cưới xin thì không bao giờ. Tôi phải chọn vợ đúng tiêu chí của bố mẹ tôi, và là người con gái hoàn hảo.
Mấy mối tình đến với tôi cũng chớp nhoáng như thế. Cứ đến rồi lại đi, hoặc là bị tôi đá, hoặc là không chịu được cái tính chỏng lỏn của tôi. Hoặc là, vì sợ bố mẹ tôi, gia đình tôi nên họ tự rút lui. Có người thì không đạt tiêu chuẩn học thức nên tôi cũng loại, bố mẹ tôi cũng không ưng. Và lần này, khi tôi gặp em, người con gái tôi đang yêu, tôi mới là gã bị đánh gục trái tim. Em ngoan hiền, ăn nói dịu dàng, xinh đẹp, lại có học thức. Công việc của em tốt, thu nhập cao, chẳng khác gì tôi cả. Tôi chỉ là dựa hơi bố mẹ để vươn lên, còn em bằng thực lực của mình. Thú thực, trước em tôi thấy mình thấp kém. Vì với em, kiếm một gã người yêu như tôi, thậm chí là hơn tôi chẳng phải chuyện khó. Tôi đã tán tỉnh em đủ thứ, chinh phục em bằng mọi giá, khổ sở vì em, chờ đợi, hẹn hò dù mưa dù nắng, cuối cùng mới đánh gục được trái tim em.
Em là thạc sĩ, tôi thì không học cao bằng em nhưng gia đình tôi giàu có, có tiền, bố mẹ tôi cũng có tiền, gia giáo. Thế nên, tôi nghĩ, em là người con gái hợp lý để tôi lấy làm vợ. Giờ chúng tôi đã yêu nhau, tôi mãn nguyện nhưng tôi cứ lo lắng em sẽ không lấy tôi. Tôi sợ mình bị trả giá vì đã chơi đùa với nhiềungười con gái, rồi đến người mình cần thì họ lại phớt lờ mình. Nhưng, tôi chưa từng có suy nghĩ kết hôn với ai, còn em thì khác. Tôi nghĩ, nếu em đồng ý, tôi sẽ gật đầu lấy em, nhưng khổ nỗi, em vẫn chưa nói gì chuyện đó cả. Hay là em còn chưa tin tưởng tôi? Vậy làm thế nào, tôi có thể lấy được em làm vợ, đúng như tiêu chuẩn mà tôi mong ước?
Theo VNE
Cứ an nhiên mà yêu, ngại gì Tình yêu của tuổi trẻ là một thời nông nổi thoáng qua nhưng rồi cũng là những tháng ngày hằn sâu nhất trong tâm trí... Chúng ta vẫn đang cô đơn, vẫn đang cố gắng để kiếm tìm một ai đó phù hợp. Ngày ngày chúng ta vẫn kết bạn với sự cô đơn tẻ nhạt đến chán ngắt như một thói quen,...