Chạy ‘mất dép’ sau lần ra mắt nhà bạn trai
Nhớ tới câu nói của mẹ chàng lúc chia tay: ‘Cháu năng về chơi nhé! Bác rất thích cháu!’, mà nàng toát mồ hôi hột…
Yêu nhau cũng ngót 1 năm, công việc đã khá ổn định, nàng với chàng bàn chuyện về nhà nhau ra mắt, từ đó chính thức đi lại, là bước đệm cho việc một thời gian nữa tính chuyện cưới xin.
Nhân ngày cuối tuần được nghỉ, nàng tay xách nách mang, nào là hành lý, nào là quà cáp cho người già trẻ về nhà chàng ra mắt. Đi trên con đường làng dẫn vào nhà chàng, nàng thấy hồi hộp lắm, bàn tay đã ướt đẫm mồ.
Vào tới nhà, bố mẹ, ông bà và 2 em (1 trai 1 gái) của chàng đã đợi sẵn tự lúc nào. Nàng căng thẳng. Vẫn biết ấn tượng ban đầu rất quan trọng, vì thế nàng liền nặn ra nụ cười hiền lành, dễ mến nhất có thể, vừa quệt mồ hôi vừa cất giọng nhẹ nhàng chào cả nhà.
Sau một lúc hỏi han gia cảnh, thành viên trong nhà, công việc, học vấn… nọ kia, chả khác gì tra sơ yếu lý lịch của nàng, mẹ nàng mới ‘à’ lên một tiếng: ‘Thôi đấy, gần trưa rồi. Thằng T. (tên chàng) đưa bạn ra chợ mua thức ăn rồi về làm cơm, nhà hết cái ăn rồi!’.
Nàng cười gượng. Vừa về đã được mẹ chàng giao cho nhiệm vụ rồi, xem ra là để thử thách nàng đây. Chàng thả nàng ở cổng chợ, dặn dò: ‘Em vào mua đi, chọn đồ tươi ngon vào, anh đợi ngoài này’ – rồi nhác thấy vẻ không tình nguyện của nàng, mới nhấn mạnh thêm: ‘Đàn ông con trai ai lại vào chợ! Thôi nhanh lên còn về không muộn!’.
Thế là nàng lủi thủi vào chợ, tốn cũng kha khá tiền, vì chả nhẽ bữa cơm đầu tiên với nhà chàng lại đạm bạc quá.
Video đang HOT
Về nhà, mẹ nàng ùa ra cười hỏi han: ‘Ôi, sao cháu mua nhiều đồ thế!’, rồi dắt tay nàng vào bếp chỉ cho nàng biết vị trí mắm muối các kiểu, xong đi ra. Tuyệt nhiên chả hỏi giá cả để đưa nàng tiền đồ, hoặc ở lại nấu nướng cùng nàng.
Ảnh minh họa
Chàng cũng biệt tăm biệt tích. Nàng một mình chiến đấu với mâm cơm khá nhiều món. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười đùa từ trên nhà vẳng xuống. Quệt vệt mỡ nóng vừa bắn lên tay, nàng xuýt xoa, trong lòng ngổn ngang trăm tư vị.
Xong xuôi, nàng tận tình bê mâm cơm lên, mọi người chỉ việc ngồi vào cầm đũa. Vừa ăn vừa nghe mọi người lần lượt nhận xét đánh giá các món mình nấu mà nàng nghẹn họng, cố mãi mới nhai hết bát cơm vơi. Nàng thấy tài nội trợ của mình cũng chẳng đến nỗi nào, ở nhà bố mẹ còn khen nàng nấu ngon, thế mà ở nhà chàng, chẳng món gì khiến bố mẹ và các em chàng hài lòng cả.
Mãi mới kết thúc bữa cơm dài lê thê, nàng lại một mình bê mâm bát đi rửa, lau dọn bếp. Nhà chàng, bao gồm cả chàng vẫn ung dung thưởng chè ở trên phòng khách. Tao nhã ghê!
Tủi thân gần chết nhưng khi lên nhà, nàng vẫn cười vui vẻ như không có chuyện gì. Nàng vừa yên vị, mẹ chàng nhìn nàng rồi thủ thỉ tâm tình: ‘Cháu thấy cuộc sống ở đây thế nào, liệu có quen được không?’. Nàng vội đáp: ‘Cháu rất thích không khí ở đây ạ!’, trong lòng mừng thầm, có vẻ mẹ chàng cũng quan tâm đến cảm xúc của nàng đây.
Nhưng nàng đâu ngờ, đó chỉ là câu hỏi mào đâu cho có lệ, để mẹ chàng tiếp theo dặn dò nàng điều quan trọng hơn mà thôi: ‘Ừ, cháu thích là tốt. Sau này 2 đứa lấy nhau, thì cháu chính là người ở đây rồi. Nhà bác cũng như những nhà khác thôi, ai cũng mong kén được một cô con dâu đảm đang, vẹn toàn.
Con dâu có công việc của nó, kiếm ra tiền nuôi sống nó với gia đình nhỏ của nó để bác khỏi bận lòng, rồi đảm đang việc nhà việc cửa cho mình, cùng con trai hiếu kính mình, xây cho mình cái nhà cái cửa cho đàng hoàng, phụng dưỡng mình tuổi già là được’.
Dừng lại một chút, nhấm ngụm nước chè cho thông cổ họng, mẹ chàng tiếp lời: ‘Đã về đây ở thì cháu cứ coi đây là nhà mình, coi việc nhà chồng như việc nhà mình, đừng nề hà gì. Nhà bên ngoại gọi là đá đưa thôi, chứ có còn hộ khẩu ở đấy nữa đâu mà.
Thằng T. lại là con cả, nó phải có trách nhiệm với các em nó, các em nó thiếu thốn đồng nghĩa với việc nó chưa làm tròn đạo làm anh. Cháu là vợ nó, chung lưng đấu cật với chồng là phải đạo. Cháu nói nghe có phải không? Các bác thực sự cũng chỉ mong ước nhỏ nhoi như thế thôi’.
Giọng mẹ chàng nhẹ nhàng êm ái nhưng khi vào tai nàng thì cứ như sấm nổ bên tai. Nhìn sang, anh chàng bạn trai cũng đang lim dim gật gù, ra chiều tâm đắc lắm. Nàng hoảng hốt đến nỗi quên cả mở miệng nói. Mẹ chàng phải giục mấy câu nàng mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu liên tục. Mẹ chàng liền nở nụ cười hài lòng.
Chiều, nàng viện cớ công ty có việc vô cùng gấp, đề nghị lên thành phố trước, chứ theo kế hoạch là sẽ ngủ lại nhà chàng một đêm, hôm sau mới về. Bước chân ra khỏi cửa nhà chàng, nàng chẳng dám ngoảnh đầu lại.
Nhớ tới câu nói của mẹ chàng lúc chia tay: ‘Cháu năng về chơi nhé! Bác rất thích cháu!’, mà nàng toát mồ hôi hột. Bác ấy thích nàng nhưng nàng thì thực sự không thể thích nổi bác ấy đâu. Nàng xách dép chạy cho nhanh còn không kịp ấy chứ!
Theo Afamily
Bạn gái đã ra đi mãi mãi trên đường đến nhà tôi ra mắt
Tôi không biết đến bao giờ có thể quên được em nhưng nói thật là không muốn quên, cũng không muốn chôn vùi mình trong ký ức đau khổ đó.
Tôi là tác giả bài viết: "Bạn gái là hotgirl nhưng không bao giờ chê tôi nghèo". Từ lúc nhận sự chia sẻ tích cực của các bạn, tôi đã suy nghĩ lạc quan hơn rất nhiều. Đa phần các bạn đều khuyên tôi đối diện với tình yêu của mình, đừng buông tay vì bạn gái tôi là người rất tốt. Tôi biết điều này, gần hai năm từ lúc tôi kể chuyện tình của mình lên đây, bạn gái vẫn không hề biết những dòng tâm sự đó. Giờ tôi không còn suy nghĩ về điều mà trước đây luôn trăn trở nữa, vì tất cả đã chẳng còn gì để suy nghĩ nữa. Nói ra có thể các bạn sẽ không tin, chính tôi cũng không muốn tin đó là sự thật vì tôi đã mất em mãi mãi.
Em đã mất hồi tháng 10 năm ngoái vì một tai nạn giao thông, đó chính là lần em về Kiên Giang, quê tôi để ra mắt gia đình tôi. Nghe tin em bị tai nạn, tôi như chết đứng tại chỗ. Buổi trưa hôm đó tôi như không còn là chính mình, đến bệnh viện để nhìn em lần cuối, tôi đã khóc lên như một đứa trẻ. Mẹ tôi cũng có mặt ở đó. Từ lúc sinh tôi ra và nuôi lớn đến giờ, bà chưa từng thấy con trai mình khóc nhiều đến vậy. Bà cũng khóc vì đã mất đi một đứa con dâu tương lai, người mà con trai bà yêu nhất trên đời. Ba mẹ em cũng biết chuyện, vượt cả trăm cây số từ Sài Gòn về Kiên Giang. Khỏi phải nói ba mẹ em đã đau khổ như thế nào, họ cũng vật vã, trách móc... Chứng kiến cảnh ngày hôm đó em đã rời xa, không ai cầm được nước mắt.
Đám tang em tôi đến cả ba ngày, xin ba mẹ em cho tôi được đứng bên quan tài. Họ không đồng ý nhưng vẫn chấp nhận cho tôi ở lại. Bạn bè em rồi bạn bè tôi đến viếng, họ an ủi tôi rất nhiều. Những ngày đó, nước mắt của tôi chảy ngược vào trong. Mỗi lần nghe tiếng kèn ai oán thổi lên, tôi lại thấy tim mình đau nhói. Tôi cách ly với mạng xã hội, với những thú vui mà ngày trước thường dùng. Tôi không dám nghe lại bản nhạc mà ngày trước cả tôi và em đều thích nghe, mỗi lần cùng đi uống cà phê ở quán người bạn là chúng tôi lại nhờ mở nhạc đó. Giờ tôi không dám nghe vì sợ nghe rồi sẽ không thể thôi nhớ em được.
Cuộc đời thực tế không như trong những bộ phim, không phải ai cũng được kết thúc có hậu. Thà tôi chịu mất em vì nghèo, để em lấy người khác, để tôi vẫn có thể nhìn thấy em, thầm chúc cho em được hạnh phúc còn hơn phải chịu mất em mãi mãi. Tôi rất hận bản thân vì ngày trước mình quá tự ti, nhiều lúc đã làm em buồn, không yêu em hết lòng; để rồi hôm nay không còn em nữa, tôi lại nhớ da diết và giận mình vô cùng. Gần nửa năm từ lúc em mất, tôi vẫn nhớ những kỷ niệm đã có của hai đứa. Tôi không biết đến bao giờ mình có thể quên được em nhưng nói thật là không muốn quên, cũng không muốn chôn vùi mình trong những ký ức đau khổ đó.
Nếu ai đấy có được một người yêu tốt như thế, đừng làm họ phải buồn, đừng để đến lúc mất rồi lại khóc vì ân hận. Đây là lời chia sẻ thật lòng của một người đã từng trải qua cảm giác ấy. Ở một nơi nào đó tôi cầu chúc cho em luôn cười vui vẻ như lúc em còn bên tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và chia sẻ với tôi, mong các bạn có một chuyện tình thật đẹp, không bị dang dở giống tôi.
Theo VNE
Về quê chồng ra mắt, tôi sốc nặng khi nghe được câu chuyện của chị họ và bố chồng Thực lòng lúc đó tôi vẫn không hiểu câu chuyện hai người họ nói với nhau. Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc tại sao họ lại xưng với nhau là bố con? Vì nhà chồng ở xa nên sau khi tổ chức đám cưới ở Hà Nội được một tuần thì tôi mới về quê ra mắt họ hàng nhà chồng. Dạo...