Cháu thấy xấu hổ khi sống với người bố ngổ ngáo
Bố đi đường không thèm đội mũ bảo hiểm, gặp đèn đỏ không dừng, thậm chí hay đạp vào xe người dừng đèn đỏ vì cản trở bố.
Hình ảnh minh họa
Bố mẹ cháu ly hôn từ khi cháu học lớp 6, nhà có 3 chị em (2 gái một trai), hai em ở với mẹ, cháu ở với bố. Mẹ không có kinh tế, công việc và nhà ở đều không ổn định, đang ở chung với gia đình cậu, cháu không dám xin về ở cùng dù rất muốn và mẹ cũng muốn cháu về. Bố cháu là con út trong nhà nên từ bé được ông bà nội rất chiều, lớn lên ăn chơi nghiện ngập nhưng đã cai được từ lâu. Bố 43 tuổi nhưng ra đường thì quần áo đầu tóc phải vuốt keo bóng lộn, đi đường không thèm đội mũ bảo hiểm, gặp đèn đỏ không dừng, thậm chí còn hay đạp vào xe người dừng đèn đỏ vì cản trở bố. Có lần đi chợ bố cháu còn đạp vào xe đạp mấy ông bà cụ chậm chạp ở đường. Đi đâu bố cũng có thể to tiếng chửi tục dù là những chuyện rất bé, những lần đi cùng bố như thế cháu thấy nhục nhã vô cùng.
Không chỉ vậy, bố còn là người trăng hoa, một lúc nhắn tin tán tỉnh nhiều người dù đang có người yêu. Cô đó về ở chung nhà với bố con cháu được gần một năm, cô ấy làm giáo viên tiếng Anh, nhà trên Hà Nội. Bố cháu bắt cô ấy chi tất cả tiền ăn uống trong nhà rồi tiền to tiền nhỏ, chỉ trừ một số khoản và tiền học thì bố mới chi. Bố đối với cô ấy rất ky bo, không biết điều, hung hăng, xấc xược, gở mồm (trước nay vẫn thế), nếu cô ấy không chi tiền thì có thể bị chửi ngay và suốt ngày bố ghen tuông vớ vẩn rồi dọa nạt đánh. Cháu thương cô ấy lắm nhưng có lần lên can còn bị tát (mặc dù bố chưa đánh cháu bao giờ), dần dần cháu dè chừng, sợ hãi dù cô ấy đối với cháu rất tốt. Cô ấy cũng có 2 đứa con trên Hà Nội, cô có tâm sự rất muốn về ở với con mà trốn không được.
Bố cháu có nhà mặt đường cho thuê tầng dưới nhưng mấy tháng gần đây bố không cho tiền đóng học đúng hạn nên cháu rất ngại với cô giáo (dù bố cháu không phải chi việc gì nhiều). Cháu là học sinh trường chuyên, lớp 11, cháu và bố mấy năm gần đây hay cãi nhau vì không thể chịu được bố. Lần gần đây bố túm tóc đánh cháu, thỉnh thoảng còn hay đi theo dõi mặc dù cháu được nhận xét là ngoan. Bình thường cháu ít ra ngoài chơi với bạn, nhưng cứ xin đi được khoảng một hai lần trong tháng là bố lại nói nhiều để rồi bố con mâu thuẫn. Tiền ăn sáng bố không cho, cháu phải đi xin cậu để có tiền ăn, hay bắt cháu trích tiền mua này mua nọ cho bố. Hồi cấp 2 cháu không dám nói gì nhưng giờ đây những điều sai trái bố làm hàng ngày hàng giờ và hình ảnh bố hay đánh người luôn in đậm trong lòng cháu.
Video đang HOT
Cháu đau khổ lắm, phận làm con có người bố như thế cháu thấy thật tủi hổ. Cháu vẫn thương bố, muốn nói với bố nhiều điều nhưng xem chừng không thể. Hiện tại cháu nên làm sao khi càng ngày càng thấy bí bách với hoàn cảnh sống hiện tại?
Theo vnexpress.net
Con dâu mệt mỏi vì mẹ chồng vụng về
Tôi mệt mỏi khi làm dâu không phải vì mẹ chồng soi mói, chỉ trích mà vì mẹ chồng quá vụng về.
Ngày chuẩn bị cưới chồng, tôi khá lo lắng về khoản nội trợ của mình. Bởi anh là con trai một nên tôi xác định phải sống chung với ba mẹ chồng. Tôi thường hỏi dò chồng xem mẹ anh nấu ăn ra sao. Mỗi lần như thế, anh toàn cười trừ: "Em yên tâm, em nấu ăn còn ngon hơn mẹ anh".
Tôi cũng không khỏi thắc mắc bởi mỗi lần nhà anh có việc gì đều thấy thím anh đứng ra nấu nướng chứ mẹ ít khi vào bếp. Sau này, cưới nhau về, tôi mới biết do mẹ vụng về nên mới thế.
Mẹ chồng không biết nấu ăn, đi chợ. Ảnh minh họa
Hầu như mọi việc bếp núc trong nhà trước đây đều do chị gái anh quán xuyến. Từ ngày chị lấy chồng thì anh và bố làm cho đến khi tôi về làm dâu. Mẹ chồng không có lương hưu, không biết trông trẻ, không biết nấu nướng gì cả. Mẹ hiền lành, ít nói nhưng cứ đụng đâu hỏng đó.
Mấy ngày đầu mới về, việc gì tôi cũng hỏi mẹ nhưng mẹ đều bảo: "Con tự làm đi, mẹ không biết". Tôi cứ ngỡ mẹ khó tính nên nói vậy chứ thực ra mẹ không biết thật.
Hôm đó, tôi chuẩn bị nấu ăn thì có việc gấp nên nhờ mẹ nấu giùm nồi canh. Và bữa đó không có canh ăn vì mẹ nấu canh cua mà bỏ đường lại thêm mắm tôm thì ăn sao được. Vì công việc khá bận rộn nên tôi đưa tiền để mẹ đi chợ giùm rồi tôi về nấu.
Nhưng khoảng được một tuần, tôi đã phải tự đi. Bởi mẹ không biết mua bán gì cả, mua vừa đắt vừa dở, không biết nấu thế nào. Có lần, mẹ mua hẳn 3 ký cá diếc về làm cả nhà phải ăn liên tục mới hết. Mực tươi mẹ không biết chọn nên mua phải mực người ta ngâm nước về nấu không thể nào ăn được. Mua rau cũng không lựa, nhìn bề ngoài thì tươi xanh nhưng bên trong bị úa vàng phải bỏ.
Tôi biết thế nên tự mình làm hết mọi việc nội trợ trong gia đình. Ngày trước, chưa có tôi, mỗi lần giỗ hay tết, thím còn sang giúp chứ giờ giao hẳn cho tôi. Mà ôm hết tất cả khiến tôi mệt mỏi trong khi mẹ chồng mới ngoài 60 tuổi chẳng thể làm gì.
Tôi mệt mỏi khi phải quán xuyến hết mọi việc trong nhà. Ảnh minh họa
Cứ buổi sáng, tôi đi mua thức ăn sáng về cho cả nhà rồi nấu luôn bữa trưa. Ở nhà, mẹ chồng chỉ cần đun lại ăn. Buổi tối, tôi lại phải tất bật về nấu cơm vì mẹ không nấu được.
Có hôm đi làm về muộn, gặp trời mưa ướt hết quần áo, vừa về tới nhà thấy ba mẹ chồng đang ăn bắp rang xem tivi. Chẳng hỏi thăm được nửa lời lại còn hối: "Vào nhanh mà nấu cơm, giờ này đói bụng làm rồi" khiến tôi vừa buồn vừa ức.
Đến khi tôi có con, mẹ chồng cũng chẳng đỡ đần gì được. Bà ngoại nuôi cho 6 tháng mới về lại nhà nội. Nhưng bà nội trông được hai tuần thì con tôi toàn ngã sưng đầu và bỏng nước sôi làm tôi không dám nhờ nữa. Bà không biết tắm cho cháu hay cho cháu ăn, cứ đụng vào là cháu khóc ngặt nghẽo. Mang tiếng có ông bà nội đỡ đần nhưng hầu như tất cả mọi việc tôi đều phải tự làm.
Con mới 10 tháng đã phải đem đi gửi trẻ, nay ốm mai đau. Đến giờ con đã lớn nhưng tôi vẫn chưa dám sinh thêm đứa con thứ hai vì sợ kham không nổi. Chồng kể, mẹ từ xưa đến nay đã thế rồi. Lúc mẹ mới lấy chồng thì có bà nội đỡ đần, bà mất thì có con gái quán xuyến và khi con gái lấy chồng thì có con dâu về.
Bởi thế, tôi chẳng thể thay đổi được gì ngoài việc gồng lên mà làm, chấp nhận sự thật có bà cũng như không, thậm chí còn phải phục vụ thêm. Nhiều lúc, tôi nghĩ không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần bà phụ tôi việc lặt vặt như cắm cơm, rửa rau, dọn dẹp nhưng dường như, mẹ chồng mặc định mình vụng nên không đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì.
Theo phunuonline.com.vn
Điều cha mẹ cần làm để giúp con nhút nhát trở nên tự tin Thay vì chỉ trích, la mắng, so sánh, ba mẹ cần thấu hiểu để giúp con trở nên tự tin, vượt qua tâm lý nhút nhát. Con trai tôi lên 6 tuổi và bé tỏ ra khá nhút nhát trong việc giao tiếp. Từ khi học mẫu giáo, con không thích chào hỏi, thấy người lạ là níu lấy chân mẹ. Trên lớp...