Cháu nhớ ông nhiều lắm
Cháu mãi nhớ lời dạy của ông sẽ s ống vui và hạnh phúc, ông mãi là điểm tựa, thiên thần hộ mệnh đời cháu.
Thế giới này là một bức tranh muôn màu muôn vẻ, có bao nhiêu điều để nhớ, để yêu vậy có mấy ai thật sự lần nào trải lòng mình ra để nói lời yêu quý nhất dành tặng người thân mình chưa? Tất nhiên ai cũng có người để nhớ, thời gian sẽ cho bạn điều đó. Tôi thường nghe người ta nói không có gì tồn tại vĩnh viễn đến một lúc nào đó nó rời xa chúng ta mãi mãi. Đối với tôi thời gian không bao giờ xóa nhòa những kí ức đẹp nhất của tôi về ông – người tôi luôn đặt niềm tin, sự kì vọng lớn nhất. Hôm nay đứa cháu nhỏ của ông đã đi được nửa chặng đường, quay đầu nhìn lại người ông yêu quý nhất của mình đã đi xa. Dù biết là muộn nhưng tôi vẫn muốn dành những dòng tri ân này đến ông với tất cả những tình cảm chân thành nhất.
Mẹ tôi thường nhớ đến bà bằng những dòng nước mắt lăn dài trên khóe mi với cả nỗi niềm tâm sự, cũng như một lời tưởng nhớ đến đấng sinh thành đã chăm sóc mẹ từ lúc còn nằm trong nôi. Còn đối với ông thì mẹ luôn dành một tình yêu tha thiết và lòng kính trọng hết mực tin yêu của người con dành cho cha, cả một đời lo cho con khai sáng những tâm trí. Cũng như là nơi thắp sáng ước mơ tương lai cho con bay xa, là nơi đặt niềm tin, sự công bằng, ông là người cho con cháu noi theo. Nhưng ông mãi mãi rời xa con cháu về với miền cực lạc xa xôi, tuy ông đã xa con cháu nhưng con cháu vẫn một lòng nhớ đến ông và sống mãi trong tim mỗi người con trong gia đình.
Theo bước chân trở về với những khoảng thời gian mà lúc ông chưa rời bỏ con cháu ra đi. Cuộc sống của ông luôn diễn ra một cách bình yên, cả một đời vất vả để lo cho con cháu, cuộc sống không giàu sang phú quý, không có chức có quyền và vô cùng đơn giản. Hằng ngày ông làm việc cực nhọc nhưng tối đến là bữa cơm gia đình đầm ấm bên các con và cháu. Ông luôn làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha, người ông trong gia đình.
Video đang HOT
Ông mãi là điểm tựa, thiên thần hộ mệnh đời cháu (Ảnh minh họa)
Đã từ lâu ông bị bệnh huyết áp cao, căn bệnh khó có thể chữa khỏi nên lúc nào trong người ông vẫn có thuốc mang theo đề phòng lúc bệnh tái phát. Dáng dấp hình hài của ông không lẫn vào ai được, ông gầy và ốm, mái tóc bạc phơ với khuôn mặt nghiêm nghị ít nói, nhưng đằng sau cái ít nói cái nghiêm nghị là cả một tấm lòng đôn hậu và bao dung không lúc nào là không lo cho gia đình. Vì ông nghĩ gia đình không chỉ là nơi cư ngụ mà là nơi chứng kiến niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống là nơi nuôi dưỡng những tâm hồn còn đang thơ dại, cho những ai lầm đường lạc lối quay về. Cuộc sống đôi khi với ông chỉ đơn giản là sống để cho nhau yêu thương sẻ chia, tuổi đã già nhưng ông rất chăm chỉ suốt ngày luôn chân, luôn tay không chịu nghỉ, lúc thì chăm những luống rau ngoài vườn, lúc thì cho gà ăn, cả ngày loay hoay với công việc….
Thuở nhỏ tôi phải sống xa ba mẹ, họ đều vào trong Nam để làm ăn vì điều kiện nhà lúc đó còn khó khăn nên tôi được ông chăm sóc. Ở với ông tôi rất thích nên không còn cảm giác nhớ mẹ, đòi có mẹ bên cạnh. Trước nhà là một giàn hoa thiên lí mỗi buổi trưa hè gió thổi thoang thoảng mùi hương thơm nồng cả mũi, xung quanh đó là những chậu mai được cắt tỉa khéo léo từ bàn tay của ông. Những buổi trưa hè được ông kể chuyên cổ tích cho nghe quạt cho ngủ, với ông tôi có rất nhiều kỉ niệm. Tôi luôn nhớ và nghĩ về ông, trên đời này những thứ vật chất mất đi có thể làm ra nhưng người ông, người mẹ, người cha mất đi không bao giờ tìm lại vì chỉ có một trên đời. Ước muốn có vẻ như đơn giản mong ông sống bên tôi nhiều hơn nhưng căn bệnh tim quái ác đã mang ông đi về thế giới bên kia.
Trước lúc ra đi ông dặn tôi hãy cố gắng học đừng phụ lòng ông, cái thời khắc ông mãi mãi rời xa đứa cháu này tôi đã khóc rất nhiều và tự hỏi ông trời sao không cho điều ước của tôi thành hiện thực, nỡ đành nào mang người tôi yêu quý nhất rời xa khiến tôi như tuyêt vọng. Thời gian thoáng đã 3 năm từ ngày ông về thế giới bên kia đến giờ vẫn không quên lời ông dặn. Tôi muốn hét thật lớn để nơi xa xôi kia ông có thể nghe thấy rằng, “Ông ơi cháu đã chọn đúng con đường cho tương lai của mình rồi ông ạ, giờ cháu đã là một cô sinh viên năm cuối trưởng thành biết tự lo cho mình đúng như điều mong ước của ông”. Nếu ông nghe được lời tôi nói chắc chắn ông sẽ rất vui, trong tôi giờ muốn được thấy nụ cười hiền hậu, tiếng la mắng của ông nhưng điều đó là không thể mà chỉ cảm nhận được trong tâm tưởng mà thôi. Cảm ơn ông đã dạy cháu biết cách làm người, nhận ra vốn sống quý giá ở đời không có gì quý hơn tình yêu hãy yêu và biết cách đón nhận sự thật. Cháu mãi nhớ lời dạy của ông sẽ sống vui và hạnh phúc, ông mãi là điểm tựa, thiên thần hộ mệnh đời cháu.
Theo VNE
Em yên bình khi không còn anh
Em đã từng nghĩ mình không thể nào tìm được sự bình yên nếu vắng anh nhưng giờ thì khác.
Anh à! Đã hơn 1 năm rồi phải không anh. Hơn một năm kể từ khi em nhận được từ anh một quyết định mà với em khi ấy nó quá tàn nhẫn. Sự chia tay của anh giống như một cú sốc tinh thần quá lớn với em. Em đã từng nghĩ rằng em sẽ sống những ngày như một cái bóng vì không còn anh bên cạnh. Nhưng ngày hôm nay, nếu vô tình gặp nhau, em tin anh sẽ ngạc nhiên vì sự rạng rỡ mà em đang có.
Không phải em cố tạo ra một vẻ ngoài vui tươi để che đậy đi tâm hồn trống vắng trong mình. Thực tế, em đang sống những ngày yêu đời và yêu mình dù em chưa tìm được một người đàn ông khác cho riêng mình. Em vẫn là cô gái độc thân vì em chưa sẵn sàng để yêu, để đón nhận thêm một ai khác nữa. Nhưng em đang hạnh phúc và sống rất yên bình.
Suốt những năm tháng yêu nhau, em tự cô lập thế giới của mình. Em giống như một chú ếch ngồi dưới đáy dưới sâu, nhìn lên chỉ thấy bầu trời là một khoảng nhỏ. Khi ấy, bầu trời của em là anh. Em coi anh như là cả thế giới của mình. Vì anh, em cắt mọi quan hệ với những người bạn khác giới khác vì sợ anh sẽ ghen tuông. Em tự làm cho chính mình và cuộc sống của mình trở nên đơn điệu và nhàm chán.
Càng như thế, em càng tự đánh mất sự hấp dẫn của mình trong mắt anh. Lúc nào em cũng lo sợ anh sẽ yêu người con gái khác. Sợ anh thay lòng đổi dạ vì một cô gái xinh đẹp nào khác. Càng sợ em lại càng coi anh là tất cả những gì mình có, cố gắng đáp ứng tất cả những gì anh cần, anh muốn mà không giữ lại một chút tự kiêu của người con gái. Em cứ nghĩ rằng làm thế anh sẽ cảm động và không rời xa em.
Em tin, mình đủ hấp dẫn để khiến một người đàn ông yêu thương mình thật lòng (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, chỉ nghĩ đến việc phải rời xa anh thôi đã khiến em nghẹt thở. Em đã từng không biết bao lần nằm trong vòng tay anh mà khóc vì sợ nếu có một ngày anh bỏ rơi em. Nỗi sợ mất anh trở thành một thứ ám ảnh quá lớn với em. Em không nhận ra rằng, ngoài kia, biết bao cô gái vẫn đang vui sống và từng ngày làm mới mình lên, còn em, em đang tự làm cho mình mất đi tất cả sự hấp dẫn.
Anh chia tay em giống như một điều sẽ không thể nào khác được. Chỉ là em vốn không chịu thừa nhận thực tế đó. Em không mang tới cho anh sự chinh phục, thứ mà em mang đến trong tình yêu với anh chỉ là một sự đủ đầy tới mức thừa thãi. Em đánh mất sự khao khát và cảm giác muốn nắm giữ của anh. Em sai lầm. Bởi lẽ tình yêu cũng như cuộc sống này, muốn giữ một ai đó bên mình phải luôn khiến cho người ta thấy khao khát và cảm nhận được giá trị của mình, phải khiến cho người ta phải thấy lo sợ nếu mất mình. Nhưng em thì đã làm điều ngược lại. Em yêu anh bằng một tình yêu quá độ khiến anh không cảm nhận được sức hút từ con người em.
Ngày anh nói chia tay, em đã nghĩ mình sẽ sụp đổ hoàn toàn vì mất anh. Em khóc hằng đêm, những giọt nước mắt tưởng không bao giờ ngớt. Nhưng có lẽ nhờ đó mà em dần tỉnh ngộ. Em nhận ra mình đã phụ thuộc quá nhiều vào anh mà không giữ lại chút gì đó cho riêng mình. Em đã tự đánh mất bản sắc của chính mình vì thế anh chia tay sẽ chỉ là điều sớm hay muộn. Ở ngoài kia có biết bao cô gái, mỗi người một màu sắc, một cá tính riêng. Anh chắc chắn sẽ chán ngấy với một cô gái mà cả thế giới của cô ấy chỉ có mình anh. Em không dám đưa ra một quyết định gì, từ chuyện ăn món gì đến mặc như thế nào em cũng cố gắng chiều theo ý anh. Em tự biến mình thành người thể hiện những mong muốn của anh thay vì là chính mình và khiến anh yêu em vì điều đó.
Em đã từng nghĩ mình không thể nào tìm được sự bình yên nếu vắng anh nhưng giờ thì khác. Em sống nhẹ nhàng và yêu đời. Em nhận thấy rằng không có anh, em biết cách yêu thương chính bản thân mình, làm mới mình hơn. Em tin, mình đủ hấp dẫn để khiến một người đàn ông yêu thương mình thật lòng. Cảm ơn anh vì đã mang tới cho em bài học này sau khi anh ra đi. Cảm ơn anh!
Theo VNE
Sẽ chỉ là nỗi buồn thôi anh! Em sẽ coi mọi thứ như một giấc mơ, tỉnh dậy, anh chưa từng xuất hiện trong đời! Vậy là cuối cùng mình cũng chia tay đúng như những gì em từng lo sợ. Không phải vì em không có niềm tin vào tình yêu mà bởi vì em biết sự khác biệt quá lớn sẽ là một khoảng cách khó lòng vượt...