Chào sự khờ dại thủa đầu đời con gái
Mùa này Hà Nội bắt đầu vào Đông, cái gió se se bầu trời mây ảm đạm của một thành phố xa lạ đưa em về với nỗi nhớ quê hương nhớ phố núi Sapa chìm trong những màn sương mù vây kín và đưa em về với nỗi nhớ anh…
Em gặp lại anh ở nơi này giữa lòng thủ đô, trái tim của một đất nước là nơi luôn được soi sáng mỗi đêm bởi ánh đèn cao áp là nơi những âm thanh đêm vẫn mang đầy sự náo nhiệt.Nhưng càng sáng càng ồn ào thì lại dội về trong em những đêm trăng sáng tỏ không gian tĩnh lặng trong trẻo khi một cái cựa mình của gió cũng làm lay động màn đêm.Đấy là đêm của phố núi Sapa.
Em đặt bút viết cho anh những dòng này khi trái tim em đã có sự ngự trị của một hình bóng khác, không phải là anh chính em cũng không lý giải ngọn nguồn cho những mâu thuẫn diễn ra trong mình. Trái tim rộng lớn lắm nhưng nó không thể chứa đựng được người thứ 2, tâm trí thì lại khác. Em vẫn nghĩ về anh những dòng suy nghĩ miên man không đầu không cuối về một chuyện tình đã qua, nốt nhạc đầu trong một bản nhạc trầm bổng của cuộc sống này. Nghĩ về anh nghĩ về tình đầu khờ dại.
– “Ta thích mi,mi có thích ta không”
- “Có, ta cũng thích mi thật lòng đấy”
Ngô nghê quá những câu nói mang sắc màu của 2 đứa nhóc đang lớn 2 đứa nhóc đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời 18 tuổi cứ nghĩ sẽ nắm tay nhau bước qua cổng trường đại học và bước vào đời. Anh và em cứ hồn nhiên như thế thoả sức rong chơi trên những ngọn đồi bạt ngàn thông của vùng núi cao nụ cười cho đi với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc hay những con đường đêm được soi sáng bởi ánh trăng,bởi chòm sao.
Anh choàng tay ôm lấy em, ôm cả gió vào lòng gói trọn trong đó là mong ước được chở che. Em dịu dàng nép vào bờ vai anh với niềm tin về một tình yêu đầu cũng sẽ là tình yêu cuối. Nhưng khi còn mải mê trong sự ngây thơ đó em quên mất rằng tình yêu thật sự như một ly cocktail nhiều màu nhiều vị nhưng chua chát ngọt lịm nhấp môi nhiều lẫn cũng khiến người ta say.Và em đã say như thế,say trong thứ men đầu mờ ảo.
Đêm hôm đấy bầu trời vẫn sáng, gió vẫn len lén luồn vào khung cửa nhu muốn thổi tung tất cả mang cho em sự tỉnh táo khi yêu nhưng không thể. Em yêu và dâng hiến, yêu và cho đi, yêu và mộng tưởng vào sự diệu kì của ràng buộc.
Nhưng cuộc sống vẫn vậy lúc nào cũng như một viên pha lê đa sắc diện và cho em nhận thấy thuộc về nhau một cạch trần trụi như thế cũng không níu giữ được sự thay đổi của một trái tim. Em ngã, ngã rất đau xuống hố sâu của sự tuyệt vọng của một niềm tin khi vẫn là nụ cười ấy vẫn ánh mắt ấy nhưng lại dành cho một người khác, không phải là em!
Video đang HOT
Cú ngã quá đau em trầy xước tưởng chừng như không bao giờ có thể đứng lên được, tấm ga trải giường trắng thẫm vệt máu ám ảnh em qua từng giấc mơ. Em vỡ vụn trong bế tắc những suy nghĩ về tương lai của một đời con gái. Em lê những bước chân rã rời trong miền quá khứ, giấu tất cả những nỗi buồn thật sâu, em vẫn sống vẫn cuời thật tươi với ánh mắt buồn bã. Nhưng nụ cuời đấy không kéo em lên mà ngược lại còn dìm em xuống sâu hơn.
Những ngày Tết là cái cớ để người ta say, uống cho say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say đến khi tìm thấy mình trong gương em vẫn là một kẻ thất bại.
Ngày tháng vẫn trôi theo quy luật tròn một tháng trước kì thi tốt nghiệp lớp 12, một thoáng thôi nhìn thấy mẹ cặm cụi bên bàn làm việc bỗng dưng mọi tế bào trong em như sống lại sự thức tỉnh của người lạc lối trong rừng sâu nhìn thấy ánh sáng cuối con đường. Thu hết can đảm,tìm lại chút bản lĩnh duy nhất còn sót lại em nhìn về tương lai về hai kì thi quan trọng chờ em ở trước mặt. Em lấp đầy chính mình bằng sách vở, các lớp học thêm và những đêm thức trắng.
Một chiều mùa hè của 3 tháng sau đó cầm tờ giấy báo đỗ đại học trong tay em không cười cũng chẳng thể rơi nước mắt nữa.Lòng bình ổn như mặt hồ lặng gió.Mọi chuyện đã khác đi.
Buổi chiều này khi Hà Nội đang chậm rãi bước những ngày vào đông em tình cờ gặp lại anh giữa phố phường tấp nập. Vẫn là anh đấy người đã trao cho em tình yêu đầu tiên với tất cả ngọt bùi. Sâu một góc nào đó trong tâm hồn, trái tim em rung lên thật khẽ, vết thương không lành lại tấy đỏ đau nhức. Nhưng cũng còn một nơi khác, đó là lý trí. Bản lĩnh đẩy em bước qua anh với nụ cười bình thản.
Chai sạn rồi những cảm xúc kia, cuộc sống cuốn em đi, em không đánh mất mình nhưng em đã thay đổi. Em vẫn yêu tình yêu đầu tiên đến cháy lòng. Nhưng em lại không còn yêu anh. Đó là cái kết cho mối tình đầu. Em buồn vì nó tan vỡ như người ta vẫn thường nói. Em đau vì nó đã lấy đi của em quá nhiều, nhưng em cũng vui vì em biết tự xoa dịu vết thương và đứng dậy,bước tiếp sống tiếp hoàn thiện hơn.
Thôi chào anh nhé, cho mặt trời lại sáng, em chào anh chào sự khờ dại thủa đầu đời con gái…
Theo Eva
Tình yêu đến từ bao giờ?
- Trong cái nắng nhàn nhạt của trời mùa thu Bình Định, tôi và Hằng đang trên đường về sau khi đã dự xong lễ khai giảng năm học mới, năm nay chúng tôi bước vào năm cuối cấp của cấp 3, vậy là đã bảy năm chúng tôi chơi thân với nhau kể từ đầu năm cấp hai tới giờ.
Hằng với tính cách không giống con gái tí nào, luôn tỏ ra là người cứng rắn, Hằng còn sở hữu một sở thích kỳ cục luôn thích ăn bận như con trai, chỉ có một điểm giống con gái là tóc của Hằng dài và suông. Bạn bè nhận xét Hằng là người dễ thương nhưng riêng tôi thì Hằng chẳng có tí gì là dễ thương cả, cũng vì thế mà tôi thường gọi Hằng là "đệ đệ".
Trong một ngày thứ hai đầu tuần, bỗng nhiên con tim của tôi như đập loạn lên khi trông thấy một "bóng hồng xinh đẹp" từ cổng trường bước vào, với một dáng thon thon, tóc xõa, trên gò má có phủ qua một lớp phấn hồng. Vừa nhìn là thích ngay, đó là một cô bạn vừa mới chuyển đến trường nhưng đã hút hồn tất cả lũ con trai ở trường, mà trong đó hình như tôi là nạn nhân đầu tiên.
Ngày hôm ấy trên đường về tôi vẫn chở Hằng trên chiếc xe đạp mà tôi vẫn thường quen gọi là con "xích thố" cũ kỹ. Tôi bỏ mặc tiếng kêu ken két của nó, vì bấy lâu nay tôi không cho nó tí dầu, mỡ nào. Trong tâm trí tôi lúc này như một vườn hoa nở và tràn ngập tiếng chim reo. Tôi bỗng hát lên lời một bài hát: "Hỏi trên đời có gì đẹp hơn thế, người yêu người sống để yêu nhau..." mà tôi nhớ là đã nghe qua rồi. Trên suốt đoạn đường về tôi vẫn cứ "ca" mãi câu ấy mà vẫn cảm thấy như nó mới "toanh". Hằng ngồi sau chỉ mỉm cười và cố giục tôi dừng lại mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau tôi đã làm quen được với cô bạn ấy, biết được bạn ấy tên Thu và học cùng lớp với Hằng, một thời gian dài chơi với Thu, hình như tôi đã thay đổi lối sống không còn mặn mà việc học hành như trước, mà đâm vào ăn chơi bê tha, nhận thấy Thu là một người cá tính và tham vọng, nhưng vẫn bỏ qua và tiếp tục theo đuổi mà không biết sẽ đi đến đâu, mặc cho những lời can ngăn của Hằng.
Tôi vẫn không nghe, từ đó Hằng giận tôi và không còn đi chung với tôi trong một thời gian dài... Một hôm tôi đang cố băng qua đường vì Thu gọi, thì ngờ đâu tôi bị tai nạn giao thông, phải nhập viện với những xây xát lớn, tôi cảm thấy sự lo lắng của gia đình, và của cả cô bạn thân mà ngần ấy thời gian quen Thu tôi đã không quan tâm gì đến, tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng Hằng đang khóc rất nhiều vì tôi.
Trong những ngày ấy bạn bè và người thân đến thăm tôi và Thu cũng đến với những lời động viên và thăm hỏi. Đến khi ra về Thu còn trao lại cho tôi một con thuyền giấy, tôi vẫn cảm thấy vui mà không quan tâm đến nó có nghĩa gì.
Trong suốt thời gian sau. Chỉ còn lại mình Hằng là người vẫn hằng ngày đến thăm tôi sau mỗi buổi học. Giảng giải lại cho tôi về tiết học, hướng dẫn bài tập nhưng tôi vẫn không tí gì quan tâm, mỗi lần như vậy tôi lại hỏi Hằng về Thu. Vì trong gần hai tháng nằm viện Thu chỉ đến thăm tôi một lần duy nhất ấy, cho đến giờ tôi còn giữ con thuyền giấy nhưng vẫn không hiểu nó có ý nghĩa gì, tôi vẫn hỏi Hằng, Hằng không nói gì cặp mắt nhìn từng tôi rưng rưng lệ và quay đi được chừng vài bước Hằng quay lại nói: - Thu đi rồi, Hằng lại tiếp tục bước ra cửa.
Cả bầu trời như đổ sập xuống trước mặt tôi, tôi không còn biết nói gì hơn nữa, ngoài sự im lặng nhìn về phía con thuyền đến bây giờ tôi hiểu. Con thuyền ấy muốn tìm một bến bờ lớn hơn, với những cuộc phiêu lưu chứ không dừng một bến nhỏ bé, chật chội...
Đến những ngày sau, ngoài việc giảng bài lại cho tôi như mọi khi thì cả hai chúng tôi đều không nói thêm tiếng nào, mỗi ngày trôi qua như thế tôi vẫn chăm chỉ nhìn Hằng, trong cái sự im lặng như thường lệ ấy, tôi cảm thấy đã quá đủ và đúng lúc đối với Thu, và càng cảm thấy mình thật quá đáng đối với Hằng, trong ngần ấy thời gian tôi đã không làm được gì cho Hằng, tôi rất ân hận, muốn nói một lời xin lỗi với Hằng mà không mở miệng được. Tôi thương Hằng hơn.
Cũng trong lúc này tôi chợt nhận ra rằng, tình yêu luôn ở quanh ta mà ta chưa thể nhận thấy được vì trước mắt ta luôn bị một màn sương mờ của ảo ảnh hào nhoáng che phủ, lúc nào cũng chập chờn như muốn lôi kéo ta vào một lối đi lệch lạc của tình yêu mù quáng cho đến khi ta nhận thấy được thì đã muộn màn.
Đôi mắt tôi như muốn ứa lệ khi vẫn đăm đăm nhìn về phía Hằng, với đôi tay nhanh nhẹn miệt mài ghi chép, đôi môi vẫn lẩm nhẩm tính... cái gì đó? Mà Hằng đang cố tìm ra để hướng dẫn cho tôi trong những ngày thi cử gần kề. Ngày lại ngày vẫn thế tình cảm của tôi đối với Hằng cũng đã lớn dần từ khi nào tôi cũng không biết, nó như những đợt sóng tuôn trào mạnh mẽ, dâng đầy trong tâm trí và len lỏi vào sâu trong ký ức của tôi.
Tôi không biết Hằng có nhận thấy được điều đó hay chưa. Cũng đến ngày tôi khỏi hẳn và xuất viện, với bầu trời đầy nắng của tiết tháng ba ấm áp và những cơn gió nhẹ của cánh đồng như bất tận của quê tôi đang thổi ập vào mặt tôi, luồn vào những ngón tóc tôi. Khi tôi hé cánh cửa kính. Hằng ngồi bên tôi cũng đang mỉm môi cười. Tôi bắt gặp khi nhìn vào ô cửa kính, và một vẻ rất hồn nhiên vô tư, và đôi mắt rạng rỡ, mà hàng bấy lâu nay tôi chưa một lần phát hiện, trong tôi như nở những đóa hoa xuân cuối tiết và lòng xao xuyến đến lạ thường.
Trong buổi chiều về nhà hôm ấy. Tôi và Hằng cùng đi dạo trên con "xích thố" đã được tân trang lại chút ít. Lần này là Hằng chở tôi. Chúng tôi đi quanh cả một vùng rộng lớn, cả ngoài lộ lẫn trong thôn, đi qua những cánh đồng những cơn gió vô tình làm mái tóc dài xuôn của Hằng phất phơ đẹp làm sao, cho đến chạng vạng.
Trời sắp tắt dần ánh sáng, cũng vừa lúc chúng tôi có mặt ở con dốc cao nhất, cùng hướng mắt về phía hoàng hôn. Bầu trời tỏa rực một màu hồng, pha đậm cả một con sông dưới chân và làm óng mượt cả một cánh đồng bất tận lúa chín, bóng của hai chúng tôi cũng ngã xuống mặt đường, trên những đám mây hồng ấy vẫn còn len lỏi những sợi nắng dài chiếu rạng đến vô tận.
Hằng đứng dan cả hai tay, gò má ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền lại, như đang đón cả cái không gian đẹp tuyệt vời ấy, lúc này trong mắt tôi Hằng là người đẹp nhất. Trong tôi cũng đang dần trào cảm xúc yêu đương mà bấy lâu nay tôi vẫn giấu giếm, bỗng nhiên tôi lấy hết can đảm hét thật to, như muốn phá vỡ sự im lặng của không gian. Và cho cả vùng trời đất rộng lớn biết rằng: - Tôi yêu em...
Theo Eva
Cái bóng cho tình đầu! Em vẫn không thể nào quên được anh mặc dù em đã cố gắng rất nhiều... (Ảnh minh họa) Lúc này đây khi ngồi viết lên những dòng chữ này thì mối tình đầu của em và anh đã qua lâu rồi. Tình đầu đã trở thành quá khứ nhưng em vẫn không thể nào quên được anh mặc dù em đã cố...