Chàng trai mới quen rủ đi xem phim, tôi đặt dấu hỏi sau hành động trong rạp
Sau lần đi xem phim, tôi không khỏi suy nghĩ về anh chàng mới quen và lo lắng nếu anh trở thành chồng trong tương lai.
Tôi và anh quen nhau qua lời giới thiệu của đồng nghiệp. Sau lần chia tay gần nhất, tôi mong muốn sớm có một tình yêu nghiêm túc để hai bên có thể đi tới hôn nhân. Qua vài cuộc nói chuyện, tôi mở cơ hội cho chàng trai trẻ. Anh chàng này kém tôi 3 tuổi, có nhà ở thành phố, gia đình rất ổn so với tiêu chí mà tôi đặt ra.
Cuộc hẹn đầu tiên của chúng tôi là ở rạp chiếu phim. Lâu lắm rồi, tôi không đi xem phim nhưng dạo này có nhiều bộ phim đang “gây bão” mạng nên muốn xem thử.
Cảm xúc của anh chàng mới quen trong rạp khiến tôi suy nghĩ rất nhiều (Ảnh minh họa: PX).
Sau khi hai đứa ấn định lịch trình, anh chàng lo toàn bộ việc mua vé, đi lại. Tôi cảm thấy hài lòng về sự chu đáo đó. Lần đầu gặp mặt, tôi hơi ngỡ ngàng vì anh chàng trông trẻ con hơn nhiều so với tôi.
Vẻ đẹp trai hơn trên ảnh khiến tôi ngay lập tức bị hớp hồn. Chúng tôi đi ăn tối trước khi vào rạp phim. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp, cuộc nói chuyện trong khi ăn giúp chúng tôi hiểu về nhau nhiều hơn.
Tôi đánh giá anh chàng không quá hoàn hảo nhưng có vẻ bên ngoài điển trai, gia đình có kinh tế và tỏ ra rất ga lăng. Tuy vậy đến nay, công việc của cậu ấy còn khá lông bông.
Tôi được biết, anh chàng này chỉ phụ giúp gia đình kinh doanh, tiền bạc có bố mẹ lo hàng tháng. Tôi không thích chi tiết này vì bản thân đặt ra tiêu chí bạn trai phải là người đàn ông tự lập, biết lo toan và là chỗ dựa vững chắc cho vợ con sau này. Năm nay đã gần 30 tuổi mà tiền bạc còn phụ thuộc vào bố mẹ, tôi cảm thấy đó chưa phải là người trưởng thành.
Video đang HOT
Bộ phim chúng tôi chọn xem là tác phẩm điện ảnh mới ra mắt, đang tạo dấu ấn với công chúng. Trong phim có nhiều đoạn xúc động về tình yêu đôi lứa, nhiều người đi xem đã bật khóc. Họ thương cho nhân vật và dường như nhìn thấy hình ảnh của bản thân đâu đó trong từng lời thoại, khung hình.
Tôi là phụ nữ nhưng không mấy khi rơi nước mắt đặc biệt khi xem phim. Nhiều cảnh trong phim khiến khán giả xung quanh xúc động, còn tôi cảm thấy rất bình thường. Có lẽ với kinh nghiệm tình trường nhiều năm, tôi đã chai sạn khi chứng kiến những chuyện không vui trong tình yêu của người khác.
Tuy vậy, anh chàng mới quen rơi nước mắt giàn giụa. Trong thời gian gần nửa bộ phim, cậu ấy lấy chiếc khăn quàng thấm nước mắt. Tôi hơi bất ngờ và buồn cười.
Tôi tôn trọng cảm xúc của người khác nhưng một chàng trai dễ xúc động như vậy liệu có thể trở thành trụ cột cho tôi và con sau này? Suy nghĩ đó cứ đọng lại trong tâm trí tôi suốt quãng đường từ rạp chiếu phim về nhà.
Dường như chuyện anh chàng phụ thuộc tiền bạc vào bố mẹ đã khiến cho cậu ấy chưa trưởng thành như những người yêu cũ của tôi. Chuyện khóc sướt mướt trong rạp chiếu phim càng khiến tôi ngại ngùng tiếp tục mối quan hệ này.
Từ trước đến nay, tôi nghĩ đàn ông thường chỉ rơi nước mắt khi đối diện nỗi đau quá lớn. Còn khi gặp những khoảnh khắc đơn giản hàng ngày đã bật khóc, liệu có chỗ cho sự mạnh mẽ, vững chãi trong tâm hồn giúp đương đầu với bao nhiêu thử thách trong cuộc sống sau này?
Đến dự sinh nhật con gái, tôi lặng người trước hành động của chồng cũ
Chồng cũ nhắn tin: "Tối mai sinh nhật con gái, em đến nhé". Tôi đọc tin nhắn xong, không biết nên trả lời thế nào.
Dù gì anh cũng đã có vợ mới, tôi đến nhà thật sự không tiện lắm.
Anh nói đã trao đổi với vợ. Hôm đó, cô ấy sẽ sang nhà bà ngoại chơi rồi ngủ lại, tôi cứ thoải mái đến nhà. Sợ tôi vẫn còn ngại, anh nhấn mạnh, đó là mong muốn của con gái. Tôi chẳng còn lý do gì để từ chối, bèn trả lời: "Em sẽ đến".
Tôi và chồng ly hôn đã 3 năm, lỗi lầm hoàn toàn từ phía tôi. Tôi đã yêu anh nhiều, nhiều đến mức quên đi rằng tôi từng mong cuộc hôn nhân của mình không chỉ có tình yêu mà còn nhiều hơn thế.
Tôi thuộc túyp người thực dụng, bởi lớn lên trong hoàn cảnh cha mẹ phải lao đao trong thiếu thốn bạc tiền và cãi vã. Tôi biết rõ tiền không là tất cả, nhưng nó có thể khiến người ta vui và hạnh phúc.
Rồi anh đến, che mờ đi những suy nghĩ ấy của tôi. Trong buổi sinh nhật cô bạn cùng phòng ký túc xá hồi năm cuối, anh đến cùng một người bạn khác, mang theo cây đàn guitar. Tiếng đàn và tiếng hát của anh đã khiến tôi mê mẩn.
Đã lâu rồi, 3 người chúng tôi mới lại được cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ như vậy (Ảnh minh họa: Freepik).
Tôi đã chủ động theo đuổi anh, đó là điều trước đây tôi chưa từng làm trong chuyện tình cảm. Tôi chỉ sợ nếu mình không đuổi theo, anh sẽ chạy về phía khác mất.
Ra trường, hai đứa cưới nhau, gia tài chỉ có tình yêu và một niềm tin về tương lai hạnh phúc. Nhưng những mơ mộng yêu đương đã nhanh chóng bị nỗi lo cơm áo đè bẹp. Nhất là khi con gái nhỏ ra đời hay ốm đau, thu nhập của hai vợ chồng không đủ trang trải, lo toan.
Tôi bàn với chồng bỏ công chức ra ngoài buôn bán kinh doanh. Người ta vẫn nói "phi thương bất phú", nếu cứ thế này không biết bao giờ cuộc sống mới khấm khá lên.
Anh bảo, không phải ai cũng có thể kinh doanh, huống hồ mình cả vốn lẫn kinh nghiệm đều không có. Chỉ cần mình làm tốt chuyên môn của mình, chi tiêu khoa học, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Thật ra, một cuộc sống đủ ăn, đủ mặc không phải là cuộc sống tôi mơ ước.
Vài năm trước, giá đất bỗng lên "cơn sốt", một chị đồng nghiệp rủ tôi mua chung một lô đất sau đó bán kiếm lời. Vốn ham làm giàu, tôi giấu chồng, rút toàn bộ tiền tiết kiệm làm ăn. Không ngờ, phi vụ ấy trúng đậm, tôi được một khoản tiền lớn, giống như một giấc mơ.
Tôi quyết định lấn sân sang môi giới bất động sản. Sau giờ làm, tôi lao đi tìm đất, lùng sục khắp nơi. Một thương vụ thành công, số tiền tôi có được hơn nhiều lần lương cả tháng cần mẫn đi làm công chức. Tôi không còn thời gian cho gia đình, lơ là chồng con. Tình cảm vợ chồng không còn tốt như trước. Bởi tôi đã nhìn chồng tôi như gã đàn ông an phận, bất tài.
Những mối quan hệ mở rộng, những cuộc gặp gỡ nhiều lên. Và tôi đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, đó chính là ngoại tình. Tôi đã trở thành loại người phụ nữ mà trước giờ tôi căm ghét nhất.
Khi biết chuyện, chồng tôi không chửi rủa, trách móc hay chì chiết. Trong đôi mắt của anh chỉ hiện lên nỗi đau đớn và tuyệt vọng: "Chuyện xảy ra thế này, không cần biết lỗi bắt đầu do anh hay do em. Anh nghĩ rằng, anh không thể chấp nhận được chuyện này". Và thế, chúng tôi ly hôn. Con gái tôi lúc đó hơn 6 tuổi đã chọn ở với bố.
3 năm sau ly hôn, tôi vẫn độc thân, còn anh tái hôn vào năm ngoái. Vợ anh cũng đã qua một lần đổ vỡ. Con gái tôi khen mẹ kế hiền, chiều con. Tôi cảm thấy rất an lòng.
Tôi ôm gói quà đã chuẩn bị nhiều ngày trước, lưỡng lự đứng trước cổng mãi mới bấm chuông. Vẫn là ngôi nhà ấy, ngôi nhà tôi đã chọn rời đi vì thời điểm đó, tôi có khả năng tự mua cho mình một căn hộ mới. Không gian cũ nhưng phong cách trang trí đã đổi thay. Con gái đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ trong chiếc váy màu vàng. Con khoe váy mới do mẹ hai mua.
Chồng cũ tôi từ dưới bếp đi lên, vẫn còn mặc tạp dề, hai tay bưng hai đĩa, một đĩa cá chim biển sốt cà chua, một đĩa sườn sốt chua ngọt. Tôi nhìn anh đặt thức ăn lên bàn, lặng người nhận ra đó là hai món ăn tôi thích nhất.
"Cá chim biển ở chợ không có, anh phải nhờ cô em đồng nghiệp đặt mua từ quê gửi ra. Bây giờ, em vẫn còn thích món này chứ? Em ngồi xuống đi, món này ăn nóng mới ngon". Tôi nhìn anh, gật đầu, cố kìm nén cơn xúc động.
Đã lâu rồi, 3 người chúng tôi mới cùng ăn một bữa cơm đầy đủ và vui vẻ thế này, vui nhất vẫn là con gái. Anh hỏi thăm tôi công việc thế nào, chuyện riêng tư đã có gì mới? Tôi trả lời rằng mọi thứ vẫn ổn, còn chuyện tình cảm cứ kệ, tùy duyên.
Lúc chia tay, chồng cũ và con gái tiễn tôi ra tận cổng. Tôi nhờ anh chuyển lời cảm ơn tới vợ anh. Cô ấy đã rất tinh tế và hiểu chuyện. Con gái níu tay, nũng nịu: "Hôm nào sinh nhật mẹ, bố và con sẽ sang nhà mẹ ăn cơm nhé". Tôi gật đầu, hôn con gái rồi nhanh chân bước lên taxi đang đợi.
Qua cửa kính mờ, tôi thấy hai bố con dắt tay quay trở vào nhà. Hình ảnh đó khiến tôi không kìm nén được, bật khóc thật to. Có những thứ một khi đã đánh mất rồi, vĩnh viễn không bao giờ còn tìm lại được.
Đến nhà tôi ra mắt bố mẹ, bạn trai chỉ nói vài câu mà bố tôi sa sầm mặt, ép tôi chia tay Phải chi bạn trai tôi bớt nói một chút, biết suy nghĩ chín chắn hơn thì tôi đã không rơi vào thế khó xử. Yêu nhau hơn 1 năm rồi nhưng tôi mới dẫn bạn trai về ra mắt bố mẹ vào hôm chủ nhật tuần trước. Bố mẹ tôi vốn là người kĩ tính, thích những chàng trai chín chắn, biết cân...