Chàng trai khuyết tật miệt mài giúp người khác nhận cái kết đẹp
Là một người khuyết tật, 10 năm nay, chàng trai ở Hà Tĩnh vẫn miệt mài giúp đỡ những cuộc đời khó khăn khác. Trong một lần tình cờ, anh gặp người phụ nữ của đời mình.
Cậu học trò ‘nằm ngoài sổ’
‘Tuổi thơ của tôi cô đơn và đầy buồn tủi’, Lê Thái Bình (SN 1988, Kỳ Anh, Hà Tĩnh) nói về thời thơ ấu của mình.
Khi mới chào đời anh đã có những biểu hiện không bình thường. Lên 3 tuổi, Bình chưa biết đi, không biết nói, cha mẹ đưa cậu bé này đến một bệnh viện ở Hà Nội để thăm khám.
Bác sĩ kết luận anh bị bại não bẩm sinh do di truyền chất độc da cam từ ông nội. Ở bệnh viện Hà Nội đến năm 8 tuổi, anh trở về nhà và vẫn không thể đi. Cậu bé ấy chỉ bò lê la ở mảnh sân con trước nhà.
Anh Lê Thái Bình (người đẩy xe) trong một hoạt động tình nguyện
Thương con, cha anh chế một chiếc xe 3 bánh để con trai tập đi. Kiên trì đến năm 10 tuổi, Lê Thái Bình mới có những bước đi chập chững đầu đời.
‘Khi tôi có thể bước đi ra đường, nhìn thấy dáng đi lèo khoèo và giọng nói méo mó của tôi, bọn trẻ trong làng chạy theo trêu chọc: ‘Thằng què, thằng què’, thậm chí gọi tôi là người ngoài hành tinh…’.
‘12 tuổi, nhận thức được chỉ có việc học mới thay đổi cuộc đời, tôi xin cha mẹ đến trường. Cha tôi lắc đầu: ‘Con tật nguyền, học thế nào?’ nhưng lúc ấy vì tôi quá khao khát nên ông đến xin thầy hiệu trưởng trường cho tôi được đến lớp’, anh kể tiếp.
Nhưng vì quá tuổi nên cậu bé Lê Thái Bình năm đó không được là học sinh chính thức của lớp, mà là ‘một học sinh nằm ngoài sổ’.
Đến trường ở cái tuổi không còn nhỏ, bị trêu chọc rất nhiều nhưng anh thừa nhận đó là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong đời.
‘Tôi học toán rất nhanh, những bài văn cũng được cô giáo đọc làm văn mẫu cho cả lớp. Tiếc rằng học hết lớp 5, tôi phải nghỉ vì sức khỏe yếu’, anh nói.
Nhưng nỗi buồn của cuộc đời anh không chỉ vậy, sự cố lớn nhất của anh có lẽ là khi người em trai chào đời.
‘Em bị khuyết tật nặng hơn tôi. 20 tuổi, em vẫn như đứa trẻ chưa tròn 1 năm, không biết no, đói là gì, thường xuyên lên cơn động kinh. Cha mẹ phải lo cho em từng thìa cháo.
Tôi sinh ra trong gia đình bố mẹ làm nông dân, nhà rất nghèo. Họ có 3 người con thì 2 người bị tàn tật từ nhỏ. Nhìn cha mẹ lăn lộn trên cánh đồng quê mà không đủ ăn, tôi muốn làm một điều gì đó…’, anh nói.
Hành trình ‘cho đi’
Video đang HOT
Nghỉ học ở trường, Bình đến với một trung tâm dạy nghề cho người khuyết tật để học tin học.
Năm 2008, hoàn thành khóa học, anh quyết định lập nghiệp bằng cách mở tiệm Internet tại quê nhà. Thời gian này, anh cũng bắt tay vào công tác làm từ thiện.
‘Tôi muốn đến với những người đồng cảnh ngộ để chia sẻ tình yêu cuộc sống đến với họ’, anh nói.
Tôi muốn đến với những người đồng cảnh ngộ để chia sẻ tình yêu cuộc sống với họ’, anh nói.
Việc thiện đối với một người lành lặn đã khó, đối với người khuyết tật còn khó khăn hơn rất nhiều. ‘Tham gia từ thiện, tôi gặp nhiều cái nhìn hiếu kỳ, dị nghị. Có người bảo tôi: ‘Mày khuyết tật, làm tình nguyện được cho ai?’. Nhưng khát khao được cống hiến, tôi bỏ ngoài tai tất cả’, anh nói.
Với cơ thể không hoàn hảo, anh vượt hàng trăm cây số đi đến những xã nghèo, vùng núi để gặp những người khuyết tật nặng nằm liệt giường hay những em nhỏ vùng cao mặc những chiếc áo mỏng, chân trần vẫn chăm chỉ ôm sách vở vượt rừng, băng núi đến trường…
Gia đình nhỏ của anh Thái Bình
Anh kể: ‘Anh Dũng ở xã vùng núi tỉnh Hà Tĩnh, người bị liệt nằm bất động gần 40 năm nay, cầm tay tôi nói: ‘Nghị lực của em đã truyền sang cho anh, anh sẽ gắng thật nhiều’.
Có những người mẹ có con khuyết tật, dù lần đầu gặp, họ đã ôm tôi vào lòng vì nhìn vào tôi họ có thêm niềm hy vọng về con mình. Những giọt nước mắt của họ rơi trên vai áo tôi. Đó là những món quà quý mà tôi được nhận lại khi đã ‘cho đi’.
Chào con gái!
Khi còn là học viên trung tâm dạy nghề của người khuyết tật, anh đã gặp chị Nguyễn Thị Vân, một người con gái nhỏ nhắn. Chị mang khối u sau lưng, lâu dần ảnh hưởng đến tứ chi, đốt sống cũng như sự phát triển về chiều cao, cân nặng. Ở tuổi trưởng thành, chị chỉ cao chưa đầy 1m2, nặng 28kg.
Nhưng sự hồn hậu, vẻ dễ mến đã khiến chị chiếm một phần quan trọng trong những suy nghĩ của anh. Một lần, anh can đảm hẹn chị đến một không gian yên tĩnh và ngỏ lời: ‘Anh sẽ che chở cho em suốt cả cuộc đời. Em đồng ý làm người yêu của anh nhé?’.
Nhưng khi họ có ý định muốn thành đôi, cả hai bên gia đình đều lên tiếng ngăn cản: ‘Các con là người khuyết tật, lấy nhau về biết làm gì mà ăn?’. Cuối cùng, vì thấy cả hai quá quyết tâm nên gia đình đều chấp thuận.
Hiện, chị mở cửa hàng tạp hóa nhỏ tại nhà. Anh có tiệm máy tính dạy tin học cho trẻ em trong xã và làm dịch vụ cài đặt, sửa chữa máy tính, in tài liệu…
‘Khi vợ có thai, đi khám và được các bác sĩ nói thai phát triển bình thường, khoảnh khắc đó làm tôi bật khóc.
Năm 2012, nghe tiếng con gái khóc chào đời, trong lòng tôi như vỡ òa vì hạnh phúc. Hai vợ chồng ngắm con gái nhỏ, mắt rơm rớm: “Chào con gái! Chào con đã đến với thế giới này”.
Anh Thái Bình trong một lần nhận bằng khen vì hoạt động thiện nguyện
Hiện, con gái của họ đã là học sinh của một trường tiểu học. ‘Nhìn con gái lớn lên từng ngày, tôi như quên hết những chuyện không vui thời thơ ấu của mình.
Không dám mơ ước nhiều, chúng tôi chỉ hy vọng con lớn lên khỏe mạnh, bình thường như bao đứa trẻ khác.
Con – là động lực lớn nhất để tôi có thể vươn lên, tiếp tục cống hiến cho cuộc đời’, anh nói.
Tháng 5.2010, anh Lê Thái Bình được Hội bảo trợ người tàn tật và trẻ mồ côi tỉnh Hà Tĩnh tặng giấy khen vì có thành tích xuất sắc trong việc bảo trợ người khuyết tật.
Tháng 11.2013, anh được Ban chấp hành Đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh huyện Kỳ Anh tặng giấy khen vì có nhiều thành tích trong phong trào tình nguyện.
Tháng 7.2014, Lê Thái Bình được chọn là 1 trong 10 gương mặt tiêu biểu tại Đại hội liên hiệp thanh niên huyện Kỳ Anh nhiệm kỳ 2014 – 2017.
Tháng 8.2014, Lê Thái Bình nhận giấy khen của Ban chấp hành đảng bộ huyện Kỳ Anh vì đã có nhiều thành tích xuất sắc trong học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh.
Tháng 10.2014, anh nhận bằng chứng nhận thanh niên tiêu biểu trong phong trào Thi đua chào mừng kỷ niệm 100 ngày sinh đồng chí Lý Tự Trọng do tỉnh đoàn Hà Tĩnh trao tặng.
Tháng 9.2018, Lê Thái Bình được ghi nhận có nhiều thành tích trong hoạt động nhân đạo do Hội chữ thập đỏ tỉnh Hà Tĩnh trao tặng.
Theo Ngọc Trang. Ảnh: NVCC (Vietnamnet)
Những người trẻ "bỏ" cả hạnh phúc để làm chuyện tử tế!
Cả hai tuổi đời còn rất trẻ, nhưng họ dám hy sinh những sở thích cá nhân, chưa nghĩ tới hạnh phúc riêng để cưu mang những đứa trẻ mồ côi. Với họ, "trái tim mách bảo thế", không thể làm khác đi được.
Vượt qua hủ tục, cứu hai trẻ mồ côi
Những ngày đầu tháng 5, Yryny YByen (SN 1990, ở làng Plei Piơm, thị trấn Đăk Đoa, huyện Đăk Đoa, tỉnh Gia Lai), ca sĩ Đoàn ca múa nhạc Đam San, thư thả hơn bên hai đứa con: Y Song - "món quà của Chúa trời" và Y Sơn - "đứa con của núi rừng". Cô không còn phải lo thắt ruột thắt gan, chạy đôn chạy đáo đưa con đi các bệnh viện để chữa bệnh sởi, rồi sốt co giật...
Y Song 15 tuổi khỏe mạnh, đang độ cắp sách đến trường. Y Sơn đã biết ngoan ngoãn mỗi lần theo mẹ đi diễn. Nhìn những hình ảnh vui đùa, quấn quýt và tình cảm ba mẹ con dành cho nhau, chẳng ai nghĩ họ không có quan hệ "máu mủ ruột rà".
Hai đứa con của YByen là hai mảnh đời éo le. Một đứa sinh ra mồ côi mẹ, theo tập tục đồng bào Bana phải đi theo mẹ để hồn người chết siêu thoát và không mang điều xấu cho những người thân còn sống. Một đứa sinh non bị bỏ trơ trọi bên những nấm mồ lạnh lẽo ngoài nghĩa địa, cơ thể tím tái vương máu.
YByen sinh ra trong một gia đình nghèo ở làng Plei Piơm (thị trấn Đăk Đoa, huyện Đăk Đoa). Ngày nhận thằng bé Y Song làm con, cô đang đi học, ở độ tuổi nó bây giờ. Chưa đủ tuổi làm thủ tục pháp lý nhận con nuôi, cô nhờ mẹ hoàn tất các thủ tục với lời hứa "mẹ cứ làm hộ giấy tờ, con sẽ đi làm thuê lấy tiền nuôi Song". Hằng ngày, YByen sáng đến trường, chiều nhận đủ việc làm thuê, từ chăn trâu, móc mủ cao su đến mò tôm ốc đến bán, dành dụm tiền nuôi Song. "Mỗi ngày kiếm được 10-20 nghìn đồng, hôm nhiều thì được 30 nghìn. Có tiền, mình mua hộp sữa đặc về pha cho con ăn. Cũng may đợt đó hàng xóm có hai người mới sinh con nên bế Y Song sang xin bú nhờ. Mình cứ luân phiên nay xin người này mai người kia. Con được 7 tháng thì mình cho ăn cơm", YByen chia sẻ.
Cô vẫn còn nhớ cái cảm giác ngày đầu tiên nghe Y Song gọi cô là mẹ bằng tiếng đồng bào- từ ngỡ ngàng, nổi da gà rồi run người vì hạnh phúc. Y Song gọi cô là mẹ, khiến cô nhận ra mình càng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng, bảo vệ con hơn.
Không chỉ vất vả kiếm tiền nuôi con, cô còn phải đối diện với những lời thị phi cay nghiệt. "Đôi lần nghe người khác nói, gái chưa chồng mà có hai đứa con, mình cũng buồn lắm. Rồi mình cũng nhanh chóng vượt qua khi hằng ngày được chứng kiến hai đứa lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ. Mình thấy vui khi cứu được hai mạng người và được gia đình ủng hộ", YByen nói và cho biết lúc cô chạnh lòng nhất là khi các con đi học về thắc mắc "chỉ biết mẹ YByen mà không biết bố của con" hay "mẹ mập ơi, bố đâu rồi"...
Đến giờ, YByen không còn chạnh lòng với những chuyện vẩn vơ, mà thay vào đó là hạnh phúc thấy các con khôn lớn, yêu thương nhau. Y Song lớn khôn hơn, hiểu chuyện và biết động viên mẹ YByen. YByen vẫn chưa nghĩ tới hạnh phúc riêng. Cô chỉ mong góp thêm tiếng nói kêu gọi đồng bào Bana xóa bỏ hủ tục để những đứa trẻ thiệt thòi sớm mồ côi mẹ sẽ được người thân yêu thương nuôi dưỡng; mỗi người sống có ích hơn.
Ba mẹ con YByen. Ảnh: FB
Chàng vũ công và ba đứa trẻ
Những ngày hè sôi động đang đến, vũ công Đào Phi Hải thêm tất bật chuẩn bị khai giảng khoá dạy nhảy dành cho các bé từ 4-14 tuổi tại Trung tâm đào tạo tài năng nhí Joker Kids. Trung tâm toạ lạc trên đường Hoàng Việt (quận 4, TPHCM). Đây không chỉ thoả mãn mơ ước của các em có một sân chơi và phát triển kỹ năng Hiphop, Popping, Jazz mà còn là nơi tiếp tục gắn kết Hải với ba anh em ruột Lê Hiếu, Lê Huy và Lê Hào.
Cách đây hơn 5 năm, Hải quen biết rồi thân thiết với ba anh em Hiếu trong lần tham gia cuộc thi tìm kiếm nhóm nhảy ngôi sao. Những ngày diễn ra cuộc thi cũng là những ngày mẹ của ba anh em Hiếu chống chọi với căn bệnh suy thận mãn tính. Mẹ của ba anh em Hiếu đã không qua khỏi sau đó. Biết được hoàn cảnh ngặt nghèo của anh em Hiếu, Hải quyết định đưa cả ba về nhà chăm sóc, dạy dỗ.
Từ đó, chàng vũ công tuổi đôi mươi vụng về vừa làm anh, làm cha và làm thầy của Hiếu 15 tuổi, Huy 11 tuổi và Hào 8 tuổi. Thêm người, căn nhà vỏn vẹn 20m2 vốn quá tải với gia đình 4 người của Hải càng bí bách. Phòng của Hải vừa đủ để bốn người nằm ngủ. Chi tiêu trong nhà tăng hơn trước, trong khi thu nhập của bố mẹ Hải chẳng đáng là bao, chủ yếu từ quán nước mía và tiền lương. Để có thêm tiền hỗ trợ gia đình và lo cho ba đứa đi học, Hải đã mở thêm các lớp dạy nhảy, diễn show, biên đạo cho nhiều cuộc thi và nhận thêm nhiều công việc mới, kể cả việc chạy khắp thành phố bán từng cái ốp điện thoại, phụ kiện...
Thời gian riêng tư của Hải ít đi, nhiều sở thích cá nhân gác sang một bên để ưu tiên đưa đón bọn trẻ đến trường, hướng dẫn ôn bài, luyện tập vũ đạo... và phân xử lúc chúng xảy ra mâu thuẫn. "Khó khăn nhất là phần giáo dục, mình không lớn hơn tụi nhỏ là mấy, lại chưa có kinh nghiệm chăm sóc, dạy dỗ trẻ. May mắn có ba mẹ và thầy nhảy hỗ trợ việc dạy dỗ tụi nhỏ này", Hải chia sẻ. Khó khăn là thế nhưng Hải cho hay "không thể làm khác vì trái tim mình muốn thế" và cậu cảm thấy hạnh phúc khi ba đứa rất tình cảm, trong đó Hào luôn gọi cậu là ba.
Câu chuyện của chàng vũ công tuổi đôi mươi cưu mang ba anh em mồ côi dần được nhiều người biết đến, nhận được sự đồng cảm. Được hỗ trợ, ba anh em Hiếu có thêm điều kiện học tập và theo đuổi đam mê nhảy. "Nhiều lúc thấy mệt mỏi muốn dừng lại nhưng nghĩ về điều hạnh phúc làm được việc tốt ấy, mình lại tiếp tục. Với lại, một khi đã quyết định rồi, mình phải làm cho tới nơi tới chốn", Đào Phi Hải chia sẻ.
YByen (SN 1990, ở làng Plei Piơm, thị trấn Đăk Đoa, huyện Đăk Đoa, tỉnh Gia Lai), ca sĩ Đoàn ca múa nhạc Đam San vẫn chưa nghĩ tới hạnh phúc riêng khi đang nhận nuôi Y Song và Y Sơn. Cô chỉ mong góp thêm tiếng nói kêu gọi đồng bào Bana xóa bỏ hủ tục để những đứa trẻ thiệt thòi sớm mồ côi mẹ sẽ được người thân yêu thương nuôi dưỡng; mỗi người sống có ích hơn.
*Tiêu đề bài viết do Dân Việt đặt lại
Theo Xuân Tùng (Tiền Phong)
Chuyện lạ mà có thật : Mẹ bán cả nhà lẫn xe để nuôi... con người ta Từ ngày mang đứa trẻ thập tử nhất sinh về nhà, chị Lan không hình dung sẽ chịu được 5 năm vất vả, sau khi phải bán hết gia sản để cứu bé. Gần sáng, nghe tiếng gãi sột soạt bên mình, chị Trần Thị Lan (46 tuổi, phường Cửa Nam, quận Hoàn Kiếm) mở mắt, cố tỉnh thật nhanh. Chị biết cậu...