Chàng trai của nắng
Nó thấy anh – một chàng trai mắt hí, một nước da ngâm ngâm và một nụ cười toả đầy nắng. Không biết sao nó thấy đáng yêu lạ lùng.
Bạn đã từng tin vào tình yêu sét đánh chưa? Bạn có tin vào tình yêu của hai người chưa bao giờ gặp nhau không? Tình yêu sét đánh của Hân không phải là gặp một chàng trai ga lăng nào đó giúp nó dắt chiếc xe ra khỏi bãi giữ xe trường, cũng không phải là một coolboy lạnh lùng mang phong cách của các oppa hàn quốc. Tình yêu sét đánh đầy tình cờ của nó chỉ vỏn vẹn qua một bức ảnh trên face. Nó thấy anh – một chàng trai mắt hí, một nước da ngâm ngâm và một nụ cười toả đầy nắng. Không biết sao nó thấy đáng yêu lạ lùng. Giây phút nó thấy nụ cười anh… tim nó đập rất nhanh… tưởng chừng như sắp rớt khỏi lồng ngực… Là giây phút nó biết… Nó thích anh…
… Đó là vào những ngày đông gió lạnh tháng 10. Thời tiết như hờn dỗi ai đó đôi lúc bỗng trút xuống một trận mưa thật nặng hạt… mưa khi nào cũng buồn… mưa khi nào cũng mang theo trong nó những nỗi nhớ… nó nhớ anh… Mặc dù chẳng biết nó nhớ gì với một người chưa bao giờ nó gặp… càng chưa bao giờ nó nói chuyện… chỉ biết nó nhớ đôi mắt nhỏ nhỏ tít cả lại mỗi lúc anh cười thật khẽ… là nó nhớ… rất nhớ người nó thương…
Nhiều người sẽ thấy ghét cái cảm giác ẩm ướt, bầu trời luôn xám xịt thả xuống những trận mưa kéo dài mãi không dứt, người ta ghét nhưng nó thích. Nó thích mưa… đúng hơn là nó thích một mình ngắm mưa… nếu may mắn có thêm một tách cafe nữa thì thật tuyệt… Từ sau hôm nhìn thấy bức ảnh định mệnh của anh trên Face… nó lục tung cả facebook bạn bè… cuối cùng cũng tìm được anh… Tim nó đập nhanh… tay nó run run khẽ nhấn “kết bạn”. Rồi nó vội vàng tắt facebook, tắt cả máy tính, cứ như sợ ai đó sẽ bắt gặp… nó vừa muốn lại vừa sợ… anh đồng ý… Đúng là đang yêu… cảm xúc của nó lúc này chính nó còn không hiểu được nữa…
Sau một ngày dài nó thả mình trên những con phố, ngõ hẻm nhâm nhi vài món ăn quen thuộc mà lâu nay bài vở làm nó chẳng có thời gian để nghĩ đến. Đến gần tối, nó mò mẫm vào face, suốt cả hôm nay nó cố làm mình thật bận rộn để không phải nghĩ về anh… nó hồi hộp khẽ nhấn vào “thông báo”
- Linh ơi, anh đó đồng ý rồi, đồng ý rồi mày ơi ….!Huraaaa….
Nó nhảy căng cả lên, gần như hét trong điện thoại với nhỏ bạn thân. Hạnh phúc ngập tràn trong đáy mắt, hàng ngàn hy vọng đang sáng lên trong nó, chợt nó khẽ hát đầy hạnh phúc :
- Và em đã biết mình yêu…
Đã lâu lắm rồi nó mới lại được hạnh phúc như hôm nay… kể từ khi mối quan tình đầu trôi qua trong nước mắt… trong những đêm nó khóc sưng cả mắt vì nhớ … thì hôm nay tình yêu đã thực sự trở lại với nó. Đúng thật là không gì khổ bằng yêu đơn phương nhưng có người nói : “Tình yêu đẹp nhất là trong giai đoạn yêu thầm – bởi khi đã thuộc về nhau, rất nhiều cảm giác sẽ biến mất…”. Vậy nên nó luôn nghĩ … cứ âm thầm là đủ…!
Nhưng rồi nó chẳng thể giữ lại tình cảm đẹp ấy bên mình được nữa. Nó muốn anh biết, muốn anh hiểu được tình cảm của nó.. quan trọng hơn nó không muốn là người đến sau… nó nghĩ… “Nếu nói … biết đâu sẽ có cơ hội..”. Rồi nó thu hết can đảm, bao nhiêu dũng cảm suốt 17 năm qua nó có chỉ để inbox anh và nói “Anh ơi… anh có thích em không …?”
…Lần đầu tiên nó thích một người con trai chỉ qua một bức ảnh…. lần đầu tiên nó tỏ tình với một người con trai nó thương… và là lần đầu tiên… nó khóc vì một người…. không quen biết….
- Sao em lại hỏi anh như vậy?
- Chỉ là em muốn biết thôi …!
Video đang HOT
- ….Vậy em nghĩ anh sẽ trả lời như thế nào?
- Ráng sống tốt đi em… đời còn nhiều thứ phải suy nghĩ lắm …. anh xin lỗi…
- Anh không sến đến mức đấy đâu… à mà status đó không phải viết cho em…
Nó bỗng bật cười, vừa quê lại vừa thấy gì đó cay cay, khi yêu người ta hay ảo tưởng vậy đấy… Từ hôm đó nó nói chuyện với anh nhiều hơn, anh không quá lạnh lùng như nó nghĩ nhưng anh không bao giờ chia sẽ về mình dù nó có hỏi anh bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng vẫn câu nói quen thuộc anh nói :
- Muốn biết thì còn hãy tự tìm hiểu đi, ba còn không hiểu được ba thì sao con hiểu được ….?
- Ừ thì thiên bình khó hiểu mà …!
Không hiểu sao nó thích một chàng trai thiên bình đến lạ, nhưng anh đặc biệt hơn những chàng thiên bình khác nó gặp, anh mang tính cách của một “thiên bình – ma kết- và cả bọ cạp” …. anh đặc biệt vậy đấy, có lẽ vì vậy mà anh luôn nói :
- Chưa có ai hiểu được ba đâu… con gái à…!
Anh vẫn nhẹ nhàng nhưng luôn lạnh lùng với nó vậy đấy. Đôi lúc nó chạnh lòng , đôi lúc nó muốn nói thật nhiều những suy nghĩ của nó… nhưng nó cứ sợ anh vô tư, anh lạnh lùng với tình cảm ấp ủ trong nó. Nhưng là nó chấp nhận… chỉ cần anh vui… đối với nó là đủ…
Nó nhớ hôm sinh nhật anh… nó nhớ anh nói với nó anh rất buồn, nhớ lúc anh nói anh uống rất nhiều, anh hút rất nhiều thuốc, nó chỉ ước lúc đấy được ôm anh thật chặt thì tốt biết mấy …
Theo Guu
Gió đưa mây đi đâu?
Gió dịu nhẹ đẩy mây đi thật chậm, để cảm nhận, thật chậm, từng cảm xúc trong chính bản thân mà lâu nay đã vô tình hờ hững, chối bỏ.
Nắng
Hôm nay... là ngày cậu ấy bay! Thời tiết đẹp như vậy... chắc chắn sẽ có một chuyến bay tốt lành.
Tôi đứng trước cứa sổ, ánh nắng hắt vào phòng khiến tôi hơi chói mắt. Cậu ấy cũng giống như ánh nắng ấy... ánh nắng mùa hè chói lóa mà tôi không bao giờ có thể với tới. Tôi là mây - là đám mây lơ lửng, trôi vô định không biết điểm đến sẽ là đâu. Tôi trầm lặng, khép mình và ít mở lòng với người khác, hờ hững, vô cảm với cảm xúc... của chính mình.
Lần đầu, tôi biết mở lòng với ai đó. Nhưng tiếc là, sai đối tượng! Có vô vàn đám mây bao quanh mặt trời và mặt trời thì kiêu hãnh, đơn độc, không cần ai. Lần đầu, tôi biết đau. Trong tim.
Gió
Em đến với tôi như một cơn gió dịu nhẹ, xua tan đi cái oi nóng từ ánh mặt trời. Em... cũng hờ hững với mọi thứ, trừ cảm xúc của mình. Không giống như tôi.
Tôi thấy em khóc vì bị một đàn anh khóa trên từ chối. Tôi thán phục em! Em không hờ hững, không bỏ mặc cảm xúc của bản thân. Còn tôi, đến khi cậu ấy ra đi, tôi mới nhận ra mình đã yêu cậu ấy. Nhưng, đáng lẽ tôi đã nhận ra sớm hơn, đã nói với cậu ấy nếu... tôi không quá hờ hững với cảm xúc của chính mình.
- Hãy cứ như vậy! - Tôi ngồi bên cạnh em, khi em khóc ở sân sau trường.
Tôi không nói gì nữa, cũng không làm gì cả, chỉ đơn giản là ngồi nghe em khóc. Tôi chỉ mong hãy cứ thành thật với cảm xúc của bản thân, đừng như tôi. Khóc xong, em hờ hững bỏ đi, coi như tôi không tồn tại. Tôi đã nghĩ mình vô cảm lắm rồi nhưng hóa ra em còn vô cảm hơn. Em chỉ biết bản thân em, cảm xúc của em. Còn tôi, tôi chẳng biết gì hết!
Tôi hay gặp em ở trường, lớp học của tôi gần lớp của em. Thi thoảng, chỗ ngồi của tôi ở lớp có thể ngắm em nếu em cứ chăm chỉ ra ngoài ban công vào giờ nghỉ.
Đôi lúc, tôi tự hỏi, liệu em có khiến tôi mở lòng lại lần nữa? Hay chỉ đơn giản, vì số lần gặp em ở trường nhiều hơn những người khác, vì hình ảnh em cứ đập vào mắt tôi nên tôi mới bắt đầu chú ý đến em?
Hoàng hôn
Cậu ấy nhắn tin cho tôi, cậu đã về nước vì có một chuyến làm việc ngắn hạn ở Việt Nam. Tôi bất ngờ, tim như ngừng đập một giây khi nhìn thấy tin nhắn, tôi không trả lời, vì tôi cũng không biết nên nói thế nào? Cậu đã đi được bao lâu rồi nhỉ? 1 năm? À, khoảng thời cũng khá dài nhưng cũng chẳng ngắn. Tôi cũng sắp tốt nghiệp, vậy là hình ảnh em sẽ không còn "đập vào mắt" tôi nữa nhỉ? Liệu tôi có trở nên nhớ em như nhớ cậu ấy? Có khi nào, xa em rồi tôi cũng sẽ giật mình nhận ra tình cảm của mình... và lại tiếp tục hối tiếc?
Tôi có vô vàn câu hỏi. Nhưng rốt cuộc, chẳng có câu trả lời... nếu tôi cứ tiếp tục vô cảm... và không làm gì.
- Anh yêu ai đó chưa?
- Rồi, à không, anh không chắc về tình cảm đó. Nhưng khi cô ấy đi rồi, anh như mất mát một điều gì đó rất lớn lao.
- Vậy à, chắc anh yêu người ta rồi đấy!
Đó là lần đối thoại gần nhất giữa tôi và em. Tôi và em thi thoảng chủ động bắt chuyện với nhau và câu chuyện hay kết thúc cụt lủn. Một là tôi sẽ bỏ em đi trước, hai là ngược lại. Như thể, cả hai chúng tôi tự nhận thức được câu chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu và tất nhiên, cả hai chúng tôi không phù hơp làm "bà tám" hay có khiếu ăn nói để mà chuyển đề tài như những cuộc nói chuyện khác.
Hôm sau, cậu ấy đến trường gặp tôi, lúc tôi và em đang đứng trên ban công nói chuyện "cụt lủn" như mọi lần. Em nhận ra ngay thái độ khác của tôi, giục tôi đi gặp cậu ấy. Không hiểu sao, tôi không nỡ để em lại như mọi lần nhưng rốt cuộc tôi vẫn chạy xuống gặp cậu ấy.
Gặp tôi, thay vì cười tươi tắn, cậu khóc. Lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc, cậu ôm tôi như bấu víu cái gì đấy để không gục ngã. Nhưng tôi biết nó không chỉ đơn thuần là cái ôm của tình bạn. Tôi không ôm lại mà buông thõng hai tay...Em đi qua, nhìn thấy, và mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu rồi đi tiếp.
Lần đầu tiên, tôi có cảm giác em không thành thực với cảm xúc của bản thân.
Hoàng hôn nhuộm đỏ mọi thứ. Mặt trời không còn kiêu hãnh được nữa. Mặt trời khóc về đêm. Nhưng tôi biết, những đám mây bao quanh sẽ an ủi mặt trời. Còn tôi, đang trôi lơ lửng về nơi mà có lẽ tôi đã hình dung được phần nào. Mây cũng sẽ mệt và cần được võ về. Nếu mặt trời không thể, thì gió có thể?
Gió đưa mây đi đâu?
Ngày tôi tốt nghiệp, em không xuất hiện. Hay nói đúng hơn, em đã biến mất từ 2 tuần trước, không một vết tích. Tôi không đi tìm em vì tôi cũng chẳng biết nên tìm em ở đâu. Ngoài gặp em ở trường, bến xe bus thì tôi chẳng biết gì nữa cả.
Cậu ấy đã quay lại nơi du học. Tôi và cậu vẫn là bạn. Và tôi nhận ra, mở lòng với ai đó không có nghĩa là mình sẽ rung động vì người đó. Tôi mở lòng với cậu ấy và chúng tôi trở thành bạn tốt. Còn em, hình như tôi không mở lòng với em, mà em khiến tôi rung động. Và dù em có hờ hững, có vô cảm giống tôi thì em vẫn thành thật với cảm xúc của bản thân, vẫn có cái gọi là "sự nhạy cảm của người con gái".
Ra sân sau trường, ngồi lại nơi tôi ngồi cạnh em lần đầu tiên. Gió thổi bay tấm bằng tốt nghiệp của tôi lúc nào không biết...
- Có biết cái này quan trọng lắm không hả? - Em trở về, hệt như một cơn gió ham chơi, đi chán rồi cũng trở lại.
Tôi khẽ "Ừ!" nhẹ một tiếng.
- Hóa ra... anh chưa bao giờ yêu cậu ấy. Có lẽ là do anh ngộ nhận. Anh cứ nghĩ rằng anh yêu cậu ấy cho đến khi gặp em.
- Em biết... đáng lẽ em phải thành thật với cảm xúc của bản thân thay vì chạy trốn một cách trẻ con như thế.
Tôi cười. Nụ cười nhẹ nhàng đến thanh thản. Thành thật với cảm xúc của bản thân, tôi như được giải thoát. Tôi mừng vì em đã trở lại, đã đưa tôi đến một nơi gọi là "điểm đến".
Thay vì cứ luẩn quẩn quanh mặt trời, tôi chọn rong chơi cùng gió. Gió dịu nhẹ đẩy mây đi thật chậm, để cảm nhận, thật chậm, từng cảm xúc trong chính bản thân mà lâu nay đã vô tình hờ hững, chối bỏ.
Theo Guu
Mùa thu của cô gái tuổi 30 Trời xanh lắm, nắng vàng lắm, thu đã lặng lẽ sang tự lúc nào chẳng hay. Thu nhẹ nhàng như bước chân ai ra phố, như ánh mắt ai dõi nhìn mùa thu đi ngang cửa. Em là cô gái tuổi 30. Sáng ngủ dậy muộn, lười nhác đưa tay kéo rèm cửa, nắng đã bớt chói chang, cũng chẳng còn mưa rào...