Chẳng lẽ tôi không thể có nổi một cuộc hôn nhân vì cái lý do kì quặc ấy
Khi tôi trút bỏ quần áo, cô ấy đã nhìn chằm chằm ngay vào nơi ẩn chứa cái lý do kì quặc ấy như nhìn một thứ sinh vật lạ.
Tôi là đàn ông, 30 tuổi và chưa lập gia đình. Tôi có một chuyện tế nhị, không biết nên giãi bày cùng ai. Điều này làm tôi hết sức khổ tâm, tôi không dám hi vọng vào một mối quan hệ nghiêm túc để tiến tới hôn nhân.
Trước khi rơi vào tình cảnh không có bạn gái như 3 năm nay, tôi có quan hệ khá nghiêm túc, chân thành với các bạn nữ. Tuy yêu nhiều nhưng bất hạnh ở chỗ tôi luôn là người bị các cô ấy “đá” không thương tiếc. Không phải vì tôi có tính lăng nhăng, sớm thay lòng đổi dạ, hay thu nhập thấp, mải ăn chơi… mà bởi một nguyên nhân rất “đời thường”: “vùng nhạy cảm” của tôi rất khiêm tốn.
Bạn bè trêu chọc, bàn tán khiến tôi cảm thấy vô cùng tủi thân, tự ái (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng “bi kịch” thực sự chỉ bắt đầu khi tôi có quan hệ tình dục với cô bạn gái thứ 2 (bạn gái đầu tiên, chúng tôi chia tay và không làm chuyện đó với nhau). Cô ấy đã chủ động tấn công tôi trước và chuyện đó đã xảy ra… Khi tôi trút bỏ quần áo, cô ấy đã nhìn tôi chằm chằm vào tôi như một thứ sinh vật lạ. Cô ấy thở dài và quay mặt đi.
Tuy không phàn nàn gì… nhưng tôi biết cô ấy chủ động né tránh chuyện đó ở những lần sau. Rồi lấy lý do không hợp tuổi, hợp tính cách cô ấy nhanh chóng nói lời chia tay với tôi. Buồn nhất và khổ tâm nhất với tôi là chuyện cô ấy đi tâm sự chuyện thầm kín này của tôi với một vài người bạn… Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Mối tình thứ 3, thứ tư và cả tới thứ mười mấy của tôi cũng chỉ tốt đẹp ở giai đoạn tìm hiểu, cầm cưa và chấm dứt khi cả hai lên giường với nhau. Có cô bạn gái thẳng tính còn chê ngay lúc 2 đứa đang nóng bỏng nhất. Cũng từ đó tôi chán ngán hẳn việc tìm cho mình một người bạn đời phù hợp. Tôi thất vọng sâu sắc bởi gặp phải cô gái nào cũng đề cao nhu cầu tình dục, chẳng cô nào muốn giữ mình tới đêm tân hôn. Cô nào cũng muốn kiểm tra “sức mạnh và bản lĩnh đàn ông”… Vậy thì còn tình yêu, tình nghĩa vợ chồng… chẳng lẽ đứng sau nhu cầu sinh lý?
Vài lần gián tiếp bị chê chỉ vì lý do đó khiến tôi luôn cảm thấy tự ty, mặc cảm và thường xuyên rơi vào trạng thái thất vọng, chán trường. Tôi hay mượn rượu để giải sầu. Nhiều khi tôi say bí tỉ ở nhà, mọi người cứ đoán già đoán non tôi “thất tình” nhưng sự thật cũng chỉ bởi nỗi rầu lòng vì nó.
Dường như “chỗ ấy” khiêm tốn là bất hạnh lớn nhất, sâu sắc nhất cuộc đời tôi (Ảnh minh họa)
Dường như nơi ấy khiêm tốn là bất hạnh lớn nhất cuộc đời tôi. Với chiều cao 1m78, gương mặt dễ nhìn, thu nhập thuộc diện khá… không ai ngờ tôi đã “ế” đến mấy năm nay. Chẳng ai lại đem giải thích lý do “bị đá” là bởi vì nguyên nhân nhạy cảm đó. Có nhiều khi tôi cảm nhận nỗi đau giống như mình là một người tàn tật…
Thời gian gần đây, tôi mạnh dạn trút bầu tâm sự với một cô bạn gái rất thân. Nhưng cô ấy cười khúc khích rồi bảo rằng phụ nữ nghĩ như vậy cũng có cái lý của họ. Bởi nhiều người không quá coi trọng cảm giác hạnh phúc, ngất ngây… nhưng họ cần người đàn ông mạnh mẽ để duy trì nòi giống sau này. Vậy thì tôi phải làm sao? Tình duyên cứ lận đận, kiếm vợ mãi không được trong khi bị cả gia đình thúc ép, mai mối. Chẳng lẽ vì vùng ấy có một chút khiếm khuyết mà tôi không được mưu cầu hạnh phúc?
Theo Afamily
Lời cầu cứu của một bà mẹ
Tôi rất hay đọc về những khó khăn khi làm mẹ, nhưng mọi bài báo rồi cũng kết thúc với cùng một giọng, rằng bà mẹ đó sẽ chẳng đánh đổi các con lấy bất cứ điều gì, rằng bà yêu con vô cùng cho dù chúng mang lại bao khó khăn vất vả, làm mẹ vẫn là điều tuyệt nhất.
Nhưng với tôi, tôi xin thừa nhận một điều, điều bất cứ ai, kể cả tôi cũng chưa từng dám thốt ra, rằng nếu có cơ hội tôi sẽ chọn con đường khác. Bởi, sâu thẳm trong lòng, tôi không thích làm mẹ.
Tôi cũng yêu con, thật sự là có, và tôi viết những điều này mà giấu tên tuổi mình để chúng không bao giờ biết được những cảm giác khủng khiếp trong tôi. Nhưng tôi cần bày tỏ ra cho lòng vơi đi gánh nặng. Từ 12 năm trước tôi bắt đầu làm mẹ, và từng ngày sau đó tôi không thể nào trốn chạy được cái cảm giác chán nản rằng lý ra tôi không nên trở thành một bà mẹ.
Đó không phải vì những lý do thông thường mà các bà mẹ hay phàn nàn như bị con tè ra người ngay trước mặt khách hay phải tối tăm mặt mũi cả ngày vì con. Chỉ bởi tôi thật sự thích cuộc đời mình trước khi làm mẹ, tôi thích tôi của ngày đó, và tôi dành nhiều thời gian mơ về ngày xưa.
Tôi cũng chăm con tốt và chúng có một người chồng tuyệt vời, có ông bà và cô dì chú bác. Các con tôi ngoan, biết hòa đồng và cư xử đúng mực. Vấn đề nằm ở tôi. Chỉ có tôi là người cảm thấy mình lạc lõng.
Tôi biết viết ra những điều này sẽ bị mọi người nói rằng tôi là bà mẹ tồi, thậm chí sẽ có người nói sao tôi không bỏ nhà mà đi, không có mẹ như tôi lũ trẻ còn sống tốt hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ đi, vì dù sống cách nào, tôi cũng không hạnh phúc. Sống cách nào tôi cũng mang trong mình cảm giác có tội, và có lẽ sẽ chỉ mình tôi phải chịu cảm giác ấy. Tôi tự nhủ không được khiến cả gia đình mình phải cảm nhận chung cảm giác của mình. Và từng đêm, khi lũ trẻ đã say giấc, tôi lại mơ về những ngày xưa, khi tôi còn son trẻ, ước mong những ngày ấy không bao giờ qua đi. Có phải tôi thực sự có vấn đề tâm lý?
Theo VNE
Cái thứ vợ gì đánh chồng hăng đến thế! Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra. Mụ vợ nhà tôi được cái hay lam hay làm. Riêng cái quán bún chả của mụ nuôi sống được cả nhà, bao gồm một chồng và hai đứa con trai. Phải cái mụ...