Chán vì chồng hiền như ‘cục đất’
Ai cũng bảo số tôi sướng vì lấy được người chồng hiền, vợ tha hồ mà &’khiển’. Tôi cũng từng tưởng mình sướng thật, sướng nhất trong đám chị em cùng tuổi chơi thân với nhau.
Nhưng ai ngờ, cái sự hiền của chồng lâu dần khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy chán nản chẳng muốn nói với chồng.
Ngày yêu nhau, chồng lúc nào cũng hiền hiền, lành lành. Người ta bảo chồng tôi là người điềm đạm, ăn nói nhẹ nhàng, dễ chịu với người yêu. Tôi cũng thấy thế. So với mấy cô bạn gái suốt ngày ca thán chuyện bạn trai của mình ăn nói bỗ bã, cục cằn, hơi tí là ghen tuông, bực bội cáu gắt thì tôi thấy mình quá may mắn. Người yêu tôi luôn luôn biết ứng xử, với ai cũng vậy, nhẹ nhàng tình cảm, không bao giờ khiến người khác khó chịu.
Ngày cưới nhau, tôi rất mừng, bố mẹ tôi cũng vui vì con rể hiền lành, sau này con gái được nhờ, không phải lo nghĩ gì hết. Cái chuyện bị chồng bắt nạt thì không bao giờ phải lo, sống như thế lại thoải mái.
Ban đầu đúng là thích thật. Ngày về làm vợ chồng, chồng tôi chiều tôi hết mực. Cái gì tôi yêu cầu là chồng cũng đồng ý hết. Tôi muốn đi đâu, làm gì, chồng cũng chiều tôi. Nói chung, anh là người chồng tâm lý cực kì trong mắt tôi. Tôi thích thú và tự hào lắm, cảm thấy chồng đúng là người chồng như ý mà tôi cưới được.
Một thời gian tôi mới biết, chẳng có gì tôi yêu cầu mà anh từ chối hết. Tôi đi đâu, với ai, làm gì, ở đâu, anh không thèm hỏi han gì. Anh luôn có câu cửa miệng &’ừ, em đi đâu thì đi, tùy em’. Nhiều lúc tôi muốn được chồng ngăn cấm một lần, được chồng nói, anh muốn em ở nhà với anh nhưng mà chẳng thấy khi nào chồng nói như vậy. Thế nên, người vợ như tôi cảm thấy mình được tự do thái quá. Có lúc chẳng bận gì, đi với chị em nhưng chồng gọi về, tôi chỉ cần bảo là &’em đi tí nữa, anh gọi làm gì sớm thế’ thì y như rằng chồng lại à ừ, &’thế em cứ ngồi đi, khi nào về cũng được, không sao, anh chỉ hỏi em vậy thôi’.
Từ ngày cưới nhau, về nhà tôi chơi, mấy anh chị trong nhà tôi đều bảo, &’sao dạo này thằng H ít nói thế, mẹ hỏi cái gì thì nó nói cái đó, cứ gật đầu ậm ờ, không như ngày đầu về ra mắt’. Thật ra, chồng tôi đâu có khác gì ngày đầu về chơi đâu, chỉ là, ngày đó còn xa lạ thì cái sự ít nói của anh là bình thường. Nhưng bây giờ, đã là con cái trong nhà, anh còn chẳng nói năng gì, hỏi han bố mẹ cũng không hỏi được tử tế thì chẳng phải mấy ai cảm tình?
Đã thế, anh chị em trong nhà tôi bảo, anh không chủ động hỏi han anh chị khi nào. Cũng nhát, không chịu tiếp chuyện với anh chị. Rất ngoan ngoãn, vâng dạ, nhưng chỉ khi nào anh chị chủ động thì chồng mới nói, còn không thì thôi, ngồi cắn đũa từ đầu tới cuối. Chồng hiền như thế thì chán chết.
Mẹ tôi bảo, con rể mà chậm nói như thế, sang hàng xóm chơi người ta cười cho. Nói thật, ở nhà chồng tôi cũng mấy khi sang hàng xóm, nói gì đến chuyện về quê vợ. Có người hàng xóm nhà tôi sang chơi, chồng tôi cũng chào lí nhí trong cổ họng rồi đi thẳng, vì sợ người khác lại hỏi han này nọ.
Video đang HOT
Ở nhà, anh có làm gì khiến tôi không hài lòng, tôi bảo đừng có làm nữathì anh lập tức thôi ngay. (Ảnh minh họa)
Những ngày sống cùng nhau, tôi càng cảm nhận chồng vừa hiền vừa nhát, chán kinh khủng. Bảo chồng gọi về hỏi thăm bố mẹ thì chồng bảo, không biết nói năng gì, giờ gọi cũng chẳng biết nói ra sao. Tôi giục bảo phải quan tâm bố mẹ chút xíu, thể hiện tình cảm của con cái thì chồng bảo &’tình cảm để trong lòng nói ra ngại lắm. Tính anh không thích nói ra tình cảm của mình, anh rất ngại nói những câu tình cảm thành lời’. Tôi chán luôn, không buồn nói nữa.
Bây giờ, cưới nhau rồi, bạn bè tôi không còn khen chồng tôi hiền hay điềm đạm như trước. Đi chơi cùng nhóm, họ bảo, &’sao chồng mày vặn răng không nói một câu vậy? Bọn tao hỏi gì thì nói ấy, cũng không ga lăng gì với chị em phụ nữ. Trêu cái gì thì anh ấy cứ đỏ mặt lên, rồi thẹn thẹn, ngại ngại, cúi mặt xuống’. Tôi chẳng biết chống chế thế nào, tính này của chồng thì tô thừa hiểu.
Ở nhà, anh có làm gì khiến tôi không hài lòng, tôi bảo đừng có làm nữa thì anh lập tức thôi ngay. Anh nghe lời tôi răm rắp, tôi chẳng vui như người ta vẫn nghĩ đâu. Một người vợ có chồng tâm lý, hiểu vợ chiều vợ khác với người chồng nhu nhược, hiền như đất. Nói gì nghe nấy thì khác gì tôi làm chồng trong nhà này. Tôi thật chẳng thích tí nào người chồng như thế.
Bố mẹ anh không hiểu cứ bảo tôi &’đè đầu cưỡi cổ’ anh, bắt nạt anh nên anh mới nghe tôi như vậy. Bố mẹ chồng tôi sợ con trai họ bị tôi điều khiển nên rất không ấn tượng với tôi. Tôi chán lắm, nghĩ lại cái cảnh chồng ngày trước luôn chiều tôi, yêu tôi, quan tâm tôi mà tôi thèm lắm. Bây giờ ở nhà này, chồng chẳng bận tâm chuyện gì, cái gì cũng cho tôi quyết hết. Đúng là, sống với một người chồng như thế khác gì sống với cái máy phải không các bạn?
Theo VNE
Hay là cứ chờ cưới xong rồi hãy ly dị?
Người ta hay nói đến "tình một đêm" để phê phán những kẻ chỉ xem tình yêu là trò đùa. Còn chồng sắp cưới của tôi lại có cả "tình một giờ", đúng là quá mỉa mai!
Ngày đó, không ai biết tôi chia tay Vinh là vì lẽ gì. Những người không hiểu chuyện cứ kháo nhau rằng tôi có đại gia nên dứt tình với anh. Tôi im lặng trước mọi lời đồn đoán. Chỉ có trái tim tôi biết mình đau vì lẽ gì...
Được hơn 1 năm thì chúng tôi quay lại với nhau. Mọi người lại đồn đoán. Vinh muốn thanh minh nhưng tôi ngăn lại: "Chuyện của mình, người ta biết cũng chẳng ích lợi gì đâu anh". Vinh nghe tôi nên im lặng.
Mọi người lại thấy chúng tôi cặp kè nhau đi ăn, đi chơi, đi tiệc tùng du lịch...
Rồi ba mẹ anh sang thưa chuyện với ba mẹ tôi về chuyện cưới xin. Mẹ tôi rất mừng bởi trong 4 đứa con của mẹ, tôi là đứa khiến mẹ lo lắng nhất vì đã 28 tuổi mà chẳng chịu lấy chồng. Mẹ nói với bà sui tương lai: "Gả được con Chi, ba nó mới yên tâm".
Ý mẹ nói là ba tôi bệnh nặng, không biết sống chết ra sao nên rất mong con cái yên bề gia thất. "Anh chị yên tâm, tôi sẽ coi cháu như con ruột. Đám cưới rồi tụi nó muốn ở chung thì ở, muốn ra riêng, tôi cũng cho ra riêng". Mẹ Vinh nói và âu yếm vuốt tóc tôi.
Hai bên đã chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ đính hôn và làm đám cưới cho chúng tôi. Hôm nhà trai qua trình thiệp, tôi nói riêng với Vinh: "Mọi thứ giờ không thể thay đổi nữa rồi. Anh hứa gì với em thì phải giữ lời đấy". Vinh cười dí ngón tay vào trán tôi: "Em chỉ được cái ghen tuông vớ vẩn. Đã yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ!".
Sau lễ đính hôn, chúng tôi có chuyến đi du lịch Thái Lan. Nghĩ rằng trước sau gì cũng nên vợ chồng nên tôi không giữ gìn. Không ngờ, trở về không bao lâu, tôi phát hiện mình bị bệnh. Ngay khi có kết quả chẩn đoán của bác sĩ, tôi nhớ ngay tới Vinh và lý do chúng tôi chia tay nhau lần trước.
Cảm giác của tôi lúc đó thật khó tả: xấu hổ, buồn, giận, uất ức, chán nản. Tôi không dám nói với ai nhưng tôi biết chắc nguồn lây bệnh cho mình chỉ duy nhất từ một người. Nhưng ai lây bệnh cho Vinh thì tôi không tài nào biết được.
Từ hôm đó, mỗi khi nghĩ về Vinh, tôi lại có cảm giác thịt da mình bị châm chích như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé. Cảm giác ấy chuyển dần sang ghê sợ. Tôi từ chối tất cả mọi lời rủ rê, mời mọc của Vinh dù chỉ là đi ăn với nhau một bữa cơm trưa. "Em sao vậy?"- Vinh tra vấn. "Em không khỏe trong người. Mà anh có khỏe đâu? Em thấy lúc này anh cũng xanh xao..."- tôi trả lời nhát gừng.
Không rủ được tôi, Vinh đi một mình. Và tôi biết anh đi đâu...
Cho đến một hôm, chị trưởng phòng gọi tôi vào phòng riêng: "Lẽ ra chị không nói nhưng chị thấy bất nhẫn quá đành phải cho em biết...". Chị nói với tôi, từ lâu, mọi người biết Vinh có sở thích theo đuổi "tình 1 giờ". Chỉ cần 15 phút để lên mạng chát chít, làm quen là ngay sau đó Vinh có thể qua buổi trưa ở nhà nghỉ, khách sạn với cô gái vừa quen trên mạng.
"Hôm qua chị mới thấy nó vô khách sạn Anh Vũ... Chỉ là tình cờ chị đi lấy tiền bỏ mối khăn lạnh ở đó..."- chị trưởng phòng nhìn tôi với vẻ ái ngại. "Em cũng biết chuyện này lâu rồi chị à. Cứ tưởng anh ấy sẽ sửa đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật ấy...".
Tôi cám ơn chị và rời khỏi phòng với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Người ta hay nói đến "tình một đêm" để phê phán những kẻ chỉ xem tình yêu là trò đùa. Còn chồng sắp cưới của tôi lại có cả "tình một giờ", đúng là quá mỉa mai!
Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ ở nhà nằm trùm mền. Rồi tôi lên cơn sốt rất cao. Mẹ tôi hoảng hốt: "Để mẹ kêu thằng Vinh tới đưa con đi bệnh viện". Tôi ngăn mẹ lại: "Không cần đâu. Mẹ kêu ảnh tới, chắc con chết luôn!".
Tôi chỉ nói được vậy rồi bật khóc. Mẹ tôi nghĩ hai đứa giận nhau bình thường như mọi lần nên dỗ dành: "Lớn đầu rồi mà cứ như con nít. Để mẹ kêu nó". Tôi không kềm được, nói như hét: "Mẹ mà kêu ảnh tới, con bỏ nhà đi luôn cho mẹ biết. Con với ảnh chia tay rồi". Nói xong tôi lại ngồi khóc hu hu.
Mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ tin vào điều đó. Chính vì vậy mẹ cứ dỗ dành, năn nỉ tôi ăn cháo, uống thuốc. Mẹ còn bảo, tôi mà bệnh thì sẽ xấu xí, mai mốt đám cưới làm cô dâu không đẹp.
Mẹ có biết đâu, lòng tôi đang rối như tơ vò. Không phải vì tôi không thể chia tay người chồng sắp cưới của mình mà là vì tôi không biết mở miệng thế nào với ba mẹ tôi, ba mẹ anh. Ba tôi giờ như ngọn đèn sắp cạn dầu, nếu tôi nói ra, không biết ba tôi có chịu nổi hay không?
Hay là tôi cứ chờ đám cưới xong rồi ly dị? Tôi muốn dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì ba tôi cũng sẽ được nhìn thấy tôi mặc áo cưới và cười mãn nguyện trước lúc đi xa...
Theo VNE
Xin chút dịu dàng Anh bạn cũ mời họp mặt bạn bè. Bữa tiệc do chính tay vợ anh nấu. Khi bạn bè có mặt thì mọi thứ đã xong xuôi, chỉ còn chờ gia chủ tuyên bố khai mạc. Mọi người không phải chờ đợi lâu vì nữ chủ nhân đã xuất hiện ngay sau đó với nụ cười trên môi. Trông chị thật tươi tắn,...