Chân trời đã mất
Em chỉ đi cùng tôi một đoạn đời ngắn ngủi. Ở em không có gì đặc biệt, nhan sắc bình thường, học hành dở dang, nhưng những lúc mệt mỏi, khốn cùng nhất tôi vẫn chỉ nghĩ đến em.
Năm đó tôi vừa ra trường, không đến nỗi thất nghiệp nhưng việc làm bấp bênh, nay đây mai đó. Để dè sẻn chi tiêu, tôi dọn về ở một khu trọ xa trung tâm thành phố. Hàng cơm nhà em nằm sát ngay dãy trọ. Tôi quen ăn ở quán đó, lâu dần quen luôn cả con gái bà chủ quán.
Em học hết năm nhất đại học thì bỏ giữa chừng, về đỡ đần mẹ buôn bán vì không nhìn thấy tương lai có thể xin việc nhờ tấm bằng đại học. Lúc đó mẹ em ngã bệnh, bố em mất từ lâu, ông anh trai nghiện ngập đã bỏ đi, để lại một khoản nợ to tướng.
Chúng tôi cứ thế yêu nhau mà không một lời tỏ tình. Em tảo tần, giản dị, yêu cạn lòng như mới yêu lần đầu. Chưa bao giờ em đòi hỏi ở tôi một điều gì. Những lúc mệt mỏi rã rời và buồn bực chuyện công việc, chỉ cần nghe giọng em dịu dàng lo lắng “Anh có mệt lắm không?” tôi lại quên hết mọi sự đời. Ở bên em, tôi được phép yếu đuối, tôi có thể ngồi hàng giờ dựa vào vai em mà than thở. Ở bên em, tôi tìm thấy một chân trời an yên hạnh phúc.
Video đang HOT
Sinh nhật em, tôi chỉ mang tặng một bộ váy và bó hoa hồng, em đã hạnh phúc long lanh nước mắt rồi luôn miệng trách tôi tiêu hoang. Từ đấy vào những ngày trọng đại, em chỉ muốn ra ngoài ăn một bữa giản dị rồi cùng nhau dạo một vòng ngắm phố.
Ngược lại, tôi biết em yêu mình vô điều kiện nên đòi hỏi đủ thứ, đòi em chiều chuộng, chăm sóc, ân cần, đòi em đổi kiểu trang phục như ý tôi muốn, nghe loại nhạc mà tôi thích nghe. Mãi sau này bớt ngu dại tôi mới nhận ra lúc đấy em cần nghe tôi hỏi han, an ủi hơn là nghe thứ nhạc vớ vẩn của tôi.
Chuyện tình của chúng tôi kéo dài gần hai năm thì tôi chuyển nhà để tiện đến chỗ làm. Tôi đã tìm được một công việc ổn định với mức thu nhập đủ để tôi chuyển tới ở một căn hộ chung cư trả góp. Tôi dần ít liên lạc với em vì áp lực công việc và những mối quan tâm mới đã cuốn tôi đến một chân trời cách xa em vời vợi, dẫu chúng tôi vẫn ở trong cùng một thành phố. Thành phố này, có những lúc bao la, rỗng tuếch đến ác độc.
Một lần gọi điện mãi không được, em tìm đến cơ quan của tôi. Trước lời chất vấn của mấy gã đồng nghiệp và mấy cô thực tập trẻ đẹp, tôi nói dối rằng đó chỉ là đứa em đồng hương. Tôi không muốn nhận cô gái ngăm đen, ăn mặc quê mùa ấy là bạn gái mình. Em biến mất khỏi đời tôi ngay sau khi nghe lời cay đắng. Tôi lúc đó thấy áy náy nhiều hơn là hụt hẫng.
Chỉ sau một thời gian ngắn, tôi được lên làm phó phòng. Tôi hẹn hò ngay với một nữ đồng nghiệp xinh đẹp, sành điệu. Sau đó còn nhiều bóng hồng khác đến và đi trong đời tôi. Nhưng không hiểu sao chuyện tình duyên lúc nào cũng bấp bênh, trắc trở. Tôi luôn phải gồng mình lên tỏ ra là một thằng đàn ông lạc quan, thành đạt, mạnh mẽ. Những cô người yêu của tôi được tỏ tình bằng muôn kiểu lãng mạn, được đưa đón, chăm sóc như một bà hoàng, nhưng họ không để ý đến lúc tôi suy sụp để hỏi “Anh có mệt lắm không?”, họ chán ghét nghe tôi thở than, nhìn thấy tôi yếu đuối.
Một ngày, thèm quá một bờ vai ân cần cho tôi dựa đầu vào để tìm thanh thản, tôi trở về quán cũ dẫu biết em giờ đã theo ông chồng Việt kiều sang tận trời Tây. Tôi lúc đó mới thấm thía nỗi nhớ em, mới biết rõ rằng mình đã mãi mãi đánh mất một chân trời bình yên nơi tôi thực sự muốn thuộc về.
Theo VNE
Bồ cũ của chồng đang quay lại "ám" cuộc sống gia đình tôi
Bốn năm trước chồng tôi ngoại tình với một nữ đồng nghiệp ở công ty. Sau khi sự việc vỡ lở, anh ấy đã quỳ xuống xin tôi tha thứ, hứa sẽ cắt đứt cuộc tình vụng trộm kia và không bao giờ có mối quan hệ nào nữa ngoài vợ ngoài chồng.
Nỗi đau bị phản bội đối với tôi mà nói, dù đã qua 4 năm vẫn như mới vừa hôm qua. Thế nhưng, mới đây qua một người bạn, tôi được biết người đàn bà từng khiến cho chồng phản bội tôi đã quay lại, bắt đầu lảng vảng quanh cuộc sống của chúng tôi. Cô ta chưa rõ vì lý do gì, đã ly hôn, chuyển đến sống gần nơi chúng tôi đang sống, thậm chí xin cho con học ở ngôi trường mà bọn trẻ nhà tôi đang học.
Chúng tôi đã trải qua quãng thời gian vô cùng khó khăn sau chuyện của chồng tôi và người đàn bà đó. Mới chỉ gần 1 năm trở lại đây thôi tôi mới cảm nhận lại được niềm vui, niềm hạnh phúc gia đình.
Nhưng cô ta đang kéo mọi ký ức đau buồn của tôi quay về. Khoảng thời gian đó, chồng tôi đổ lỗi cho việc anh ngoại tình là vì chúng tôi đã thiếu gắn kết với nhau, không có thời gian dành cho nhau, chúng tôi quá bận rộn với công việc và con cái...
Khi phát hiện ra mối quan hệ bất chính ấy, tôi đã đá chồng ra khỏi nhà trong vài tuần. Thời gian đó, anh kết thúc mọi chuyện với cô ta. Chúng tôi quay về với nhau, tôi không đả động đến cô ta trong câu chuyện giữa hai người, cô ta chuyển chỗ làm, họ không gặp nhau nữa, tôi nghĩ là cô ta đã lùi vào một nơi khác, không còn đe dọa đến hạnh phúc gia đình tôi.
Nhưng đến bây giờ, tôi rất hoang mang và mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến việc chồng mình có thể gặp cô ta ở trường những lúc đón con.
Tôi có nên nói với chồng về việc cô ta xuất hiện, về nỗi lo của tôi không, hay cứ phớt lờ mọi chuyện coi như không hay không biết, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ ổn? Tôi phải làm sao để thoát khỏi lo lắng, sợ hãi trong tình huống này?
Theo Dân Trí
Chia sẻ: Tôi đã cải thiện các mâu thuẫn xung quanh Tôi làm trong một ngân hàng lớn nên áp lực công việc rất lớn. Vậy mà, các đồng nghiệp dường như toàn tìm cách chơi khăm và đùn đẩy cho tôi. Vì là tổ trưởng nên hầu hết những việc khó đều do tôi làm. Rồi trong tổ nếu có ai làm sai, sếp cũng gọi tôi lên mắng trước. Không chỉ vậy,...