Chán tận cổ vì các bà vợ bây giờ vừa ghê gớm vừa vô ý
Cách em ăn uống thì thôi rồi. Lại còn cái kiểu khiếm nhã vừa ăn vừa gãi mông, hoặc đôi khi là “thả bom khí”. Tôi nói “Ghê quá!” thì cô ấy ý kiến ngay “Người nhà với nhau, chả có gì phải giữ ý”.
Ảnh minh họa
Tôi và Vy – vợ tôi quen nhau 1 năm thì cưới. Lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ là trong một hội nghị của công ty tôi. Khi ấy em là người dẫn chương trình.
Phải nói là em cực kỳ xinh, cực kỳ hiền, cực kỳ thướt tha trong tà áo dài màu lam nhạt. Giọng nói của em thì ngọt ngào, êm ái. Ngày hôm đó, tôi ngất ngây trúng tiếng sét ái tình. Đã “thích là phải nhích”.
Kết thúc hội nghị, tôi mon men tới gần xin số của Vy và bắt đầu cưa cẩm. Suốt thời gian yêu nhau, em luôn thể hiện mình thật sự là cô gái duyên dáng, tinh tế. Ra đường, em luôn chỉn chu, gọn gàng, trang điểm rất dễ thương. Em ăn uống rất nhỏ nhẹ, ý tứ.
Tôi yêu Vy nhất là sự ngoan hiền của em. Nói chuyện với tôi, lúc nào em cũng 1 dạ, 2 vâng dịu dàng. Điện thoại với tôi, trước khi cúp máy, em ngọt ngào nói “Em yêu anh” thật tình cảm.
Những lúc cãi nhau, dù tôi quát tháo ầm ĩ đến đâu, Vy vẫn luôn lễ phép, thưa gửi đàng hoàng. Kể cả tôi có là người sai, em vẫn nín nhịn, chờ tôi nguôi giận rồi mới phân rõ phải trái.
Video đang HOT
Vy chăm sóc tôi thì phải nói trên cả tuyệt vời. Em rất hay mua quần áo cho tôi. Thi thoảng em học được những món ngon và nấu cho tôi ăn. Em còn siêng đến nhà dọn dẹp phòng sạch sẽ. Mẹ tôi còn bảo “Tao cũng chẳng chăm mày được như con Vy”.
Tóm lại, tôi đã vớ được vàng mười. Tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội, cầu hôn em khi chúng tôi kỉ niệm 1 năm yêu nhau.
Cứ tưởng đời mình đã thăng hoa khi lấy được người phụ nữ hoàn hảo, vừa xinh, vừa khéo. Nào ngờ kết hôn xong, đặc biệt là sau khi sinh em bé đầu lòng, cô vợ dễ thương của tôi biến hình thành sư tử chính hiệu.
Em sai chồng như sai ô sin. Ngày xưa, mỗi lần có tin nhắn của em là một lần tôi tận hưởng sự đáng yêu vô cùng của vợ. Giờ thì cứ chuông tít tít là biết ngay vợ lại sai vặt. Lúc thì em chỉ đạo đi làm về mua hành, mua dầu ăn. Lúc em lại bắt tôi chạy qua nhà bà ngoại (cách nhà tôi 10 km) lấy ít đồ.
Bị vợ sai vặt thì cũng không khó chịu lắm. Nhưng tôi ghét cay ghét đắng cái giọng lưỡi hống hách, nói không có chủ ngữ, vị ngữ của vợ. Cô ấy toàn cụt lủn bảo tôi: “Về nhớ mua dầu ăn”, “Mua cả nước mắm nữa”, “À quên, bột giặt cũng hết rồi”…
Mấy lần ức chế tôi bảo vợ thì em cãi chày cãi cối: “Đang bận bỏ xừ thời gian đâu mà nhắn nhủ tâm tình với anh như trước nữa”.
Ức chế hơn là dù mỗi tháng, tôi đã nộp đầy đủ lương cho vợ cả đống tiền mà thỉnh thoảng vẫn bị em tranh thủ bòn rút bằng việc sai mua đủ thứ linh tinh. Tôi mất thêm đến cả triệu vào những thứ tưởng như vặt vãnh em sai mua. Ví của tôi lúc nào cũng chẳng có tiền đi đường.
Ngày xưa cô ấy chăm tôi từng li từng tí, chả để cho tôi phải làm gì. Giờ thì cô ấy chia việc cực kì sòng phẳng. Thỉnh thoảng, đeo tạp dề rửa bát, tôi thấy mình thật “pê đê” khi phải làm công việc chán ngắt của đàn bà.
Tôi nhớ cảnh ngày xưa, khi mới cưới, ăn cơm xong, vợ bê lên một đĩa hoa quả cho chồng rồi đi dọn dẹp. Còn giờ vị thế hoàn toàn ngược lại. Vợ tôi còn vừa nhồm nhoàm ăn, vừa xoi mói chồng. Cái bát đĩa tôi rửa không sạch, cái tã bẩn của con mà chưa kịp vứt… cô ấy lại cho tôi một bài ca.
Cái sự chỉn chu, xinh đẹp ngày xưa của cô ấy mỗi khi đến gặp tôi cũng biến mất. Giờ thì cứ về đến nhà nhìn thấy vợ là tôi đã ngán ngẩm. Áo quần của em cứ lôi thôi, nhếch nhác. Tóc tai thì luôn bù xù như tổ quạ.
Cách em ăn uống thì thôi rồi. Lúc nào cũng ăn nhanh như chớp mắt. Lại còn nhồi cả miếng to vào miệng. Lại còn cái kiểu khiếm nhã vừa ăn vừa gãi mông, hoặc đôi khi là “thả bom khí”. Tôi nói “Ghê quá!” thì cô ấy ý kiến ngay là: “Người nhà với nhau, chả có gì phải giữ ý”.
Từ khi lấy vợ, tôi như bị cầm tù. Cai ngục không ai khác chính là người vợ mà tôi đã từng coi như thiên thần. Ngày xưa, tôi ăn uống, chơi bời với bạn bè thoải mái, em chẳng bao giờ cấm. Thậm chí, tôi uống say với bạn, bị trúng gió, cô ấy còn đến chăm sóc mà chắng ca thán một lời.
Còn bây giờ, thỉnh thoảng lắm vui bạn bè, tôi uống say về nhà có nhỡ bị nôn, em mặc xác tôi nằm đấy. Khi nào tỉnh dậy thì đi mà tự dọn dẹp.
Cô ấy còn tự đặt ra lệnh cấm tôi được đi ra ngoài quá 10 giờ đêm. Tuần trước, sinh nhật trưởng phòng, anh em đồng nghiệp tụ tập nhậu một bữa ra trò. Tôi vui quá, quên gọi về xin phép vợ. Cuối buổi, tôi hơi quá chén, phải nhờ anh bạn đưa về nhà. Lúc ấy là 12 giờ đêm.
Chẳng thèm giữ thể diện nào cho chồng, em ra mở cửa, tức giận vứt 1 va li đồ đạc của tôi ra ngoài, kèm theo câu nói “Cút đi cho khuất mắt em”. Tôi tím mặt vì nhục. Đêm đó, bạn tôi phải thuê giúp 1 phòng khách sạn để ngủ.
Dẫu sao, tôi cũng là người có lỗi trước, vi phạm vào “gia quy”. Tôi và vợ đã cam kết trước là ai sai sẽ phải chịu cơn giận dữ của người kia vô điều kiện. Sáng hôm sau, tôi vẫn phải cun cút về xin lỗi để được tha thứ.
Tóm lại, cuộc sống hôn nhân của tôi không toàn màu hồng như tôi đã tưởng tượng. Biết trước vợ tính khí sư tử thế này, ngày xưa tôi chả thèm yêu. Sao cô ấy có thể thay đổi chóng mặt như thế được nhỉ? Tôi thật sự bái phục.
Tôi thì đã vào tròng, đã đâm lao phải theo lao. Nhưng tôi xin được cảnh báo với các anh em rằng: Phụ nữ là những diễn viên tài tình nhất. Đừng quá tin vào sự duyên dáng của các chị em lúc yêu để mà ôm hận như tôi bây giờ. Nói chung xin hãy cẩn thận với sự thay đổi chóng mặt của các bà vợ.
Theo Afamily
Vụ 'cựu nhân viên hải quan khám súng làm chết người': Giữ nguyên án treo
Chiều 19.6, TAND tỉnh Tây Ninh đã xét xử phúc thẩm, tuyên y án 2 năm 6 tháng tù (cho hưởng án treo) đối với Trần Thanh Hoàng Vũ (32 tuổi, ngụ KP.4, P.3, TX.Tây Ninh), nguyên cán bộ Cục Hải quan Tây Ninh, về tội "Vô ý làm chết người do vi phạm quy tắc hành chính".
Bị cáo Vũ tại phiên tòa - Ảnh: Giang Phương
Tòa cũng tuyên chấp nhận một phần kháng cáo, sửa bản án sơ thẩm về các khoản bồi thường thiệt hại của gia đình bị hại là chị Huỳnh Thị Hậu (36 tuổi, vợ anh Nguyễn Nhất Huynh - cán bộ Cục Hải quan Tây Ninh, đã chết)
Tòa yêu cầu Cục Hải quan Tây Ninh liên đới bồi thường cho bị hại hơn 154 triệu đồng.
Tại tòa, bị cáo Vũ cũng đồng ý tự nguyện bồi thường thêm các khoản như chi phí sinh con, mua bảo hiểm cho đứa con sau này của chị Hậu, anh Huynh, tiền làm mộ...
Trước đó, ngày 17.6, trong phần tranh luận, luật sư của gia đình bị hại cho rằng bị cáo không vô ý mà đã cố ý giết người. Trong đó, cơ quan điều tra đã bỏ sót nhiều chi tiết như điều tra đường đi của viên đạn, đường đạn xuyên qua người nạn nhân từ trước ra sau hay từ sau ra trước, các mảnh vỡ viên đạn...
Tuy nhiên HĐXX nhận định các luận cứ của luật sư là không có căn cứ và mang tính chất suy diễn.
Theo cáo trạng khoảng 9 giờ 15 phút ngày 15.1.2013, anh Nguyễn Nhất Huynh (36 tuổi) cùng Cao Minh Hiếu (38 tuổi, nhân viên văn phòng Cục Hải quan Tây Ninh) được phân công kiểm tra vũ khí, công cụ hỗ trợ tại Đội Kiểm soát Hải quan. Vũ là nhân viên Đội kiểm soát và được phân công quản lý việc sử dụng vũ khí, công cụ hỗ trợ, trang thiết bị, là người đem tất cả vũ khí, công cụ hỗ trợ đặt lên bàn cho anh Huynh và anh Hiếu kiểm tra. Việc kiểm tra lần này chỉ mang tính chất thống kê, đối chiếu, đếm số lượng, tình trạng bảo quản, sử dụng... không yêu cầu khám súng. Trong phòng lúc này có Vũ, Nguyễn Văn Lẹ (34 tuổi, nhân viên Đội Kiểm soát) và Diệp Xuân Tuấn (32 tuổi, tài xế Đội Kiểm soát) Sau khi kiểm tra được một số vũ khí và công cụ hỗ trợ thì tổ kiểm tra đến ba khẩu súng K54. Khẩu thứ nhất Vũ thực hiện động tác khám súng, tháo hộp tiếp đạn ra khỏi súng, lên đạn, chĩa mũi súng xuống nền gạch bóp cò, súng không có đạn nên không nổ. Khẩu thứ hai, Vũ không tháo hộp tiếp đạn ra kiểm tra mà thực hiện thao tác khám súng, súng nổ, đạn trúng nền nhà làm bể gạch, đầu đạn bị bể làm nhiều mảnh. Sau đó, anh Huynh ra ngoài phòng nghe điện thoại, khoảng hơn một phút sau, anh Huynh bước vào phòng thì trúng đạn do Vũ khám khẩu súng thứ 3 mà không tháo hộp tiếp đạn ra, súng nổ trúng anh Huynh từ hướng má trái ra sau gáy gây tử vong sau đó.
Theo TNO
Vô ý như... đàn ông Có đôi vợ chồng đều trạc tuổi 50 vào quán ăn. Ông vui vẻ nói với cô phục vụ chừng đôi mươi: "Em lấy trước cho anh chai bia nhé". Cô phục vụ: "Dạ, em lấy liền, anh". Cô lại quay sang bà vợ: "Dạ, cô gọi món giúp con". Người vợ sa sầm nét mặt, đứng phắt dậy: "Thôi, về, khỏi ăn...