Chán phở quay về, chắc gì còn cơm?
Câu chuyện vụn.g trộ.m của anh bạn tôi sau 2 năm cuối cùng bị bại lộ.
Anh này vốn là một người đàn ông được cả phố ngưỡng mộ. Vì vẻ ngoài lịch sự, trang nhã, ăn nói dễ nghe, điềm đạm, lại có vẻ rất quan tâm vợ con. Phải nói là, anh ta nếu chỉ để người ngoài nhìn thì đúng là một người đàn ông quá tuyệt vời, thành đạt lại yêu vợ thương con. Gia đình ấy, ai cũng ngưỡng mộ. Với hàng xóm, họ là một cặp đôi hạnh phúc viên mãn.
2 năm đó, anh đi làm, kiế.m tiề.n để chăm lo cho vợ con. Vợ anh xinh đẹp, dịu dàng. Đúng là, một gia đình đáng mơ ước của thiên hạ. Nói chung, đàn bà hơn nhau ở chỗ chiều chồng, thương con. Dù thành đạt mà không có một mái ấm hạnh phúc thì thật sự cũng không phải là một người phụ nữ hoàn hảo. Vợ của anh bạn tôi đảm đang, chăm chồng con cực kì. Cô ấy giỏi nấu ăn, cái gì cũng biết. Nói chung, nếu là chồng, chắc sướng rên.
Bạn bè của bạn tôi may mắn được vài lần thưởng thức món ngon của vợ bạn, chúng tôi tấm tắc khen ngon, cảm thấy sảng khoái lắm. Đúng là tay nghề…
Nhìn gia đình ấy, vợ đẹp, con ngoan, chẳng có gì cần phải mơ ước nữa. Có mơ ước cũng chỉ là thứ mà một người quá có điều kiện họ tự nhiên mà có, tự nhiên điều tốt đến mà thôi. Chứ đâu như người nghèo mơ một chiếc xe, một căn hộ nhỏ…
Bạn bè của bạn tôi may mắn được vài lần thưởng thức món ngon của vợ bạn, chúng tôi tấm tắc khen ngon, cảm thấy sảng khoái lắm. Đúng là tay nghề… (ảnh minh họa)
Thế mà, hôm rồi, đi chơi với tụi bạn, có cả anh bạn của tôi, họ &’ché.m gió’ về chuyện đàn ông lăng nhăng, tôi lạ vì anh bạn tôi cũng tám rất xôm. Anh ấy nói về việc đàn ông ăn phở. Phở là món ngon, là đặc sản, chẳng có đàn ông nào mà không ăn. Họ thích ăn phở như một món ăn tinh thần mặc dù ở nhà họ đã có cơm. Anh nói như thần gió, ăn một món mãi cũng chán, phải thưởng thức món mới nhưng thưởng thức làm sao cho khéo, cho kín thì mới cảm nhận được độ hay và độ ngon của nó.
Câu chuyện của anh khiến tôi có chút bất ngờ. Tôi hơi hoang mang vì những gì tôi nhìn thấy, hàng xóm nhìn thấy từ người đàn ông này. Tôi chẳng biết được, anh bạn tôi lại có thể nói những câu chuyện phiếm liên quan đến chuyện ngoạ.i tìn.h…
Bất ngờ hơn, trong một buổi tối đi nhậu cùng nhau ở nhà hàng, anh bạn tôi dũng mãnh bước vào, bên tay &’cắp’ theo một em chân dài, xinh tươi, váy ngắn, ôm sát thân, nhìn đến là &’nuột’. Em này mặt bự phấn, đắp thêm một lớp kem dày cộp, nhìn chẳng hiểu mặt thật hay mặt giả. Nói chung, ăn nói thì khéo mồm thôi rồi, bạo dạn chẳng kém gì ai.
Video đang HOT
Anh bạn tôi tự tin giới thiệu, đó là cô bạn gái mới quen. Nhưng nhìn cách hai người họ gắp thức ăn cho nhau, trao cho nhau ánh mắt tình tứ tôi thừa hiểu cái kiểu bạn gái của anh ấy là như thế nào. Thì chắc là bồ, chắc là người yêu. Tôi nháy anh bạn ra nhà vệ sinh, rồi gặng hỏi. &’Này ông, tôi tưởng ông không chơi mấy thứ này, sao ông lại, vợ đẹp con khôn rồi lại làm phụ nữ đau lòng?’. Anh bạn tôi cười nhạt. “Gớm, ông thì biết cái gì, đàn ông như ông chán chế.t. Tôi chơi tí thôi, nay mai chán bỏ, vợ con vẫn là số một, có gì đâu. Tôi không nói thì thánh biết à. Mình là đàn ông mà’. Nói rồi, anh bạn vỗ vai tôi có vẻ an ủi, hoặc là trách cứ vì tôi quá kém cỏi so với ông ấy…
Mình là đàn ông mà’. Nói rồi, anh bạn vỗ vai tôi có vẻ an ủi, hoặc là trách cứ vì tôi quá kém cỏi so với ông ấy… (ảnh minh họa)
Tôi hơi buồn…
Tối hôm ấy tôi về suy nghĩ mãi chuyện anh bạn lịch lãm, ăn nói nhã nhăn, được cả xóm ngợi khen. Chẳng hiểu sao, trong lúc ấy tôi lại nghĩ tới người vợ của bạn, tội nghiệp cho cô ấy… Yêu chồng, thương con, tin chồng là thế mà cuối cùng…
Nhưng thôi, tặc lưỡi, chuyện của thiên hạ, mìn bận tâm làm gì. Khi nào họ bỏ nhau hẵng hay…
Rồi, một ngày, nghe anh bạn gọi tôi đi uống rượu. Anh kể lể trong nước mắt rằng, vợ anh ấy có bồ. Cái gì, tôi hơi ngạc nhiên. Vợ anh ấy mà có bồ sao… Số là, 2 năm qua anh này chơi bời bên ngoài nhưng luôn hoàn thành tốt vai diễn một người chồng mẫu mực, thương vợ, thương con. Hàng xóm láng giềng ngưỡng mộ, vợ anh ấy cũng hết lòng yêu thương, tự hào về chồng. Nhưng mà, chẳng hiểu sao, tình cờ hay vô ý, cô ấy phát hiện chuyện anh ngoạ.i tìn.h cũng đã lâu. Cực chẳng đã, không muốn nói gì vì thất vọng tràn trề về chồng, cô ấy cũng tính chuyện ngoạ.i tìn.h cho chồng biết mặt. Không thể để đàn ông hoành hành…
Rồi cô ấy cũng đóng vai một người vợ tốt, yêu chồng nhưng thật ra, ngày nào cô ấy cũng theo dõi chồng mình. Anh này không biết vợ mình lại tinh đến vậy nên cứ tự tin rằng mình ngoạ.i tìn.h chẳng ai biết. Cho đến một hôm, chơi chán, bỏ hết người này đến người kia, thấy vợ có thái độ lạnh lùng với mình, anh mới chột dạ. Nghĩ đến chuyện gia đình, anh tỉnh giấc, muốn quay về tận tâm chăm sóc vợ… Nhưng mà ai ngờ, vợ anh đã có bồ mới…
Bây giờ, cô ấy thật lòng muốn li dị. Cô ấy bảo, không thể chấp nhận được người chồng lăng nhăng. Dù mình đã cố gắng tha thứ, cố gắng tìm mọi lý do để thông cảm nhưng cuối cùng chồng vẫn không rút kinh nghiệm, vẫn chơi. Nếu không làm chuyện này, anh không sáng mắt ra.
Thế là một ngày đẹp trời, gia đình họ tan nát. Không còn ai khen ngợi gia đình họ nữa. Họ choáng váng, họ hoảng hốt trước cái tin vợ chồng nhà ấy l.y hô.n.
Đó, một gia đình mà ai nhìn cũng tưởng hạnh phúc, chưa chắc đã là hạnh phúc thật sự. Họ đang gồng mình lên giữ vỏ bọc của mình. (ảnh minh họa)
Đó, câu chuyện ăn phở của anh bạn tôi cuối cùng kết thúc như vậy. Chán cơm, thèm phở, muốn ra ngoài chơi bời tí nhưng ai ngờ, đến lúc chán phở, muốn quay về ăn cơm thì cơm cũng chẳng còn. Anh bạn này của tôi ngậm đắng nuốt cay, mất vợ, mất con, một người vợ quá tuyệt vời. Cô vợ cũng do cực chẳng đã mà làm vậy thôi. Chứ thật ra, cô ấy có nói chuyện với tôi rằng, ngoạ.i tìn.h chỉ là cái cớ, có bồ bịch gì đâu, chỉ là cà phê cà pháo để lừa mắt thiên hạ, cho chồng bực tức, chán đời… Và cho anh ta phải sáng mắt ra, trả giá vì hành động của mình. Nhưng mà tưởng cô ấy dọa, ai ngờ cô ấy li dị thật vì quá thất vọng về một thứ niềm tin tuyệt đối cô ấy dành cho chồng…
Đó, một gia đình mà ai nhìn cũng tưởng hạnh phúc, chưa chắc đã là hạnh phúc thật sự. Họ đang gồng mình lên giữ vỏ bọc của mình. Vậy nên, với những cặp vợ chồng, dù trong cuộc sống hàng ngày, có những lúc cãi vã, hiểu lầm nhau, hãy đừng xem đó là chuyện lớn. Biến lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành nhỏ hơn thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn… Và quan trọng, sống chân thành, thủy chung, đừng lừa dối nhau. Hôn nhân không chấp nhận bất cứ sự lừa dối nào…
Theo Khampha
'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'
Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao...
Ngân gạt nước mắt nói với mẹ về quyết định cuối cùng của mình. Người con gái mà mẹ cô tự hào, lúc nào cũng tin tưởng là sẽ lấy được người đàn ông tốt, yêu thương vợ con, tu chí làm ăn cuối cùng lại khiến mẹ lo lắng, thất vọng tràn trề. Đã bao nhiêu lần Ngân nói sẽ chia tay với người đàn ông này, vì anh ta thật sự tín.h xấ.u không sửa, vẫn cứ lợi dụng Ngân nhưng làm sao được. Ngân đành...
Ngân đang mang trong mình giọt má.u của người đàn ông cô yêu. Nhưng vì thương con gái, mẹ Ngân bảo, &'mong con suy nghĩ thật kĩ vì mẹ cảm nhận nó không yêu con. Nó chỉ lợi dụng con, bây giờ nó lấy con về để hàn.h h.ạ con, để phục vụ gia đình nhà nó. Con có công việc tốt nên nó muốn cưới con chứ con thấy đấy, chưa cưới nó đã có bồ, con còn cố làm gì'. Thương con, Ngân không chịu được cảnh con cô sinh ra không có cha, Ngân chấp nhận làm người đàn bà bất hạnh vậy, lấy chồng là theo chồng.
Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao...
Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao... (ảnh minh họa)
Ngân cưới, ngày cưới cũng khá hạnh phúc, vui vẻ vì là ngày trọng đại mà. Ngân không quan tâm nhiều nữa vì cô biết, khi cô lấy anh là cô đã chọn cho mình con đường tồi tệ. Nhưng mà cái danh dự của người phụ nữ có học có hành, có công việc tốt không cho phép cô làm khác. Cô phải lấy chồng thôi, cũng được cái tiếng với hàng xóm láng giềng. Nếu như sau này, anh ta có phụ cô, cô cũng cam lòng...
Về nhà chồng, thật sự, mẹ chồng ghê gớm, bắt nạt con dâu, cái gì cũng bắt Ngân làm. Đang có bầu, anh ta cũng chẳng bận tâm, cũng cứ ép Ngân làm mọi thứ gánh cho mẹ. Anh ta bảo, mẹ già sức yếu, lấy về là để cô giúp mẹ chứ không phải tăng thêm gánh nặng cho mẹ, nên cô đành lòng, chấp nhận tất cả mọi chuyện. Ngân chăm chỉ, làm một người con dâu ngoan chỉ mong không có điều tiếng gì. Nhưng mẹ chồng khó tính, biết đâu mà nói gì bà con lối xóm...
Chồng cô say rượu tối ngày, suốt ngày quát tháo, càu nhàu với cô, khó chịu với cô. Anh dường như không bận tâm vợ mình mới cưới hay đang mang bầu. Có một trận đòn cô bị anh ta giáng lên đầu, chính trận đòn ấy đã cướp mất đứa con của cô. Cô sảy thai, khóc lóc ròng rã bao nhiêu ngày. Cô đóng chặt cửa, mẹ chồng cũng không gọi được, chồng cũng không. Cô không ăn, không uống, hàn.h h.ạ bản thân mình. Cô trách bản thân sao không thoát được suy nghĩ tiêu cực, cứ sống khổ sở, hàn.h h.ạ chính mình. Cô trách mình lao đầu vào chỗ khổ nhưng mà lấy chồng vũ phu, chấp nhận thôi, làm sao bây giờ. Cô đã nói với mẹ, cô chịu rồi, bây giờ còn than khóc nỗi gì...
Cô ôm mặt khóc như một đứ.a tr.ẻ. Mất con rồi thì cô còn làm vợ anh ta làm gì, sống trong cái gia đình ngục tù này làm gì, thà là b.ỏ chồn.g cho xong... Đâu phải không biết anh ta lăng nhăng rượu chè đâu, biết mà vẫn cố...
Bây giờ thì Ngân tin vào anh, tin vào sự hối cải và những giọt nước mắt mà anh chưa bao giờ rơi vì cô. (ảnh minh họa)
Sau trận ấy, cô gầy đi ghê lắm. Người cô teo tóp, cô gần như kiệt sức. Đến một ngày, cô nhận ra mình đã không còn bước đi được nữa, cô ngã quỵ. Cô vào viện cấp cứu, cảm giác thật khó thở, tưởng như mình đã chế.t đi sống lại. Cô cảm thấy bản thân mình mềm nhũn, không còn chút sức sống nào nữa. Tại sao ông trời lại khiến cô thành ra thế này...?
Lúc ấy, khi cô đối diện với sự sống và cái chế.t, chồng cô mới thấy thật sự hối hận. Anh khóc suốt mấy ngày và tỉnh rượu ra. Anh cảm thấy người vợ của mình chỉ trong vòng chưa đầy 1 tuần đã sụt tới gần chục kg. Anh chua xót, con người trong anh thức tỉnh. Anh vội vàng đưa vợ đi viện, cầu cứu bác sĩ, chăm sóc vợ với hi vọng, sự hối hận của anh sẽ khiến vợ tha thứ cho anh.
Suốt mấy tuần, anh nằm trong viện cùng vợ, cũng không ngủ mấy đêm để trông vợ. Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của vợ, quỳ trước giường xin lỗi vợ. Anh nhận ra, mình là một gã tồi, một gã không xứng đáng làm người... Chính anh đã biến vợ thành người phụ nữ bất hạnh vì quá yêu anh, tin anh và cưới anh...
Bây giờ thì Ngân tin vào anh, tin vào sự hối cải và những giọt nước mắt mà anh chưa bao giờ rơi vì cô. Ngân tin là, anh thật sự đã thay đổi. Cô đã tưởng mình không sống nổi nhưng lại cố gắng vì cô đã từng nói với mẹ, khổ đau cô chịu, giờ dám than ai. Nếu như không kịp đưa cô đi viện, có lẽ cô đã chế.t ở nhà, không còn chịu nổi cảnh mệt mỏi này nữa... Nhưng giờ thì sự sống hồi sinh, hồi sinh bên bàn tay của người đàn ông cô yêu. Thật may là cô còn sống. Bây giờ thì phải tiếp tục cuộc sống này, hi vọng những gì anh thể hiện là thật và hi vọng, cô sẽ có được cuộc sống hạnh phúc kể từ ngày hôm nay...
Theo Khampha
Anh có bồ thì tôi sẽ có tình nhân Nưa đêm, đưa con cưa minh lam tôi mơ choang măt. Trong môt giây, hinh anh môt ngươi con gai măc ao dai đo tư man hinh điên thoai cua chông đâp vao măt tôi. Trai tim tôi đau nhoi. Bưc tranh môt gia đinh hanh phuc chi la ao anh, gia tao, la bưc man đê che đây ban dân thiên ha...