Chán ngấy vì anh cứ mãi van xin tình tôi
Sau hai lần phải bỏ thai, tình cảm của tôi dần phai nhạt nhưng anh không cho tôi chia tay mà cứ khóc lóc, năn nỉ cho anh có được tôi.
Tôi và anh yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian sống cùng nhau khi anh chuẩn bị tốt nghiệp. Thời gian đó cũng có lúc cãi nhau nhưng rồi lại làm lành được vì chúng tôi ở gần nhau. Rồi tôi phát hiện mình có thai. Tất nhiên đấy là việc ngoài mong đợi. Chính vì thế anh đã khuyên tôi nên bỏ cái thai đi vì hai đứa còn đang đi học chưa có điều kiện để chăm lo cho con. Tôi đã rất hoảng loạn và không biết phải làm như thế nào cả nhưng vì cũng lo gia đình biết chuyện nên đã đồng ý vứt bỏ đứa con của mình. Sau đó, anh vẫn rất yêu thương, chăm sóc cho tôi. Tôi biết đó là sai lầm của mình.
Tôi cố gắng học tập thật tốt để sau này sẽ có một công việc ổn định. Anh cũng đưa tôi về ra mắt gia đình từ ngày chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau. Gia đình anh ai cũng quý mến tôi và coi tôi như con cái trong nhà. Nhưng thật trớ trêu, khi tôi một lần nữa phát hiện mình có thai. Lần này, tôi quyết định sẽ không phá thai vì tôi cũng sắp ra trường. Tôi bàn với anh để bố mẹ anh sang nhà tôi rồi hai bên gia đình làm đám cưới. Lúc đầu, anh cũng đồng ý nhưng sau đó lại nói rằng chưa thể cưới vì anh mới ra trường, chưa có gì trong tay cả. Anh bảo tôi cố gắng đợi một vài năm nữa khi cả hai đứa có công việc ổn định sẽ cưới nhau. Khi đó sẽ có nhiều điều kiện chăm lo cho con hơn.
Tôi đã một lần nữa nghe theo lời anh nhưng tôi cũng nói với anh rằng nếu tôi bỏ đứa con này đi thì tôi sẽ yêu người khác. Tôi không yêu anh nữa. Cũng nhiều lần tôi nói với anh rằng sau này tôi trở về quê (hai chúng tôi khác quê), khi xin được việc, tôi sẽ lấy chồng ở đó. Bởi lúc đó, anh cũng chưa xác định gì với tôi, anh không nói gì về tương lai hai đứa rằng sẽ cưới tôi về và xin việc cho tôi. Sau lần phá thai, tôi và anh vẫn yêu nhau bình thường nhưng tình cảm trong lòng tôi đã phai nhạt dần. Tôi không còn dành tình yêu cho anh nhiều nữa, dường như chúng tôi ở bên nhau chỉ là thói quen.
Tôi tốt nghiệp và trở về nhà, xin được một công việc tạm thời. Càng ở xa anh thì tôi càng cảm nhận được rằng mình không còn yêu anh nữa. Tôi muốn quên đi quá khứ và tìm cho mình hạnh phúc. Nhưng lúc tôi nói muốn chia tay thì anh không đồng ý. Anh ra sức muốn níu kéo tôi và cả gia đình anh cũng vậy. Thậm chí, mọi người còn khóc trước mặt tôi và mong tôi đừng rời xa anh ấy. Tôi cũng không biết phải làm như thế nào nên bảo với mọi người nhà anh rằng không có chuyện gì xảy ra cả, tôi với anh vẫn yêu nhau. Thật tình tôi không còn chút tình cảm nào với anh cả, mặc cho anh quỳ xuống, khóc lóc, van xin nhưng tôi không thấy rung động chút nào. Vậy là cuối cùng tôi cũng quyết định chia tay anh.
Video đang HOT
Chúng tôi chia tay nhau, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin nhưng tôi không trả lời. Anh vẫn liên lạc với bạn bè tôi để hỏi thăm tin tức của tôi. Chúng tôi không gặp nhau trong vòng 6 tháng. Thời gian đó cũng có nhiều người tán tỉnh nhưng tôi không yêu ai cả vì tôi muốn chọn cho mình người thật hợp. Tôi không muốn phạm phải sai lầm một lần nữa. Nhưng chuyện đời thật trớ trêu, anh vẫn nuôi hy vọng một ngày tôi quay lại với anh, anh tìm cách gặp tôi. Thậm chí, tôi đi đám cưới bạn ở xa, anh cũng theo đến, hẹn gặp tôi và khóc lóc như đ.ứa t.rẻ để mong tôi quay lại, anh hứa sẽ làm mọi thứ cho tôi hạnh phúc, anh hứa anh sẽ cố gắng thật nhiều…
Tôi dù không còn yêu nhưng cũng đồng ý quay lại với anh vì tôi hy vọng anh có thể làm cho tôi yêu thêm lần nữa. Chúng tôi quay lại với nhau, gia đình anh rất vui. Tôi cũng định sẽ lấy anh nhưng mẹ tôi không muốn tôi lấy chồng xa. Anh muốn tôi chuyển khẩu về nhà anh xin việc nhưng về đó cũng chưa chắc xin được việc nên tôi chần chừ chưa muốn về. Mặt khác, tôi thấy mình còn trẻ nên chưa muốn lấy chồng.
Quay về với nhau một thời gian nhưng tình cảm tôi dành cho anh thì không lấy lại được. Có lần anh về nhà tôi chơi rồi đưa tôi sang nhà anh chơi, lúc anh về thì trời đã tối, anh muốn đưa tôi đi ra nhà nghỉ cùng anh rồi sáng hôm sau sang nhà anh luôn. Tôi không đồng ý, anh tức giận bỏ đi. Sáng hôm sau anh quay ra đón tôi, đưa tôi đi ăn sáng rồi lại đưa tôi vào nhà nghỉ đó, bảo anh chưa trả phòng. Tôi tức giận nên không vào, bắt anh thanh toán t.iền phòng rồi sang nhà anh luôn. Trên đường đi, anh không nói câu nào, mặc tôi ngồi đằng sau khóc tức tưởi vì thái độ của anh. Tôi nghĩ anh đến với tôi cũng chỉ vì cái đó.
Thời gian sau đó, tình cảm của chúng tôi phai nhạt dần. Anh đi làm lương thấp nên không có t.iền nạp điện thoại. Tôi toàn phải gọi cho anh. Có những hôm tôi chán không gọi thì 2-3 hôm anh mới nhắn tin hỏi thăm. Tôi càng ngày càng chán anh nên muốn tìm lối thoát cho mình. Sau đó, tôi đi làm xa và muốn cắt luôn liên lạc với anh. Tôi nói chia tay với anh. Lần này, tôi cương quyết hơn lần trước bởi muốn chia tay và không quay lại. Tôi không cho anh biết tôi làm gì, ở đâu nhưng qua bạn bè tôi, anh lại tìm được chỗ tôi. Tôi thực sự tức giận và nói không cho anh cơ hội lần hai.
Nhưng rồi mọi thứ lặp lại, anh lại ra sức van xin tôi quay lại. Anh nói đi nói lại những lời như lần chia tay trước nói. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi vì không còn một chút tình cảm nào dành cho anh cả. Tôi tỏ thái độ rất cương quyết rằng sẽ không quay trở lại, rằng tôi hết yêu anh và muốn tránh xa anh. Nhưng anh lại không muốn vậy, anh hết lời mong tôi nghĩ lại, nói không cần tôi yêu anh, anh chỉ cần tôi là của anh. Rồi sau đó, anh bảo tôi là đồ tồi, là đồ bội bạc chỉ nghĩ đến t.iền, mở mồm ra là t.iền. Anh bảo tôi muốn anh như thế nào, tôi nói không muốn anh thế nào cả vì tôi không còn yêu anh. Tôi muốn bắt đầu với một người khác không phải là anh. Anh bảo hận tôi, anh không bao giờ cho tôi được hạnh phúc, rằng sẽ nói hết quá khứ của tôi cho gia đình tôi.
Tôi mặc kệ những lời anh nói, tôi không quan tâm vì những lời đó anh nói không chỉ một lần. Anh quá lụy tình vì chia tay tôi, anh không làm được gì cả, suốt ngày như cái bóng không hồn. Anh càng yêu tôi, tôi càng tránh xa anh vì tôi biết một người như anh không thể mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi quá mệt mỏi với anh rồi. Cuối cùng, anh cũng ra về nhưng với một điều kiện tôi phải suy nghĩ lại tình cảm giữa chúng tôi, anh vẫn yêu tôi và mong chúng tôi quay lại với nhau.
Thực sự, tôi không biết mình nên làm thế nào nữa. Liệu rằng quay lại với anh tôi có hạnh phúc không? Nếu không quay lại với anh, tôi có tìm được hạnh phúc cho mình không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Tôi giống như là người ở của anh
Tôi phải nín nhịn mọi cơn giận dữ của anh để đổi lấy niềm vui trong tình yêu. Từ khi bên anh, tôi đ.ánh mất mình.
Tôi là người thích đọc mục Tâm tình, nhiều khi đọc những bài đầy tâm trạng như vậy, tôi nghĩ nếu là tôi, chắc tôi cũng không biết làm thế nào vì chính tôi cũng chẳng thể gỡ rối cho mình. Tôi quen được một người cũng đã hơn 9 tháng, tuy thời gian ngắn nhưng anh đối với tôi rất quan trọng trong cuộc sống này. Khi nào không gặp anh, tôi như muốn điên lên, cáu gắt trong người.
Thời gian đầu quen nhau, cái gì cũng đẹp hết. Anh luôn chiều chuộng tôi và ngọt ngào với tôi. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Nhưng một ngày kia, tôi vô tình đọc được những dòng tâm sự của anh với người bạn thân. Lúc đó, tôi rất buồn và hụt hẫng hẳn đi. Anh nói chưa quên hẳn người xưa trong cuộc đời và tôi là mối tình thứ 3 của anh. Anh bảo tôi không hiểu gì cảm giác của anh mà cứ đua đòi... Nhưng tại sao những cái đó anh không góp ý thẳng với tôi mà lại đi nói với người khác? Tôi còn nghe được một tin là anh chỉ quen tôi cho vui vì lòng thương hại thôi chứ không có ý định cưới. Ngay bản thân anh và nhà anh không ai thích tôi và chấp nhận tôi. Tôi tự nghĩ không biết mình đã làm gì sai mà để anh phải đối xử với mình như vậy?
Nhiều lần tôi hỏi anh là có thương tôi thật không nhưng anh điều im lặng và không trả lời. Anh nói với tôi: "Anh không muốn bị ai ép trả lời những câu hỏi vớ vẩn như vậy?". Tôi đã kể ra mọi chuyện mà mình biết chỉ vì muốn có câu trả lời thật sự của anh. Tôi không muốn mình theo đuổi một tình yêu không có kết quả. Anh bảo: "Trước kia em quá bướng bỉnh và hay đòi hỏi nhiều nên làm anh chán nhưng sau một thời gian anh chỉnh sửa thì em đã khác, đã thay đổi hẳn lên. Nhà anh cũng đã thích và chấp nhận em, những điều em biết chỉ là ngày xưa thôi. Còn mọi chuyện bây giờ đã khác, trong tim anh cũng đã có tình cảm của em".
Nhưng anh đâu biết vì quá yêu anh, tôi phải thay đổi chính mình, tôi không còn là tôi nữa. Tôi sống trong sự chịu đựng. Nhiều khi tôi phải nín nhịn trước những cơn giận dữ của anh. Tôi bỏ qua hết. Những khi anh nóng giận, tôi chỉ biết im lặng để cho qua mọi chuyện. Tôi phải nhường nhịn anh mọi chuyện để đổi lấy hạnh phúc, niềm vui trong tình yêu. Có lúc tôi nghĩ mình giống người ở của anh hơn là bạn gái anh. Nhưng bỏ anh thì tôi lại không làm được vì tôi quá yêu anh. Đôi khi tôi thấy tính anh độc tài và bướng bỉnh, anh luôn thể hiện mình là người gia trưởng nhưng cũng có lúc anh làm tôi cảm động rất nhiều anh. Tôi bệnh anh cũng quan tâm và lo lắng chứ không bỏ mặc tôi.
Tình yêu này có phải là tình yêu đích thực không hay chỉ là chịu đựng để sống với nhau thôi? Liệu tôi có bước lên nhầm xe không? Hay là tôi vẫn phải chịu đựng và nhường nhịn anh tiếp? Bây giờ tôi phải làm sao? Mọi người chỉ giúp tôi nhé.
Theo VNE
Có phải tôi là thằng đàn ông “lụy tình”? Bạn bè nói tôi ngày càng "lụy tình" và có nguy cơ sau này sẽ rước về không phải một người vợ mà là một "bà" vợ! Mẹ tôi hay nói đừng quá tin tưởng vào một điều gì bởi không có điều gì là tuyệt đối trong cuộc đời này. Ngay cả tình yêu cũng vậy. "Có thể tại thời điểm này,...