Chán chồng Việt, tôi đi xin con trai Tây
Quyết định ly hôn vì chán ngấy thói gia trưởng của chồng Việt, tôi quyết định đi xin con trai Tây và làm mẹ đơn thân.
Năm 28 tuổi, tôi kết hôn người đàn ông hơn tôi 12 tuổi. Những tưởng, cuộc sống hôn nhân sẽ là những ngày tháng hạnh phúc vì cả hai đều đã có đủ sự chín chắn, trách nhiệm và sự nghiệp vững vàng. Bản thân tôi cũng luôn cố gắng để làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ.
Vậy nhưng, sáu tháng sau ngày kết hôn, chung sống với một ông chồng người Việt gia trưởng khiến cuộc sống hôn nhân của tôi rất tù túng và bức bối. Suốt thời gian sống chung, tôi có cảm giác anh ta lấy tôi về để làm “osin” vậy.
Tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền bằng anh ta, nhưng vừa ra khỏi công ty là phải tất bật chợ búa, cơm nước, về nhà phải giải quyết đủ thứ việc lu bù. Còn chồng đi làm về thì cứ thản nhiên lên mạng đọc báo, xem phim, anh ta cứ mặc định việc nhà là của vợ, còn mình đi làm cả ngày rồi thì tối về phải được nghỉ ngơi, gác chân đợi cơm. Ăn uống xong rồi lại đi cà phê cà pháo với bạn bè, mặc vợ muốn làm gì thì làm.
Khi tôi đề nghị chồng san sẻ việc nhà thì anh ta nói: “Thế tôi lấy cô về để làm gì? Việc cơm nước chợ búa, việc nhà là của đàn bà con gái, không phải việc đàn ông con trai mó tay vào. Cô có quyền gì mà bắt hay sai tôi làm cái này cái kia. Ở cái nhà này cô hay tôi là chồng?…”
Không chỉ có tôi, xung quanh tôi cũng chưa thấy người phụ nữ nào thực sự hạnh phúc vì chồng cả. (ảnh minh họa)
Tôi quyết định ly hôn không phải vì hết yêu mà vì quá ngán ngẩm tính gia trưởng, thờ ơ, vô trách nhiệm, lười biếng của chồng. Khi tôi đề nghị ly hôn, anh ta ra sức níu kéo nhưng tôi vẫn cương quyết không thay đổi quyết định. Bởi dù có tiếp tục thì cuộc hôn nhân của chúng tôi không sớm thì muộn cũng sẽ tan vỡ nếu anh ta không chịu thay đổi tính cách và mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng của tôi.
Video đang HOT
Không chỉ có tôi, xung quanh tôi cũng chưa thấy người phụ nữ nào thực sự hạnh phúc vì chồng cả. Tất cả họ đều cảm thấy chán ngán vì chồng là kẻ gia trưởng, độc đoán, ích kỷ, lười biếng, thiếu tâm lý, thiếu tôn trọng vợ. Chỉ có điều họ không ly hôn vì muốn giữ gìn mái ấm cho con cái. Họ không kêu than vì không muốn vạch áo cho người xem lưng mà thôi.
Thất bại một lần trong hôn nhân khiến tôi thất vọng và bị ám ảnh về các ông chồng Việt. Sau khi ly hôn, phải mất một thời gian dài tôi mới lấy lại được cân bằng. Thấy tôi tối ngày đi về một mình chẳng chịu gặp gỡ ai, bạn bè ra sức mai mối cho tôi hết người này đến người khác. Nhưng khổ nỗi gặp nhiều như thế mà tôi chẳng thể có cảm xúc với người nào. Rất nhiều chàng trai có công việc tốt, ngoại hình được theo đuổi mà trái tim tôi chẳng hề mảy may rung động.
Nhiều lúc nhìn bạn bè ai cũng có con bồng, con bế khiến tôi rất khao khát có một đứa cho đỡ cô đơn. Thế nhưng, với tình trạng như hiện nay, đến khi nào tôi mới sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân mới để sinh con, để cái. Đắn đo và suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi đưa ra quyết định sẽ đi xin con của trai Tây và làm mẹ đơn thân. Khi nghe tôi nói vậy, gia đình và bạn bè đều khuyên tôi suy nghĩ kỹ vì việc làm mẹ đơn thân sẽ gặp rất nhiều khó khăn, vất vả và thiệt thòi.
Con gái tôi giờ đã được 5 tuổi, rất xinh đẹp và đáng yêu, nó cũng là niềm vui sống của tôi.(ảnh minh họa)
Tôi làm hướng dẫn viên du lịch nên cơ hội gặp gỡ với người nước ngoài rất nhiều. Trong một lần đưa khách Tây đi tour, tôi đã chủ động xin con của một người đàn ông ngoại quốc ở trong đoàn. Vì xác định làm mẹ đơn thân nên tôi cũng không quan tâm đến lai lịch, thân thế của anh ta hay anh ta sang Việt Nam được bao lâu và làm gì. Tôi chỉ biết, nếu có con với trai Tây, con tôi sẽ cao ráo, sẽ rất đẹp, sau này biết đâu sẽ có tương lai.
Con gái tôi giờ đã được 5 tuổi, rất xinh đẹp và đáng yêu, nó cũng là niềm vui sống của tôi. Những năm qua, dù trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả khi nuôi dạy con nhưng tôi chưa bao giờ hối hận với quyết định mình đã chọn. Có thể, nhiều người cho rằng tôi là một người mẹ, một người phụ nữ vô trách nhiệm vì chỉ nghĩ đến hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến con mình sau này sẽ có cảm giác thế nào khi không cho cha. Nhưng cũng sẽ có nhiều người thông cảm và cho rằng, tôi là một người mẹ vĩ đại, kiên cường.
Có con, chăm lo, nuôi dạy con là niềm hạnh phúc và mong ước của phụ nữ. Tuy nhiên, do hoàn cảnh riêng, nhiều phụ nữ phải đơn thân thực hiện thiên chức làm mẹ. Bất kể người mẹ nào cũng luôn mong cho con mình được sống cuộc sống hạnh phúc nhất nên tôi luôn tâm niệm phải yêu con bằng một thứ tình yêu dạt dào của cả cha lẫn mẹ cộng lại.
Theo VNE
Em hạnh phúc không khi lấy chồng Tây?
Anh biết, ngày đó anh say sưa học ngoại ngữ cũng chỉ vì em có mơ ước làm hướng dẫn viên du lịch.
Mỗi người có một đam mê, một nghề, anh không cản trở ai cả. Anh cũng không có ý ngăn cản em, chỉ là anh góp ý với em, muốn em suy nghĩ thật kĩ. Làm hướng dẫn viên du lịch nghe có vẻ thích thú nhưng với con gái, nó rất vất vả. Em có thể phải đi rất nhiều nơi, với sức của em, chắc gì em đã chịu được.
Nhưng em vẫn kiên quyết theo cái nghề ấy, em bảo, làm nghề đó năng động con người, có thể nói được ngoại ngữ như gió và sau này, nếu không làm nữa thì có nhiều cơ hội để tìm việc khác hơn. Em nói không sai, anh cũng không phủ nhận chuyện đó, nhưng với tư cách là người yêu em, anh thật lòng không muốn em phải vất vả như vậy.
Con gái làm phóng viên và hướng dẫn viên du lịch là điều anh không hài lòng nhất. Bởi phụ nữ là phải ở nhà, chăm chồng chăm con chu đáo. Em cứ đi liên miên, cứ vài tuần đi một lần mấy ngày thì anh làm sao chịu nổi. Anh ở nhà đợi em giống như người vợ chờ chồng.
Anh đã nói với em nhiều lần như vậy, nhưng em vẫn không nghe. Thì anh tôn trọng em, tôn trọng công việc của em. Vô tình, vì yêu em, anh đã đổi vai, đã là người đàn ông giống như người phụ nữ, cứ chờ đợi em sau những chuyến công tác dù chỉ để đón đưa nhau. Chúng mình đã yêu được 3 năm, thời gian đó cũng khá dài để hiểu và yêu thương nhau. Anh vì không có cách nào khiến em thôi yêu thích công việc đó nên đành chấp nhận. Nhưng anh muốn chúng mình có một đám cưới, khi đó, em sẽ có bầu và như vậy, có thể vì bận bịu chăm con mà em sẽ quên việc đó đi. Rồi dần dần, hi vọng, em sẽ nghĩ cho con, cho gia đình này mà bỏ nghề, theo con đường khác.
Nhưng em nhất định không đồng ý cưới. Em nói, muốn chờ đợi thêm thời gian nữa, muốn đi làm, tích cóp kinh nghiệm, vốn sống và tích tiền, khi đó em mới lấy chồng. Em bảo anh cho em thêm 2 năm nữa, vì em muốn được bay nhảy, được đi đây đi đó. Khi đó, em sẽ cưới anh, và đó cũng là lúc em bỏ nghề.
Nhưng em nhất định không đồng ý cưới. Em nói, muốn chờ đợi thêm thời gian nữa, muốn đi làm, tích cóp kinh nghiệm, vốn sống và tích tiền, khi đó em mới lấy chồng. (ảnh minh họa)
Có lẽ, anh đã quá dễ dãi với em khi chấp nhận yêu cầu đó. Và anh không biết rằng, chấp nhận chuyện này là cơ hội cho em xa anh, là lý do khiến chúng mình vĩnh viễn xa nhau.
Em đã khác từ những ngày em lao vào công việc, say mê và quên cả người yêu. Anh yêu em, lẽ ra phải được em quan tâm chiều chuộng, nhưng giờ thì, anh giống như một gã khờ, chỉ biết trông ngóng và chờ đợi người yêu. Còn em càng ngày càng lạnh lùng, khó chịu với anh. Lâu rồi, anh không được một lời động viên, an ủi của em.
Rồi một ngày, khi anh nhắc lại chuyện cưới xin, em nói, em không muốn lấy anh. Anh bẽ bàng trước mặt bao người, anh thảng thốt hỏi em tại sao. Em nhẹ nhàng, em đã có người mới. Đó là một người ngoại quốc, người mà em đã gặp trong những cuộc hành trình chỉ của riêng em. Em nói, em có ước mơ được xuất ngoại, được ra nước ngoài sống. Em học ngoại ngữ cũng vì những khát khao ấy, giờ người ta nói yêu em, có thể lo thủ tục cho em sang nước ngoài và chung sống cùng người ta, em không đành lòng từ chối.
Em muốn lấy chồng Tây, như thế, sau này con cái em sẽ đẹp hơn, có cuộc sống tốt hơn. Sống ở nước mình em đã chán, em muốn có được một thế giới mới, một cuộc sống sang trọng và hiện đại hơn, chỉ có người đó mới lo được cho em. Còn lấy anh, em mãi chỉ chôn vùi đời mình, mãi chỉ sống với người chồng chỉ biết đi làm, kiếm lương 3 cọc 3 đồng, cho vợ vài đồng lo tiền sữa cho con. Người đàn ông ngoại quốc kia giàu, có thể cho em nhiều tiền, cho em một cuộc sống xa hoa.
Em bảo, nếu em làm dâu nước ngoài, bố mẹ em sẽ được nhờ, cả họ nhà em được nhờ. Cứ ai ra nước ngoài cũng giàu hết, nên có em, sau này gia đình em sẽ có nhiều cơ hội hơn. Và em sẵn sàng nói lời chia tay tôi.
Đó, một người đàn ông hết lòng yêu thương, chấp nhận em, chờ đợi em để cuối cùng nhận được những thứ này đây! Em bỏ tôi theo người chỉ vì hám danh, hám lợi. Em không thương tiếc, không luyến lưu, không đoái hoài gì tới tôi cả. Em cho rằng tôi là một người chỉ là vui qua đường sao. 3 năm tình nghĩa giờ em phủi sạch. Em lấy chồng Tây trong tiếng gieo hò hạnh phúc của mọi người, chỉ có riêng tôi đứng lặng nhìn em, buồn không tả.
Em à, giờ em bên thế giới ấy, có hạnh phúc không, có sang trọng không? Có lẽ em đang được sống trong nhung lụa nhỉ, nhưng cả đời này, em chỉ có một người chồng như vậy, em sẽ cô đơn, sẽ là con người hoàn toàn mới, quên hết người cũ và cả anh.
Thôi thì chúc em hạnh phúc, mong em sống đúng với sự lựa chọn của mình. Tạm biệt em!
Theo VNE
Lấy chồng tây, tôi sướng một đời Tôi chưa từng nghĩ, có ngày mình lại được xuất ngoại, được trở thành vợ của một anh chàng trai Tây đẹp trai, phong độ, giàu có. Ngày nhỏ, tôi có mơ ước trở thành hướng dân viên du lịch nên khi lớn lên, tôi quyết tâm phải thi vào ngành du lịch hoặc là ngoại ngữ, thế mới có cơ hội tiếp...