Chán chồng cẩu thả trong yêu đương, vợ ra “luật giường chiếu”
Ở trên giường, tất nhiên chúng ta phải “yêu” rồi. Em cũng muốn anh chiều em chút xíu bằng cách để ý một chút đến bộ đồ ngủ hôm đó em mặc, khen em một vài câu, mở đèn mờ ảo lãng mạn, cùng em dọn dẹp lại bãi chiến trường và nhất là đừng lăn ra ngủ ngay sau khi xong chuyện.
Chồng yêu quý,
Em biết anh vốn là người xuề xòa. Em cũng thừa biết, những người càng xuề xòa càng ghét nguyên tắc. Họ là mẫu người sao cũng được, có cũng được, không có cũng chẳng chết ai. Em yêu anh vì nhiều thứ, duy chỉ có cái này là không yêu nổi.
Chuyện trên giường cũng thế. Nhiều lần em tủi thân, buồn lòng mà không dám nói huỵch toẹt ra. Dù gì em cũng là phụ nữ, có nói ra cũng không thể rút ruột rút gan mà nói hết. Nói hết thẳng ra với anh thì quê, thì ngại. Nên em đã thảo ra một vài điều, gọi sơ qua là luật giường chiếu, để chúng mình sống có trách nhiệm với nhau hơn.
Phụ nữ tụi em, chỉ cần thấy sạch, thấy thơm là muốn sà vào. Ảnh minh họa
Nói là luật, chứ thật ra chỉ là những điều em hy vọng anh sẽ thực hiện đúng và đủ. Này nhé, anh phải hứa với em là trước khi lên giường, anh phải bảo đảm tay chân, cơ thể luôn sạch sẽ, không quăng tất, quần áo lung tung bắt em dọn. Nhiều lần muốn ngả lưng xuống sà vào lòng anh nhưng nhìn mọi thứ lung tung, em lại thở dài mà dọn, vừa buồn vì anh vô ý lại vừa cụt hứng quấn quýt bên anh. Phụ nữ tụi em, chỉ cần thấy sạch, thấy thơm là muốn sà vào. Chẳng lẽ anh lại không muốn vợ nằm gọn trong lòng chồng?
Điều thứ hai, em mong anh không đi nhậu về say xỉn, để lại “sản phẩm” trên giường. Có lần, anh đi chén chú chén anh với bạn bè bí tỉ về, người rũ ra, em vừa sợ anh trúng gió, lại vừa ám ảnh vì phải dọn hậu quả. Thay vì mệt lử như vậy, sao anh không uống ít đi một chút, rồi về chúng mình vui tăng hai?
Điều thứ ba, em mong mỏi anh không nên về giường ngủ quá trễ. 11 giờ đêm là quá trễ để vợ chồng chúng mình ôm nhau ngủ. Em luôn muốn có khoảng thời gian hở để chúng mình tâm sự với nhau mỗi ngày về những vui buồn trong cuộc sống. Chỉ 15 phút mỗi ngày, nhưng em có thể thỏ thẻ với anh về chuyện em mới được khen về dự án mới, về ngày mai chúng mình ăn gì, chuyện đợt này có nên mua cái tivi mới… Mấy cái chuyện đấy, em cũng cần bàn với chồng, để nghe góp ý, để có anh làm quân sư.
Điều thứ tư, ở trên giường, tất nhiên chúng ta phải “yêu” rồi. Em cũng muốn anh chiều em chút xíu bằng cách để ý một chút đến bộ đồ ngủ hôm đó em mặc, khen em một vài câu, mở đèn mờ ảo lãng mạn, cùng em dọn dẹp lại bãi chiến trường và nhất là đừng lăn ra ngủ ngay sau khi xong chuyện. Đàn bà lúc nào cũng muốn được ôm ấp, vỗ về dù chỉ một hai phút sau khi “yêu”. Em tin là một hai phút đấy, anh làm được và còn làm rất trọn vẹn, thật tình.
Điều thứ năm, em mong anh hãy ôm em nhiều hơn so với ôm cái điện thoại. Anh biết không, bây giờ có nhiều gia đình, lên giường là phải tắt di động đi đấy. Bởi chỉ cần anh coi vài video, lướt một chút cho Facebook, đánh một vài trận game là vợ anh đã ngủ trong sự cô đơn, buồn tủi rồi. Con cái cũng sẽ chẳng được anh yêu thương, kể chuyện. Vì thế, lên giường, mình buông điện thoại xuống để kéo nhau vào lòng nghen anh!
Video đang HOT
Em tin, một chút luật giường chiếu sẽ giúp vợ chồng mình gắn bó, biết tôn trọng nhau hơn. Ảnh minh họa
Em biết, anh hơi căng thẳng khi tự nhiên phải áp dụng luật trên giường. Nhưng em cũng thế, cũng sẽ cam kết có luật cho mình. Em sẽ không càu nhàu chuyện tiền bạc, không than thở về lương bổng, học phí của con, tiền chợ, tiền nhà… Em sẽ lựa một lúc khác để nói chứ không nói trên giường ngủ và bữa ăn nữa.
Và em cũng hứa, sẽ không bù xù tóc rối, mặc những bộ đồ thùng thình mà thở dài nằm lên chăn gối. Em sẽ chỉn chu hơn về ngoại hình, thật thơm tho, mượt mà trước khi ngả vào lòng chồng. Sẽ không còn chê bai anh, kể xấu người này người nọ trên giường ngủ. Em hứa, khi bước vào phòng, sẽ chỉ cần nghỉ ngơi, chỉ cần chồng con bên cạnh, buông hết mọi thứ bên ngoài, mọi bão giông dừng ngoài cánh cửa.
Tất nhiên, nếu anh làm tốt, em sẽ thưởng bằng một bữa ăn ngon, một đêm chiều chuộng hết mình, một suất massage thật thư giãn. Còn nếu vi phạm, mình sẽ phạt bằng cách làm việc nhà, mua quà cho đối phương, tài trợ cho người kia một chuyến du lịch để hâm nóng tình cảm…
Em tin, một chút luật giường chiếu sẽ giúp vợ chồng mình keo sơn, gắn bó, biết tôn trọng nhau hơn, gìn giữ nhau hơn từ những điều nho nhỏ này. Người ta nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy”, tất cả cũng là để vợ chồng hạnh phúc hơn, sống có trách nhiệm hơn, biết nơi nào mới thật sự là tổ ấm. Ai nói chuyện giường chiếu không cần luật? Anh có sẵn sàng cùng em thực thi?
V.Phương
Theo danviet.vn
Sống ở nước ngoài không "sướng": Khác biệt văn hóa, công việc khó khăn, nhớ nhà, đồ ăn kinh khủng và vô vàn "bất ngờ" nữa...
Cuộc sống ở nước ngoài không hồng như bạn tưởng tượng. Khác biệt về ngoại ngữ, công việc cực kỳ áp lực mới có được mức lương mong muốn, nhớ nhà và đồ ăn kinh khủng, chuyện tình cảm không mấy tốt đẹp rồi vô số những cái "ập vào mặt bạn" khác.
Hẳn các bạn nghĩ một cuộc sống học tập làm việc tại nước ngoài sung sướng lắm, đáng ngưỡng mộ lắm thì thưa rằng đúng vậy đấy. Không phải ai cũng đủ năng lực và cơ hội để có bước nhảy như vậy. Chúng tôi đúng là được tiếp xúc với nền giáo dục tiên tiến, trải nghiệm những nền văn hóa mới lạ, sẽ có nhiều cơ hội tốt hơn cho tương lai và vì nhiều lý do khác nữa.
Song, đi đôi với điều đó lại là những khó khăn mà ít ai hiểu được, và nhiều khi chỉ có những người con xa xứ như chúng tôi đây mới thấu. Cuộc sống xa quê hương, dù ở đất nước phát triển bậc nhất hay không, cũng chẳng phải màu hồng mãi.
Vậy những khó khăn trở ngại đó là gì?
Thiếu thốn về tình cảm rất nhiều
Khi mới sang nước ngoài, chúng tôi phải gồng lên để bắt đầu thích nghi với cuộc sống mới. Sự cô đơn, lẻ loi kèm thêm áp lực công việc/học tập khiến chúng tôi trở nên mệt mỏi. Công việc và bạn bè phải quen lại từ con số 0, nhà cửa cũng phải tìm từ đầu... Ai có người quen hỗ trợ thì may mắn, còn nếu một thân một mình thì sẽ cảm thấy rất tủi thân.
Rồi khi cuộc sống bắt đầu vào guồng quay, chúng tôi lại lo nghĩ về tương lai xa hơn, sẽ thấy chán nản khi cuộc sống quá đơn điệu nhưng lại bực bội nếu cuộc sống quá bận rộn, căng thẳng. Bấy nhiêu đây đủ để chúng tôi cảm thấy "bất ổn" trong tâm hồn, và chỉ cần gặp điều gì đó đả kích, thì chẳng khác nào nhát dao đâm chí mạng khiến chúng tôi thực sự gục ngã và tang thương.
Khó khăn hơn, là không phải ai cũng may mắn tìm được người để có thể chia sẻ hay đồng cam cộng khổ nơi xứ người được. Gần gia đình, bạn bè, tại nơi văn hóa và suy nghĩ đồng điệu, ta dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm. Ở quốc gia khác, văn hóa khác biệt, lại toàn là những người bạn bè đồng nghiệp mới, có nhiều trải nghiệm mới mà chính gia đình hay bè bạn ta trước đó khó có được, vậy nên việc chia sẻ trở nên khó khăn hơn, thêm nữa chẳng ai muốn người nhà tận phương xa phải lo lắng, nên đành ngậm ngùi chịu đựng. Còn ở đây, bạn bè hay đồng nghiệp không đủ thân, nền tảng mỗi người từ trước vốn khác nhau, tìm được một người hiểu và đồng điệu với mình rất khó. Cuối cùng là trăm bề cô đơn.
Cô đơn nhất là khi những ngày đặc biệt trong gia đình người thân không thể tham dự, hay biết tin ai đó bị ốm đau, gặp chuyện mà không thể ở bên để giúp đỡ. Có lần, cùng một lúc ông tôi và mẹ tôi vào viện, mình thì ở xa nhà, lúc nào cũng chỉ mong ông và mẹ sớm khỏe. Lòng lúc nào cũng cảm thấy bất an.
Phai dần những mối quan hệ cũ
Bạn có hiểu cảm giác bạn bè mình ở Việt Nam đi chơi với nhau, bắt đầu cưới hỏi, họp lớp... mà mình thì xa nhà, chẳng có ai bên cạnh, nhìn họ xúng xính nói cười, mình chẳng thể cùng có mặt, thật sự rất tủi thân. Hay có khi họ gặp khó khăn, mình cũng chẳng thể giúp được, thì lại cảm thấy rất bất lực. Thời gian ở nước ngoài càng lâu, thì những sự kiện của người thân bạn bè bỏ lỡ sẽ càng nhiều. Bởi vậy, sự phai nhạt về tình cảm là điều đương nhiên. Thật đáng tiếc phải không?
Tôi có vài người bạn rất thân thiết, chúng tôi hẹn nhau khi đứa nào cưới cả đám phải có mặt đầy đủ. Song, từ khi tôi sống tại nước ngoài, tôi đã không thể tham dự được lễ cưới của họ như chúng tôi đã từng thề với nhau. Lướt Facebook nhìn ảnh cưới cùng đám bạn ngày ấy, chỉ thiếu mỗi mình mình, tôi cảm thấy rất cô độc và lẻ loi. Họ rất vui vẻ mặc dù tôi không ở đó. Tôi cảm thấy tủi thân. Vì nghĩa lý ra, tôi nên ở đó để chúc phúc cho chúng nó.
Bạn nhận ra, bạn chẳng là ai cả!
Dù bạn có là người nổi tiếng, hay con của ông to bà lớn nào, thì sang nước ngoài, bạn cũng chẳng là ai cả. Hay dù ở nhà bạn có giỏi giang đến mấy, thì qua đây, bạn sẽ gặp những người giỏi hơn bạn gấp trăm nghìn lần, nền tảng của họ vốn đã ở vạch đích, bạn sẽ thức tỉnh ra bạn chẳng giỏi như mình nghĩ. Thật shock đúng không? Vì vậy, nhiều bạn qua đây một thời gian chấp nhận đi về nước, bởi vì ở đây, họ phải vất vả lắm để thể hiện bản thân, còn về nước thì bạn được công nhận một cách dễ dàng.
Bị thức tỉnh ngay trong giấc mơ của chính mình
Mỗi người khi chọn sang nước ngoài làm việc, ắt sẽ vẽ cho mình về một cuộc sống mà mình mong ước. Chúng tôi đã từ bỏ mọi thứ tại quê nhà, đặt cược cho mình 1 cuộc sống mới. Nhiều tiền hơn, tiếp cận một nền kinh tế lớn mạnh hơn, giỏi ngoại ngữ hơn, công việc tốt hơn, tốt cho tương lai hơn... Nhưng rồi tất cả những gì bạn nhận ra, là nó không hồng như bạn tưởng tượng. Khác biệt về ngoại ngữ, công việc cực kỳ áp lực mới có được mức lương mong muốn, nhớ nhà và đồ ăn kinh khủng, chuyện tình cảm không mấy tốt đẹp rồi vô số những cái "ập vào mặt bạn" khác. Hoặc có giả như bạn chạm đến ước mơ của mình, lương cao, có căn nhà với hồ bơi vô cực, công việc ổn, quen được bạn bè mới, nhưng lại là lúc bạn nhận ra, mình có thực sự hạnh phúc hay không? Bước tiếp theo thì nên làm gì? Ổn định được chưa?
Ai cũng nói tôi thật may mắn, nhưng họ đâu có biết tôi đã dày công cố gắng biết bao nhiêu, bao nhiêu đêm khóc một mình trong phòng khi có khó khăn ập đến? Khi họ đi chơi gặp gỡ nhau, tôi lủi thủi đi chợ một mình và về nhà với bốn bức tường trắng. Khi họ có ngày nghỉ lễ cùng nhau đi chơi, tôi vẫn phải đi làm. Họ bảo tôi lương cao thế, họ biết đâu rằng để cầm được trên tay số tiền như vậy mỗi tháng, tôi phải làm việc trong môi trường cực kỳ chuyên nghiệp và áp lực?
Và chỉ cần một chút tác động, cũng đủ khiến những người xa xứ như chúng tôi như trực trào nước mắt. Ước mơ càng lớn, cái giá phải trả càng cao. Chúng tôi nhận thức được điều này!
Nhưng các bạn ơi, dù có khó khăn, thì chúng tôi vẫn chọn cuộc sống như thế này. Bởi trong khó khăn, chúng tôi phải tìm cách để thích nghi và vượt qua chúng. Và bạn sẽ không hể biết mình có những may mắn gì, hay sẽ làm được những điều kì diệu nào, nếu bạn không trải qua những khó khăn như vậy.
Tôi không nhận ra mình mạnh mẽ như thế nào nếu không gặp vấn đề về tình cảm tại nơi này.
Tôi không nhận ra những người bạn mình quen lại đối xử với mình tốt thế khi tôi buồn bã.
Tôi dần nhận ra mình là ai và mình cần gì khi tôi sang đây và phải tự lập.
Tôi nhận ra mình phải cố gắng nhiều hơn để hoàn thiện mình hơn, để chứng tỏ bản thân mình và để người thân mình tại quê nhà cảm thấy yên tâm và tự hào.
Nên các bạn à, cuộc sống xa xứ không chỉ có màu hồng, mà cuộc sống ấy là bức tranh với nhiều màu sắc khác nhau, mà bạn chính là nghệ sĩ vẽ nên chúng. Và nếu các bạn cảm thấy ngưỡng mộ những người có cơ hội vươn xa hơn tới những quốc gia phát triển, thì các bạn đừng ngần ngại mà cố gắng, có khi một ngày, các bạn cũng sẽ đạt được. Nó không khó, nhưng chỉ cần bạn can đảm. Nó không "rực rỡ" như tưởng tượng, nhưng nó đáng để trải nghiệm.
Dù khó khăn hơn, tôi vẫn chọn cuộc sống xa nhà nơi xứ người như thế này. Nó cho tôi nhiều hơn là mất!
Ngọc Minh
Theo guu.vn
Luật giường chiếu Người ta nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy". Ai nói chuyện giường chiếu không cần luật? Chồng yêu quý, Em biết anh vốn là người xuề xòa. Em cũng thừa biết, những người càng xuề xòa càng ghét nguyên tắc. Họ là mẫu người sao cũng được, có cũng được, không có cũng chẳng chết ai. Em yêu anh vì...