Chán chê về nhau sau khi sống thử, bạn gái đòi bồi thường tuổi xuân
Khi quyết định về sống chung với nhau là hai đứa tự nguyện, giờ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, muốn đường ai nấy đi thì cô ấy khăng khăng đòi tôi phải trả một khoản tiền lớn mới chịu buông tha.
Gần 30 tuổi, cả hai đứa không còn trẻ trung gì nữa nên chuyện sống thử với nhau, cá nhân tôi cho rằng đó là việc hoàn toàn tự nguyện và chín chắn. Khi quyết định về ăn ở như vợ chồng, tôi không bắt ép cũng chẳng mồi chài, thậm chí chính cô ấy còn chủ động. Vậy mà giờ, cách hành xử đòi tiền bạc của cô ấy chẳng khác nào biến cuộc tình này thành một vụ mua bán, đổi chác.
Tôi quen cô ấy tính đến giờ cũng được hơn 2 năm. Cô ấy làm cùng tòa nhà với tôi, nhiều lần đi ăn trưa chung một quán nên quen nhau. Sau khoảng hơn 7 tháng quen biết, tôi và cô ấy yêu nhau rồi dọn về ở chung một nhà cho tiện. Thời điểm đó, tôi đã 28 tuổi, còn cô ấy 25 tuổi.
Sau khoảng hơn 7 tháng quen biết, tôi và cô ấy yêu nhau rồi dọn về ở chung một nhà cho tiện. Thời điểm đó, tôi đã 28 tuổi, còn cô ấy 25 tuổi. (ảnh minh họa)
Quyết định về sống thử là bởi vì chúng tôi làm cùng chỗ, thuê nhà xa xôi, đi lại cũng vất vả, công việc thì bận không có nhiều thời gian hẹn hò, thế là hai đứa về chung sống với nhau cho tiện. Lúc đấy mới yêu, tình cảm hừng hực, cảm thấy được gần nhau như vậy là sung sướng lắm. Chúng tôi cũng không ngờ những bất đồng xảy ra sau đó làm hai đứa mâu thuẫn và xa nhau hơn.
Thực ra, quen nhau 7 tháng có lẽ là chưa đủ để chúng tôi hiểu về nhau. Sau khi về sống chung một nhà, những khác biệt bắt đầu bộc lộ. Cô ấy vụng về, không biết nấu nướng, tưởng có bạn gái về ở cùng được cơm nước tử tế, nào ngờ tôi phải làm hết vì cô ấy động vào đâu hỏng đấy. Nhưng đã vậy, lẽ ra cô ấy phải chịu khó dọn dẹp nhà cửa phụ tôi, thì ngược lại, lúc nào cô ấy cũng chỉ chăm chăm làm đẹp, ăn trắng mặc trơn chứ chẳng chịu động tay, động chân vào việc gì.
Video đang HOT
Thực ra, quen nhau 7 tháng có lẽ là chưa đủ để chúng tôi hiểu về nhà. Sau khi về sống chung một nhà, những khác biệt bắt đầu bộc lộ. (Ảnh minh họa)
Nói như vậy không có nghĩa là tôi hơn cô ấy tất cả. Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy thất vọng và không hài lòng khi mà tiền tôi kiếm được kém cô ấy rất nhiều. Hầu như tiền sinh hoạt, tiền chi phí cho hai đứa do cô ấy lo là nhiều. Cũng có thể vì như vậy nên cô ấy mới cho mình cái quyền chẳng làm vì, tôi phải làm hết.
Sống với nhau được hơn 1 năm, cả hai bên đều cảm thấy chối và không còn muốn tiếp tục. Tôi không dám nói dừng lại bởi vì tôi thương cô ấy là con gái, làm thế thì tàn nhẫn quá mặc dù tôi biết hai đứa không hợp nhau. Nhưng rồi chính cô ấy chủ động nói muốn chia tay, muốn hai đứa dừng lại. Cô ấy không muốn cưới một người chồng có thu nhập kém như tôi, như thế sẽ rất vất vả.
Những tưởng hai bên đều tự nguyện thì mọi việc sẽ êm xuôi, nào ngờ cô ấy lại có kiểu đòi tôi phải bồi thường tuổi xuân. Tôi nghe mà choáng váng. Số tiền cô ấy đòi không hề nhỏ. Cô ấy kêu ngoài chuyện hàng tháng cô ấy phải chi tiêu cho hai đứa thì tôi phải trả cả tiền danh dự. Vì chuyện chúng tôi sống với nhau, cả hai công ty nơi chúng tôi làm việc đều biết, bạn bè cũng vậy. Giờ bỏ nhau, cô ấy là con gái, chịu nhiều thiệt thòi.
Cô ấy kêu ngoài chuyện hàng tháng cô ấy phải chi tiêu cho hai đứa thì tôi phải trả cả tiền danh dự. Vì chuyện chúng tôi sống với nhau, cả hai công ty nơi chúng tôi làm việc đều biết, bạn bè cũng vậy. (ảnh minh họa)
Tôi thật sự không thể hiểu nổi vì sao cô ấy lại có suy nghĩ đó. Tôi chỉ đồng ý trả khoản sinh hoạt mà khi hai đứa sống chung cô ấy đã phải chi ra. Còn chuyện bồi thường tuổi xuân thì thật vô lí… Khi đến với tôi, cô ấy cũng chẳng trẻ trung gì, cũng không còn trong trắng, hai đứa đều tự nguyện, sao giờ lại đòi hỏi khoản đó. Tình yêu ban đầu là thật, là tự nguyện hai đứa đâu có phải hợp đồng mua bán, đổi chác…
Giờ tôi phải làm gì? Đám bạn tôi nói không việc gì phải trả tiền đó cả vì nó là vô lí. Nhưng tôi cảm thấy khó chịu và bị làm phiền khi liên tục cô ấy khủng bố tinh thần và nói không để tôi yên nếu tôi không chịu trả tiền. Mà khoản tiền đó không nhỏ, nếu trả tôi cũng phải vay chạy khắp nơi. Tôi phải làm sao đây?
Theo Khám Phá
Hóa ra đây là lý do chồng không chịu đăng ký kết hôn dù đã sống với nhau 3 năm
Đến lúc này tôi mới nhận ra ông chồng hàng ngày tôi vẫn bảo là khù khờ mà lại có suy nghĩ sâu sắc như thế.
Vì một vài lý do nên dù đám cưới đã lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa thể làm giấy đăng ký kết hôn. (Ảnh minh họa).
Tôi và chồng từng yêu nhau 3 năm, sống thử thêm 3 năm nữa mới quyết định kết hôn. Thời buổi bây giờ quả thật không nên cố suý việc sống thử, nhưng với những gì bản thân đã từng trải qua tôi thừa nhận sống thử cũng nhiều mặt tốt.
Thật ra hai vợ chồng cũng vừa mới cưới được 6 tháng, chúng tôi xem cái đám cưới là hình thức hợp lệ để hai bên họ hàng công nhận chúng tôi về một nhà. Cho hai bên nội ngoại chính thức có dâu có rể. Chứ sống với nhau 3 năm rồi thì có còn điều gì mong ngóng và hồi hộp nữa.
Cưới xong là tôi mang bầu, phải nói ai cũng vui mừng vì nghĩ chúng tôi sống với nhau lâu như vậy rồi sợ các biện pháp tránh thai không an toàn ảnh hưởng tới sức khoẻ sinh sản. Chúng tôi có nhà riêng, thỉnh thoảng mới về thăm hai bên nội ngoại. Cuộc sống sau hôn nhân chẳng khác gì trước hôn nhân là mấy, thoải mái và hài lòng với những gì mình đang có.
Vì một vài lý do nên dù đám cưới đã lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa thể làm giấy đăng ký kết hôn. Thủ tục thì không phức tạp lắm, nhưng vẫn chưa thể hợp pháp hoá cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi vẫn đùa chồng mình rằng tôi là vợ anh nhưng sổ hộ khẩu thì chẳng có tên. Nói vậy thôi chứ tôi cũng sắp sinh con rồi, dù muốn dù không cũng phải đi đăng ký kết hôn để còn làm giấy khai sinh cho con. Vậy mà ông chồng của tôi lại cứ hẹn mãi nhưng chẳng bao giờ chịu đi.
Hôm qua tôi nhắc một lần nữa mà chồng tôi lại ậm ừ cho qua. Bực quá tôi nói lớn: "Anh sợ làm giấy đăng ký rồi anh lấy thêm vợ nữa sẽ rắc rối phải không? Hay là sợ pháp luật người ta công nhận rồi sẽ chia tài sản?". Chồng tôi ngây người ra một lúc rồi bỏ đi, không nói một câu gì.
Tối qua còn chẳng về ăn cơm nữa, mãi tận khuya anh mới về. Giận quá tôi không mở cửa, đợi anh kêu cửa rồi gọi điện khá lâu tôi mới ra. Lúc ấy anh say rồi, hiếm khi tôi thấy chồng uống nhiều như thế. Chả lẽ lời nói của tôi lúc chiều khiến anh buồn đến mức này sao? Tôi thấy thương và có lỗi quá.
Vào nhà là anh ôm chầm lấy tôi và giải thích tất cả. (Ảnh minh họa).
Vào nhà là anh ôm chầm lấy tôi và nói: "Anh sợ đăng ký kết hôn rồi vợ sống với chồng chỉ vì trách nhiệm nên anh không muốn đăng ký. Cái giấy đấy có ý nghĩa gì đâu khi mà vợ chồng mình cứ sống hạnh phúc thế này. Anh không cần ai chứng nhận hết, chỉ cần vợ chồng mình chứng nhận cho nhau là đủ rồi. Anh muốn vợ được tự do, giận chồng thì vợ bỏ đi đâu ít bữa rồi lại về, chứ chồng không muốn vợ phải nén nước mắt sống vì hai từ hôn nhân".
Đến lúc này tôi mới nhận ra ông chồng hàng ngày tôi vẫn bảo là khù khờ mà lại có suy nghĩ sâu sắc như thế. Trước giờ tôi cũng chưa suy nghĩ tới mấy chuyện như thế. Ngồi viết những dòng này mà tôi thương chồng tôi lắm, nhưng ngày mai đợi anh tỉnh hẳn tôi sẽ kêu anh đi đăng ký.
Nếu không vì tờ giấy khai sinh của con, tôi cũng không cần tới tờ giấy chứng nhận kết hôn kia làm gì. Vợ chồng sống với nhau hạnh phúc là được, tôn trọng và yêu thương nhau, mỗi người một tính nhưng cơm sôi bớt lửa thì gia đình êm ấm mà thôi. Hạnh phúc của mình thì do mình giử lửa, chứ cần gì ai công nhận. Nhưng luật pháp thì phải chấp hành đúng và đủ nên đăng ký kết hôn thì vẫn cần dù chỉ là hình thức, phải không mọi người?
Theo Phununews
Sống thử chán chê, chia tay người yêu đòi bồi thường "thanh xuân" 200 triệu Chúng tôi yêu nhau nên quyết định về sống thử, cũng là một bước tiến cho quan hệ hai đứa, ngờ đâu... Ảnh minh họa Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới quyết định dọn về sống chung. Thời điểm đó tôi 27, còn cô ấy 25, có công việc ổn định. Thật sự lúc về sống chung, hai đứa cũng xác...