Chăm hai đứa con vẫn bị chồng rủa vô tích sự
Ở nhà chăm hai đứa con cho chồng đi làm, anh vẫn coi tôi là vô tích sự, không kiếm ra tiền…
ảnh minh họa
Tôi và chồng tôi cưới nhau năm tôi 25 tuổi, lúc ấy tôi có công việc đoàng hoàng tại một cơ quan nhà nước, tuy mức lương không cao nhưng tương đối ổn định. Chồng tôi cũng thu nhập khá, sau đám cưới một năm, chúng tôi sinh một đứa con, khi con chưa tròn một tuổi thì tôi lại có bầu em bé thứ 2.
Hai vợ chồng lập nghiệp ở xa, nên ông bà nội ngoại không thể giúp đỡ trông nom các cháu, cũng không muốn thuê ô sin vì không yên tâm, chồng khuyên tôi nghỉ việc ở nhà chăm con, vì thu nhập của anh cũng đủ lo cho gia đình.
Ban đầu tôi cũng lưỡng lự không muốn nghỉ việc vì sợ sau này phải phụ thuộc kinh tế vào chồng sẽ khổ nhưng rồi thời gian tôi mang bầu bé thứ 2 tôi rất mệt mỏi, đứa con nhỏ lại hay ốm do bệnh viêm phế quản, đi gửi thì không yên tâm. Thương con, nên tôi chấp nhận nghỉ việc ở nhà dưỡng thai và lo cho con, khi nào bé thứ 2 lớn sẽ xin đi làm, tôi cũng nghĩ đơn giản, tiền nào cũng là tiền, của chồng hay của vợ cũng vậy. Nhưng sự thực thì chẳng đơn giản như thế.
Thời gian đầu tôi mới nghĩ việc, mỗi khi đưa tiền cho vợ tiêu chồng tôi rất thỏa mái, hàng tháng tôi chưa hết tiền anh đã hỏi xem tôi còn tiền hay hết để đưa tiêu, anh nói không cần phải quá tiết kiệm mà ăn uống thiếu chất ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng thời gian sau đó, chồng tôi bắt đầu thay đổi, anh không còn chủ động đưa tiền cho tôi tiêu như trước mà phải đợi tôi hỏi mới đưa tiền, còn không cứ ỉm đi không đưa. Dù anh biết, tôi chẳng kiếm ra tiền mà chỉ sống nhờ và thu nhập của anh.
Nhiều lần tôi hỏi anh đưa tiền, anh còn quát mắng và chửi bới tôi: “Chi tiêu như thế nào mà lúc nào cũng tiền, tiền, hay cô mang tiền gửi về quê cho bố mẹ cô rồi”, trong khi đó, chi tiêu cái gì tôi cũng phải đắn đo, cân nhắc.
Rồi hàng tháng, anh còn bắt tôi kê cụ thể và đưa cho anh xem, tháng này đã chi tiêu vào những việc gì, bao nhiêu tiền. Anh bắt tôi kê từ mớ rau, đến 1 ngàn đồng tiền hành hay gói kẹo cho con, những khoản chi nào anh thấy vô lý là mắng tôi té tát. Anh xem tôi là một người phụ nữ vô trách nhiệm, chỉ biết ăn rồi ngồi nhà chi tiêu hoang phí.
Ngày Tết ngày lễ, bố mẹ anh có quà, gói to gói nhỏ, còn bố mẹ tôi anh cũng chẳng đoái hoài gì, có lẽ vì do tôi không kiếm ra tiền. Với anh, tôi lúc này không khác gì kẻ ăn bám vô tích sự, sao anh không bao giờ nghĩ, tôi đang phải vật lộn để chăm sóc hai đứa con cho anh thảnh thơi đi làm?.
Đã thế, mẹ chồng mỗi lần điện thoại cho tôi cũng thường hỏi han về công việc và trách móc tôi không đi làm cứ ở nhà trông con rồi đẩy hết việc kiếm tiền cho chồng. Tại sao mẹ chồng và chồng không bao giờ nghĩ cho tôi, có phải tôi muốn ở nhà ôm con để ăn bám chồng và nghe những lời chỉ trích như vậy đâu, chỉ tại hoàn cảnh không cho phép nên tôi phải ở nhà trông con thôi mà.
Theo VNE