Cha từng buồn khi con là con gái
Khi tiếng khóc oe oe cất lên từ phòng hộ sinh, cha vội vã chạy vào tiến lại gần phía con với khuôn mặt rạng người.
Nhưng khi biết con là con gái, khuôn mặt cha sầm lại. Gã thời gian trôi nhanh quá. Thấm thoắt, con đã đi qua 40 mùa xuân của cuộc đời. Mới ngày nào con chỉ là cô bé mà nay mái tóc con đã điểm bạc, nếp nhăn hiện hữu trên gương mặt.
Cuộc sống của con chạm nhiều nỗi buồn với những thăng trầm và nhiều biến cố. Cho dù là vậy những kí ức ấy sẽ mãi mãi đi cùng con theo tháng năm. Con từng lưu giữ nỗi buồn để rồi vỡ òa cảm xúc khi cha nói: Yêu con!
Con đã từng là đứa trẻ mang đến cho cha nhiều sự thất vọng. Ngày ấy, khi mẹ sinh ra ba cô con gái, cha đã rất buồn. Khi biết mẹ mang thai con, cha vui mừng, cha đã gửi vào đó biết bao niềm hi vọng. Mẹ kể rằng: Ngày mang thai con, cha chăm mẹ rất chu đáo, thường xuyên đỡ mẹ việc nhà, chịu khó làm lụng vất vả kiếm tiền mua những món ăn ngon nhất đề bồi bổ cho mẹ, cho đứa con chưa chào đời. Cha đã mơ về đứa con trai bụ bẫm, khỏe mạnh và thông minh.
Ảnh minh họa.
Thế rồi, chín tháng mười ngày mẹ mang nặng con trong bụng trôi qua nhanh. Ngày cả cha và mẹ mong mỏi cũng đến. Mọi người trong nhà đều chẳng thể quên ngày hôm đó, một ngày mưa tầm tã, mẹ trở dạ sinh con. Cha vội vã trở về khi công việc còn dang dở, bất chấp ngoài trời dông gió, gió thét gào, mưa trĩu hạt, cha đưa mẹ đến viện an toàn. Cha ngồi hàng ghế bên hành lang, đếm từng phút, từng giây, chờ đợi đứa con trai cha hi vọng.
Khi tiếng khóc oe oe cất lên từ phòng hộ sinh, cha vội vã chạy vào tiến lại gần phía con với khuôn mặt rạng người. Nhưng khi biết con là con gái, khuôn mặt cha sầm lại. Cha bế một lúc, rồi đưa con cho bà ngoại, cha lặng lẽ ra ngoài tắm mình trong trận mưa tầm tã, mặc những giọt nước mắt tủi thân của mẹ lăn trên gò má.
Chỉ vì con không phải là đứa con trai như cha ao ước nên con đã có một tuổi thơ buồn. Từ ngày con tồn tại trên cuộc đời này, cuộc sống của cha gắn liền với những con say triền miên. Mỗi lần về nhà cha lại mượn cớ quát tháo, chửi bới và thậm chí đánh con. Những vết quất bằng dây thừng đỏ ửng trên đôi vai con gầy guộc. Con không chỉ đau khắp trên cơ thể mà con đau trong trái tim mình.
Video đang HOT
Thỉnh thoảng cha lại buột miệng nói ra những câu khiến con tổn thương, đau lòng. Cha bảo: “Vịt giời vô tích sự chứ làm gì”. Có thể, lúc đó cha nghĩ con chỉ là đứa trẻ chẳng hiểu gì, chẳng nghĩ gì nên cha cứ nói thế. Nhưng cha ơi, con cảm nhận và thấm nhuần từng âu cha nói. Mỗi ngày, khi tất cả chìm trong giấc ngủ là lúc ấy con tìm cho mình một khoảng lặng. Con lại viết những suy nghĩ của mình trong cuốn nhật kí nhỏ. Con đã từng nói: “Con ghét cha. Tại sao cha lại là cha của con?” Và cô vàn câu hỏi khác. Con đã lớn lên trong nỗi buồn, sự tủi thân, sự hờn giận….
Nhưng tất cả điều đó đã dạy con trở thành con người có ý chí. Cả tuổi ấu thơ, con đã tự hứa với bản thân mình là sẽ cố gắng học thật tốt để sau này có một tương lai sáng ngời. Con làm tất cả chỉ để chứng tỏ với cha rằng: “Con không phải là đứa con gái vô tích sự như cha từng nói”.
Mười hai năm đi học, con đều đứng đầu lớp và có nhiều thành tích, được thầy cô bạn bè yêu mến. Mỗi lần cha đi họp phụ huynh về, con đã chờ đợi ở cha sự thay đổi, chờ ở cha lời khen, ánh mắt dịu dàng. Nhưng định kiến về đứa con gái như con trong cha quá lớn. Cha vẫn bảo mọi người: “Con gái có giỏi cũng chẳng làm được gì?” Mỗi lần câu nói ấy vang lên như hàng ngàn mũi kim châm vào trái tim con. Con đau lắm cha ơi…
Con trưởng thành và xa rời vòng tay cha mẹ. Con có công việc, kinh tế khá ổn định. Giờ thì cha thay đổi hơn trước, thỉnh thoảng bác hàng xóm kể: “Cha tự hào khi khoe con gái tôi có cái này rồi có cái kia còn hơn nhiều con trai nhà khác”.
Nhưng cho dù là vậy, vết thương trong tim con cũng chẳng thể lành. Con vẫn giận cha thật nhiều. Trước khi mất, mẹ cầm tay con dặn dò: “Cha con đã thay đổi, những gì bỏ qua được, con bỏ qua. Hãy yêu cha thật nhiều con nhé”.
Con chưa kịp nói gì, mẹ đã nhắm mắt xuôi tay để lại trong con muôn vàn đau khổ. Từ khi bà mất, cha sống trầm hơn và ít nói. Mọi người bảo cha hối hận vì những ngày tháng đã qua và tuần nào cũng lủi thủi ra đầu làng ngóng con trở về.
Chiều nay là một buổi chiều mưa. Sau cuộc điện thoại của bác gái báo cha ốm và phải nhập viện, hẳng còn nhớ gì những chuyện không vui, con vội vàng vào viện thăm cha. Thấy con, cha nắm chặt bàn tay và tay cha run rẩy. Cha khóc và nói tự hào vì có người con gái như con. Con vỡ òa khóc những giọt nước mắt hạnh phúc của cuộc đời!
Bị mẹ kế nghi ngờ lấy trộm tiền, con gái tôi uất ức bỏ nhà đi
Tìm thấy con gái, tôi đã quyết định dù có rau cháo nuôi nhau cũng phải đón con về ở với mình bằng được.
Dù đã nhiều lần cố gắng níu giữ cuộc hôn nhân vì con gái nhỏ nhưng cuối cùng thì tôi và chồng cũng không thể tìm được tiếng nói chung.
Chuyện ly hôn không thật sự ảnh hưởng đến tôi nhiều nhưng lo lắng về con gái mới là thứ khiến tôi không sao yên lòng được. Thời điểm chúng tôi ly dị, con gái tôi đang học lớp 6. Con bé hiểu chuyện và cũng thông cảm cho quyết định đường ai nấy đi của bố mẹ mình.
Con gái đã lớn nên con cũng có quyền quyết định ở với bố hay ở với mẹ. Thật lòng mà nói kinh tế của tôi không khá giả bằng chồng cũ. Sau khi ly dị thậm chí tôi còn phải ở nhà thuê, thứ duy nhất tôi có trong tay là một công việc ổn định, tạm đủ để trang trải, vận hành cuộc sống của mình.
Tôi cũng không muốn con gái phải theo mẹ ở trong một căn hộ thuê nhỏ bé. Hơn nữa nếu ở với bố, con bé cũng có nhiều điều kiện tốt hơn về kinh tế. Công việc của tôi cũng bận rộn, sợ rằng khó lòng mà ở bên cạnh con gái nhiều được.
Cuối cùng, sau nhiều lần tâm sự cùng con gái, dường như con bé hiểu và lựa chọn ở cùng với bố cho đến khi nào ổn định mọi thứ, tôi sẽ đến đón con về ở cùng.
Hơn một năm sau khi chúng tôi ly hôn, chồng cũ của tôi đã lập gia đình. Người phụ nữ ấy chỉ hơn con gái tôi 9 tuổi. Thật lòng, lúc này tôi hiểu bản thân phải thúc đẩy tiến độ để đón con gái về ở cùng với mình càng sớm càng tốt.
Những điều tôi lo lắng về chuyện mẹ kế con chồng nhanh chóng xảy ra. Nhất là khi vợ của chồng cũ còn rất trẻ, việc va vập trong mối quan hệ nhạy cảm như thế này là điều dễ hiểu mà thôi.
Hôm đó, chồng cũ gọi điện hỏi tôi rằng con gái có sang nhà tôi hay không. Linh cảm thấy có chuyện không ổn, tôi bỏ hết công hết việc phi sang nhà chồng cũ. Đến nơi tôi mới biết con bé viết thư rồi bỏ nhà đi từ buổi sáng rồi.
Tôi đòi bằng được xem lá thư ấy, ban đầu mẹ kế của con gái tôi lưỡng lự không muốn cho tôi xem nhưng trước sự quyết đoán của tôi, cô ta đành phải rụt rè đứa ra bức thư. Vừa đọc xong lá thư ấy, tôi đã hiểu ngọn ngành câu chuyện.
Buổi tối hôm trước, cô ta nhờ con gái tôi vào phòng để lấy khăn tắm. Khăn tắm treo trên giá treo đồ có túi xách của cô ta. Lát sau, cô ta phát hiện ra mình bị mất 100.000 đồng trong túi.
Ngay lập tức, cô ta gọi con gái tôi lên và hỏi chuyện. Quả quyết rằng con gái tôi đã lấy trộm tiền trong túi mình vì trước đó con gái tôi có vào phòng để lấy khăn tắm.
Con bé đã khóc lóc và van lạy vì không biết gì hết và không hề lấy trộm tiền. Chồng cũ của tôi cũng có mặt nhưng hoàn toàn không hề lên tiếng để bảo vệ con gái. Anh ta cũng cho rằng rất có thể con bé đã lấy trộm tiền.
Tôi hỏi lại họ có bằng chứng hay không thì không một ai lên tiếng. Vậy là một đám người người lớn, không hề có bằng chứng trong tay nhưng xúm lại để vu vạ cho một đứa trẻ đã lấy trộm tiền của mình.
Tôi đi khắp nơi tìm con, tất cả nhà của bạn bè hay bất kỳ ai con quen biết đều không có. Tôi đã nghĩ đến việc báo công an vì sợ con bé có chuyện gì. Đúng lúc này, em gái tôi gọi điện và nói tìm thấy con bé trong tiệm trà sữa của người quen.
Thì ra một lần đi chơi với dì đến tiệm trà sữa của một người bạn, con bé đã ghi nhớ địa chỉ và trong lúc rối loạn, con gái tôi đã quyết tâm đến tiệm trà sữa xin làm thêm để kiếm 100.000 trả lại cho mẹ kế...
Nhìn thấy con đứng lẻ loi một mình trong tiệm, tôi xót xa đến đừng từng khúc ruột. Tôi vẫn hay cho con bé tiền tiêu vặt nên chuyện con bé lấy trộm tiền khá là không hợp logic. Thậm chí khi lên phòng con gái, tôi vẫn thấy hòm gỗ đựng tiền tiết kiệm của con còn nguyên xi với số tiền gấp nhiều lần 100.000 đồng kia.
Đứa trẻ mới 12 tuổi nó suy nghĩ đơn giản lắm, nếu không thể chứng minh bản thân không lấy trộm tiền thì chỉ còn mỗi 1 cách là đền lại số tiền ý mà thôi. Con bé cũng không dám gọi cho mẹ, cũng không đành lòng lấy đồng tiền mẹ cho ra để đền lại cho mẹ kế nên đã nghĩ đến chuyện đi làm kiếm tiền trả lại. Dù bản thân không hề lấy trộm.
Ngay lúc ấy, tôi đã hạ quyết tâm sẽ đón con về nuôi dù 2 mẹ con có phải rau cháo nuôi nhau. Tôi không thể để con mình sống với mẹ kế trong khi bố nó không hề đứng ra bảo vệ con gái mình!
Bố mẹ vợ cho 1 tỷ để sửa nhà, con rể giận dữ vì cho rằng coi thường nhà chồng Tôi nói mẹ cứ yên tâm, mẹ chồng chăm sóc tôi rất tốt mà bà vẫn không tin. Đến khi tận mắt thấy phòng ở cữ của con gái, mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Ảnh minh họa Tôi là đứa con duy nhất của bố mẹ. Nhà tôi có người giúp việc nên bản thân chẳng phải làm việc gì. 28...