Cậy là gái còn trinh ra sức ăn vạ chồng
Cạy mình là gái còn trinh nhiều phụ nữ ra sức ăn vạ chồng. Và mỗi khi nói đến chuyện quan hệ vợ chồng hoặc yêu đương của con cái thì luôn nói rằng gái còn trinh oai lắm
Số là, thời nay, con gái mà 25 tuổi như vợ tôi lại còn trinh khi về nhà chồng thì quả thật là không còn nhiều. Chẳng phải họ hư hỏng, nhưng ở tuổi ấy, chắc chắn đã trải qua vài ba mối tình và trong những cuộc tình mặn nồng đó, có chắc rằng, ai cũng đủ bản lĩnh để giữ được sự trong trắng?
Thế nên, vợ tôi luôn mang cái chuyện còn trinh trong đêm tân hôn ra làm điều tự hào, và cũng vin vào cớ đó để ra sức hành hạ chồng. Mỗi lần tôi khước từ điều gì thì vợ lại lôi chuyện “anh chính là người đã cướp đi sự trong trắng của anh, anh khiến em thành đàn bà, là người đàn ông duy nhất của em. Anh không yêu em, không chiều em thì còn ai chiều em nữa”.
Mỗi lần bạn bè tới nhà chơi, nói vài câu chuyện phiếm rằng họ lấy vợ, lấy chồng, vớ phải người này người nọ, lắm tật, lắm chứng… thì vợ tôi lại được thể chen vào: “Đấy, số chồng em may lấy được em ngoan ngoãn hiền lành. Con gái 25 tuổi đầu mà chưa biết tới mùi giai, lại còn trong trắng. Thử hỏi, giờ có mấy cô được như thế. Thế mà không biết quý trọng thì đừng có trách em”. Ai đời, vợ lại mang cả chuyện vợ còn trinh ra để khoe với người ta. Cứ như là không nói ra thì sợ người ta không biết vợ còn trinh hay sao ấy.
Rồi vợ kiếm cái cớ ấy, đi đâu cũng bắt tôi kè kè như thằng tài xế, mỗi lần tôi muốn đi chơi riêng với bạn bè đều không được. Có lần tôi trót chở một cô em gái ở công ty, vì cả công ty đi liên hoan nên chung xe, vợ đi đâu mà chẳng may nhìn thấy, tới tốc phi xe lên tận nơi rồi bắt tôi về bằng được. Vợ nói không có liên hoan, liên hiếc gì hết vì nhà đang có việc gấp.
Tôi ngượng chín mặt vì cái sự quát tháo của vợ ở giữa đường, giữa chợ nên đành ngậm ngùi ra về. Tối ấy, vợ nói tôi không ra gì, cho rằng tôi bắt đầu tính chuyện ngoại tình, bỏ rơi người vợ chỉ biết yêu mình chồng. Nghe những chuyện đó khiến tôi sốt hết cả ruột. Vợ chẳng hành hạ về thể xác nhưng cái áp lực tinh thần của việc lấy vợ còn trinh như vợ tôi thật là mệt mỏi.
Video đang HOT
Nhiều khi, mỗi lần vợ chồng ân ái, tôi cảm thấy mệt, không hào hứng lắm thì vợ lại nũng nịu, nói tôi là: “Chắc anh chán em vì em không thành thạo trong chuyện ấy chứ gì? Em đâu có phải là cô gái hư hỏng gì, em ngoan ngoãn nên bây giờ mới dại như thế này, cái gì cũng bỡ ngỡ. Anh đừng có vì thế mà chán em…”.
Nghe cái sự đừng chán em, yêu chỉ yêu mình anh, anh là người đầu tiên của em khiến tôi ngấy đến cổ. Ngày nào cũng cái điệp khúc ấy, thật sự tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Rồi có khi nghe những câu chuyện người ta nói về con gái thời nay nhiều người dễ dãi này nọ, thì vợ tôi lại được nước, mang mình ra làm gương.
Thật tình, lấy một người vợ còn trong trắng, người đàn ông nào cũng thích. Nhưng nếu lấy phải cô vợ cứ tự cao tự đại quá về cái gọi là ngàn vàng như thế này thì quả thật còn mệt mỏi hơn. Thú thực, còn trinh thì mừng, không còn với tôi cũng không phải là điều quá quan trọng. Chỉ cần, vợ là người biết bao dung, độ lương và yêu thương chồng con, chu toàn với gia đình. Có lẽ, đó mới là điều cần thiết nhất, tôi đã nghiệm ra điều đó từ chính cuộc sống của mình.
Theo VNE
Đêm trước ngày cưới
11h đêm, đám thanh niên đã thôi không nhảy hát, anh phụ trách loa đài cũng kiểm kê lại nhạc cụ trước khi kết thúc một buổi tối sôi động. Chỉ còn lại các cô bác bộ phận làm cỗ vẫn tất bật chuẩn bị cho đám cưới ngày mai.
Đám cưới ở quê là thế, không như ở thành phố, gia chủ chỉ việc đặt tiệc tại nhà hàng và mời khách khứa tới chia vui. Ở quê Phương, mỗi lần nhà ai có đám cưới, bà con cô bác xóm làng mỗi người một tay sẽ cùng tập trung lại giúp gia chủ làm cỗ cưới. Bây giờ, mọi người đang ăn đêm. Mẹ bưng lên cho Phương một bát cháo, dịu dàng bảo:
- Ăn đi con, rồi ngủ sớm, thức khuya mắt cô dâu mai lại thâm lên là không được đâu.
Phương đón bát cháo từ tay mẹ, cùng ăn với em gái. Cô nhóc 11 tuổi mọi ngày học bài xong vẫn đi ngủ sớm, mà hôm nay đòi thức cùng chị. Nhớ ngày nhỏ nó đã khóc ầm lên đòi không cho chị đi lấy chồng, bây giờ chị đi lấy chồng thật rồi, sau này, chắc có quan tâm được tới nó nhiều như khi còn ở nhà?
Phương ôm em đi ngủ. Tới khi con bé đã say giấc, Phương vẫn chẳng thể nào chợp mắt được. Ngày mai cô lên xe hoa, lòng vẫn khắc khoải một điều...
Anh không phải là mối tình đầu của cô, nhưng anh là bờ vai vững chãi nhất mà cô tựa vào. Trước đây cô đã tưởng tượng mình sẽ là cô dâu của một người khác, nhưng trên đời này cô sinh ra là để dành cho anh. Đó là duyên phận. Và cô hạnh phúc vì được là vợ anh.
Nhưng Phương chưa bao giờ quên... người ấy. Ngay cả bây giờ, khi chỉ còn nửa ngày nữa là cô bước lên xe hoa cùng anh, trong lòng cô vẫn đang nghĩ về người ấy. Cô mong nhận được một lời chúc phúc.
Có những cô dâu trước ngày cưới đã gặp hay gọi điện cho người yêu cũ của mình. Nhưng cô, cô không thể làm thế. Ngày trước, khi ra đi, anh ấy đã chọn cách đoạn tuyệt dứt khoát với Phương. Và bấy lâu nay, hai người cũng không còn mối liên hệ gì nữa. Nhưng đêm nay, đêm trước ngày cưới, cô muốn được thấy anh, được nghe anh nói. Cô tự trách mình, có phải cô dâu nào trước ngày cưới cũng yếu lòng như thế ?
Bỗng có chuông tin nhắn, tim Phương đập loạn...
"Anh không đủ mạnh mẽ để nhìn em trong bộ váy cưới đứng bên người khác. Anh chỉ hi vọng rằng, em sẽ luôn hạnh phúc. Luôn cầu chúc cho em và sẽ mãi dõi theo em. Quang".
Không phải người ấy.
Trong khi cô luôn khắc khoải vì một quãng đường dang dở thì luôn có một người khắc khoải vì bước đường cô đi. Phương nhắm nghiền mắt lại. Chuông điện thoại lại vang. Cô mỉm cười nghe máy:
- Vợ yêu à, em đã ngủ chưa? Anh không thể ngủ được. Giá như bây giờ là đêm mai. Anh sẽ được ôm chặt vợ yêu trong vòng tay, và cùng ngủ một giấc ngon lành.
- Anh hư thật. Muộn thế này còn gọi điện cho em, không để em ngủ à. Anh muốn cô dâu của anh ngày mai sẽ xấu xí vì mắt thâm quầng hay sao?
- Ừ nhỉ, hư thật! Nhưng mắt thâm cũng là vợ anh.Vợ anh mắt có thâm cũng vẫn đẹp nhất.
- Em biết rồi, thiên hạ đệ nhất nịnh vợ là chồng em!
- Anh cúp máy cho em ngủ nhé. Anh yêu em nhiều lắm!
Phương mỉm cười cúp máy. Từ ô cửa sổ nhìn ra bầu trời, ánh sao nhỏ hàng đêm vẫn luôn sáng êm dịu. Phương không bao giờ quên giây phút ánh sao băng vụt sáng qua bầu trời mà cô đang ngước lên, nhưng cô mãi yêu ánh sao nhỏ hàng đêm vẫn luôn ở đó.
Và ngày mai, cô lên xe hoa cùng anh.
Theo VNE
Đêm đầu tiên không về nhà Vì đau khổ chuyện gia đình, tôi đã tình nguyện dâng hiến cho bạn trai tất cả... Khi tôi đang nhìn cuộc sống xung quanh bằng màu hồng thơ mộng thì cũng là lúc tôi cay đắng nhận ra... mình đang sống trong một mớ ảo mộng hỗn độn. Bố mẹ lấy nhau mấy chục năm mới sinh được mỗi mình tôi nên...