Cay đắng: Trẻ, đẹp mà thua phụ nữ trung niên
Tôi đã khác, rất khác với cô bé bím tóc ngày xưa nhiều mơ mộng, tôi có nhà, có xe và thành người phụ nữ nhiều người mơ ước. Tôi kiếm nhiều tiền vì tiền đã đẩy anh rời xa tôi, tôi vẫn kiếm tiền dẫu tôi biết điều đó không đưa anh trở lại…
Ảnh minh họa
3 năm, đó không là thời gian ngắn để quên, cũng không là thời gian dài để nhớ nhưng nó có thể là khoảng thời gian để thay đổi một đời người. Tôi mất 3 năm để trở thành một người giàu có nhưng liệu tôi phải mất thêm bao nhiêu lần 3 năm nữa để quên, để bình yên, để thôi thù hận và để tin tình yêu một lần nữa.
Ai cũng hay bảo “trai tham sắc, gái tham tài” và hàng loạt những bài viết, câu truyện về những cô kiều nữ theo đại gia bỏ quên tình cũ. Còn tôi, tôi cũng là một người con gái và tôi mất người yêu mình không phải vì tôi không sắc mà vì tôi không tài. Tài đây không phải là tài năng mà là tài sản, là tài lộc. Anh – Người tôi đã yêu, từng yêu và rất yêu đã lạnh lùng bỏ rơi tôi để đi theo tiếng gọi ma mị của đồng tiền.
Ngày ấy, tôi vẫn là cô gái với bím tóc dài mơ mộng thích được anh nắm bàn tay dẫn qua các con đường. Tôi thích ăn kem và tôi hay lãng mạn dù tôi là sinh viên ngành kinh tế. Còn anh, khi ấy đã bươn chải đường đời. Anh hơn tôi 6 tuổi. Anh không học đại học, anh chỉ là một nhân viên kỹ thuật thời vụ và anh cũng như tôi, chẳng có nhiều tiền…
Bố mẹ tôi đã phải rất vất vả để có thể nuôi anh em tôi trưởng thành và đi học. Thời niên thiếu của tôi trôi qua bình lặng và tôi xem việc gặp anh như một định mệnh đời mình. Tôi yêu anh, yêu cả chiếc xe cà tang anh hay đón tôi tan lớp, yêu cả việc trái bắp xẻ đôi chia nhau nơi góc phố công viên, yêu cả khi noel hai đứa chung nhau cây kem lạnh… Tôi chưa từng so sánh anh cùng bất kì ai vây quanh tôi dù thú thật tôi cũng không kém sắc. Tôi yêu anh và tôi tin tình yêu ấy sẽ cho tôi một gia đình hạnh phúc khi tôi ra trường, tôi cũng tin tình yêu ấy sẽ xóa mặc cảm trong anh, tôi tin tình yêu ấy và tôi tin anh, tin chàng trai có nụ cười hiền luôn siết chặt tay tôi mỗi khi đi cùng tôi trên phố.
Video đang HOT
Nhưng, tình yêu vốn không đẹp như tôi nghĩ, không hoàn mỹ như tôi mong. Khi tôi đang bận rộn cho báo cáo ra trường, khi tôi đang mơ mộng về ngôi nhà và những đứa trẻ, khi tôi ấp ủ ước mơ vào đời và tung cánh thì anh, người đàn ông luôn ở bên tôi, an ủi khi tôi buồn, chia sẻ khi tôi vui và dỗ dành khi tôi hờn dỗi bỗng biến mất khỏi tôi. SMS đi trong im lặng, điện thoại chỉ nghe tiếng nhạc chờ, căn nhà trọ luôn đóng cửa. Tôi lo lắng cho anh nhiều, tôi tự trách mình mãi lo bài vở, tâm tư tôi rối bời. 3 ngày vắng anh thôi, tôi như cây héo. Tôi tìm đến tất cả những nơi tôi biết để hỏi thông tin anh, tôi chờ cả đêm trước căn phòng đóng cửa…Rồi tôi có thông tin từ anh, chỉ một tin SMS từ một số lạ: “Anh đây, anh xin lỗi em nhiều nhưng ta chia tay đi. Đừng làm phiền anh nữa”. Tôi ngỡ ngàng, tôi không biết điều gì đã và đang xảy ra, 2 năm yêu thương với anh chỉ là cơn gió?
Tôi điện thoại nhiều lần vào số điện thoại của anh chỉ để nghe đến thuộc lòng câu “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Tôi suy sụp, ngỡ chừng không dậy được. Tôi cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, tôi tự vấn bản thân bằng muôn vàn câu hỏi. Cho đến khi… Tôi tình cờ gặp anh cùng ai trên phố. Một phụ nữ trung niên đang ôm anh, nơi tôi vẫn hay ôm anh, anh cười, cái cười tôi nghĩ chỉ có riêng mình nhận và cái xe anh đi, đã không là cái xe tình yêu hai đứa. Tôi hiểu, điều gì đã đưa anh xa tôi. Đơn giản thế!
Tôi trở về và tôi chôn tôi trong dày đặc những kế hoạch học tập, tôi ra trường với kết quả ưu tú và được đón vào làm nơi một tập đoàn lớn. Tôi tiếp tục chôn tôi trong bộn bề công việc. Hôm nay ngoảnh lại nhìn, tôi đã khác, rất khác với cô bé bím tóc ngày xưa nhiều mơ mộng, tôi có nhà, có xe và thành người phụ nữ nhiều người mơ ước. Tôi kiếm nhiều tiền vì tiền đã đẩy anh rời xa tôi, tôi vẫn kiếm tiền dẫu tôi biết điều đó không đưa anh trở lại…Mà nếu anh trở lại, liệu tôi có vô tư đón anh như ngày xưa hay lại đặt câu hỏi “Anh trở về bên tôi cũng vì tiền?”. Ôi, đồng tiền ma mị, bé và mỏng thế kia nhưng khiến người ta mất đi lý trí.
3 năm còn hoài nhớ, bao năm cần để quên?
Theo VNE
Luồn cúi nhà vợ vì... quá nghèo
Khi quen và yêu nhau, tôi không nghĩ rằng nhà cô ấy lại giàu có và quyền lực như vậy!
Tôi quen vợ tôi từ hồi còn là sinh viên. Yêu nhau bốn năm học đại học, chúng tôi quyết định xin phép hai gia đình tổ chức đám cưới. Thế nhưng, mọi việc không diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ như những gì tôi tưởng tượng. Bố của cô ấy là giám đốc của một doanh nghiệp xây dựng. Còn tôi, trai quê chính hiệu. Sống ở đâu tôi cũng được mọi người yêu mến, nhận xét là hiền lành, ngoan ngoãn. Thế nhưng, khi tôi về ra mắt gia đình nhà cô ấy, bố cô ấy không nói một lời, rời khỏi bữa cơm bởi cho rằng tôi là kẻ "đào mỏ".
Trước khi quen biết và yêu cô ấy, tôi cũng không thể ngờ rằng gia đình cô ấy lại giàu có và quyền lực đến như vậy. Tôi yêu cô ấy thật lòng, không vụ lợi, không có chút tơ tưởng nào tới tài sản gia đình cô ấy nắm giữ dù cho tôi rất nghèo.
Trước sức ép từ phía gia đình, cô ấy và tôi vẫn quyết tâm lấy nhau cho đến cùng. Bởi lẽ, hai chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Hai đứa sẵn sàng ra ở riêng, tự làm tự ăn, quyết không nhòm ngó gì đến tiền bạc của bố mẹ.
Dù như vậy, nhưng tôi và cô ấy đều là những người có học thức nên vợ chồng tôi không muốn chỉ vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn tình cảm cha con của cô ấy. Tôi chờ đợi cho tới khi gia đình cô ấy đồng ý, đặc biệt là người cha độc tài của cô ấy.
Dù bị gia đình ngăn cản nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau (Ảnh minh họa)
Trong suốt nửa năm chờ đợi, tôi làm việc hăng say ngày đêm để chứng tỏ mình có năng lực, đủ tài chính để lo cho cuộc sống gia đình. Cô ấy cũng vậy, chăm chỉ làm việc để hai đứa tích góp một khoản tiền tiết kiệm riêng, lo thuê nhà, mua sắm đồ đạc. Tôi cũng thường xuyên "chai" mặt tới gặp bố vợ tương lai, dọn dẹp vườn tược trong khuôn viên nhà, làm tất cả mọi việc để mong bố cô ấy có cái nhìn khác về tôi.
Cuối cùng "trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời", thấy chúng tôi quyết tâm, bố cô ấy quyết định tổ chức đám cưới cho hai đứa. Thế nhưng, cái nhìn của bố vợ tôi vẫn không thay đổi, luôn cho rằng gia đình tôi nghèo hèn, kém phân và hay nói móc khoáy về sự nghèo khó của gia đình tôi mỗi lần tôi đưa vợ về thăm nhà.
Bẵng đi một thời gian, vợ tôi mang bầu rồi sinh được một cậu con trai. Phần vì thương vợ không có người chăm sóc, phần vì mẹ vợ tôi xót con gái nên hai vợ chồng tôi quyết định về nhà ngoại để bà tiện chăm nom cho vợ tôi và cháu nhỏ.
Những ngày đầu, bố vợ tôi có vẻ quý cháu nên không nhiếc móc gì tôi. Thế nhưng, chỉ được khoảng hai tháng, bố vợ tôi lại "chứng nào tật nấy", họ hàng đến chơi với vợ tôi, ông vẫn than phiền ngay trước mặt tôi: "Đấy, có chăm được nhau đâu rồi lại phải về đây!".
Nghe những câu nói ấy của bố vợ, tôi chỉ còn biết cười xòa nhưng thực tâm trong lòng tôi vô cùng tự ái. Tôi đã lấy vợ được hơn một năm, vậy mà ông vẫn không chịu nhìn nhận tôi như một người con rể. Đối với ông, tôi chỉ là một kẻ đào mỏ, dù rằng tôi chưa xin xỏ một xu từ bố vợ.
Có lần, tôi phải đi công tác, bố tôi rút hai triệu rồi bảo: "Cầm tiền mà mua quà về, lương của anh được bao nhiêu". Tôi nhất định không lấy thì ông lại dè bỉu: "nghèo mà còn sĩ".
Sống trong gia đình nhà vợ giàu có, tôi như kẻ hầu người hạ trong nhà, không có quyền nói, không được phép tham gia vào bất cứ công việc gì của nhà vợ.
Đã rất nhiều lần tôi muốn chuyển ra khỏi nhà vợ, nhưng rồi nhìn vợ, nhìn đứa con thơ bé bỏng không người chăm nom tôi lại thấy xót xa. Bố mẹ tôi thì ở quê xa, nhà lại đông các cháu, ngẫm lại tôi thấy phận làm rể ở nhà vợ thật tủi nhục.
Đến bao giờ tôi mới hết bị bố vợ khinh, đến bao giờ ông mới chịu thừa nhận tôi không phải kẻ đào mỏ? Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Tủi nhục phận đàn ông ở rể Trong lúc tức giận, Thương đã chỉ tay thẳng mặt đuổi chồng ra khỏi nhà mình. Hiện nay, cuộc sống xã hội văn minh và phát triển, mối quan hệ nam nữ được dung hòa, mọi quyền lợi và trách nhiệm sống ngang nhau. Việc người đàn ông tá túc nhà vợ có lẽ không còn xa lạ, không là vấn đề to...