Câu hỏi ngây thơ của con trước cuốn album cũ
Nó xấu lắm dù Hoa đã cố gắng ăn vận cho con thật lỗng lấy. Mọi người khen nó thông minh, đáng yêu vẫn không thể khiến Hoa vui lòng bằng khen nó xinh đẹp. Hoa cứ muốn xa lánh con vì sợ người ta sẽ hỏi tại sao mẹ xinh mà con xấu quá vậy.
Hoa cứ muốn xa lánh con vì sợ người ta sẽ hỏi tại sao mẹ xinh mà con xấu quá vậy. (Ảnh minh họa)
Bước đi cùng chị gái, Hoa bực mình lắm khi nghe người ta nói về mình:
-Hai đứa là chị em mà một đứa như con công, một đứa như con quạ vậy!!
Hoa nhìn sang chị gái mình rồi cúi đầu chạy thẳng. Chị gái Hoa cất tiếng gọi, chạy theo mà vẫn không đuổi kịp em mình. Chị gái Hoa cũng như Hoa, cả hai đã quá quen với cảnh này rồi. Chị gái Hoa không cảm thấy gì tự hào khi được khen, chị thấy thương em gái mình. Tạo hóa vẫn luôn bất công như vậy.
Trong khi chị gái mình càng xinh đẹp, thiếu nữ trưởng thành với những nét đẹp hoàn hảo thì Hoa lại không có may mắn ấy. Hoa xấu quá, xấu tệ. Nhiều lúc còn tưởng Hoa là truyền nhân của Thị Nở nữa cơ ấy. Hoa tự ý thức được cái xấu của mình nhưng không muốn người ta chấp nhận nó. Hoa lớn tiếng quát mắng, lườm nguýt tất cả những ai chê Hoa xấu.
Rồi một ngày, xem ti vi, Hoa thấy phẫu thuật thẫm mỹ thay đổi cuộc đời. Hoa nằng nặc đòi bố mẹ cho mình tiền đi chỉnh sửa nhan sắc nếu không Hoa sẽ uống thuốc tự tử. Bố mẹ Hoa sợ lắm vì nhà chỉ có hai mụn con, của nả có cũng chỉ để cho hai đứa. Bố mẹ Hoa đành đồng ý. Đau đớn thân xác nhưng nghĩ tới ngày mình xinh đẹp, Hoa cố nghiến răng, tự mình cho mình thêm động lực.
Vẻ đẹp mới của Hoa quyến rũ đến chết người. (Ảnh minh họa)
Hoa xuất hiện khiến người ta ngỡ ngàng. Từng đường nét sắc sảo đến hoàn hảo. Vẻ đẹp mới của Hoa quyến rũ đến chết người. Giờ Hoa tự tin ra đường mà chẳng cần sợ ai chê mình xấu. Hoa lên thành phố, ước mong lấy được chàng hoàng tử trong mơ của mình.
Video đang HOT
Hoa nhanh chóng được săn đón. Ông trời có lẽ bù đắp cho cái sự bất công của mình với Hoa nên đã đưa đến cho Hoa một người đàn ông rất tốt. Tùng chăm sóc, yêu thương Hoa bằng tất cả những gì Tùng có. Trong khi Hoa, lúc nào cũng chỉ chăm chăm bảo vệ sắc đẹp của mình. Làm thế nào để mỗi khi Hoa xuất hiện bên Tùng, ai cũng phải trầm trồ thán phục.
Rồi Hoa bất ngờ mang thai. Hoa mắng Tùng ghê lắm. Hoa nói tại Tùng mà Hoa mất hết dáng. Tùng chỉ nhẹ nhàng ôm Hoa:
-Có con em phải vui mừng chứ. Em có xấu nữa, xấu thế anh vẫn yêu thương cả hai mẹ con!!
Tùng không phải là không biết chuyện Hoa phẫu thuật thẩm mỹ, Tùng yêu Hoa, đơn giản là thế thôi.
Còn Hoa, từ khi bầu bí đến khi sinh con Hoa chỉ lo lắng cho nhan sắc của mình. Con gái lúc nào cũng do một mình Tùng chăm sóc. Con khóc mà Hoa đang bôi dở kem thì chắc chắn Hoa sẽ bôi kem xong rồi mới đi ôm con. Con gái Hoa, càng lớn chẳng hiểu sao nó càng sao y bản chính của Hoa thời chưa phẫu thuật thẩm mỹ.
Nó xấu lắm dù Hoa đã cố gắng ăn vận cho con thật lỗng lấy. Mọi người khen nó thông minh, đáng yêu vẫn không thể khiến Hoa vui lòng bằng khen nó xinh đẹp. Hoa cứ muốn xa lánh con vì sợ người ta sẽ hỏi tại sao mẹ xinh mà con xấu quá vậy. Hoa đâu ngờ, sự vô tâm, ích kỉ, chỉ coi trọng vẻ bề ngoài ấy của mình lại…
Hôm nay Hoa được người ta khen gái một con càng ngày càng nhuận sắc. Về nhà mừng lắm, Hoa cứ ngồi trước gương ngắm nhìn hình ảnh của mình rồi cười đắc ý. Bất ngờ cô con gái nhỏ lục được trong cuốn album cũ của Hoa một tấm ảnh. Nó ngắm ngía, nhìn đi nhìn lại trong giương rồi quay sang nhìn Hoa:
- Mẹ ơi, cô này là ai mà xấu giống con vậy??
Hoa nghe con nói, sững sờ quay lại. Tấm ảnh cũ thời xưa chẳng hiểu sao Hoa vẫn chưa bỏ đi lại bị con lôi ra được. Hoa chưa biết trả lời thế nào thì Tùng bước vào.
-Mẹ của con đấy!! – Tùng mỉm cười nhìn con gái
-Mẹ con đây á!! Không mẹ con xinh, cô này xấu. – Con bé giãy nảy lên như đỉa phải vôi
-Chỉ cần con ngoan ngoãn, học giỏi thì cũng sẽ xinh đẹp như mẹ thôi. – Tùng ôm con vào lòng, vỗ về con
Nghe Tùng nói, Hoa thấy mình sai quá. Hoa đã làm những gì để vun vén cho tổ ấm của mình vậy. Bao nhiêu lâu nay Hoa chỉ quan trọng cái vẻ bên ngoài của bản thân mà quên mất đi mình còn có một gia đình nhỏ cần được chăm sóc, yêu thương. Nhan sắc bên ngoài có tác dụng gì chứ, cũng chỉ để người ta khen ngợi vài câu cửa miệng.
Quan trọng nhất với một người phụ nữ là được nhìn thấy chồng con mình khỏe mạnh, sống vui vẻ, hạnh phúc ở bên mình cơ mà. Hoa ôm chặt con gái vào lòng, nhìn Tùng nghẹn ngào câu xin lỗi. Nhìn ánh mắt cười hiền của Tùng, Hoa tin Hoa vẫn còn cơ hội để bù đắp cho hai bố con.
Theo blogtamsu
Ừ thì, thương nhau để đó...
Co thư tinh cam đên thi li tri ngăn ma đi thi con tim lai ngoanh nhin nhau. Cư cât mai trong tim thi du trăm năm vân se ven nguyên như thuơ đâu, mim cươi rôi đương ai nây bươc. Ừ thi cô tự nhủ với lòng "thương nhau đê đo" nghe chưa?
Cô gặp lại anh vào buổi tối của những ngày đầu xuân. Mùa xuân năm nay mưa rả rích chẳng nguôi, mưa kéo theo từng đợt gió lạnh phương nào ùa về như buốt thấu tim. Cô gặp lại anh cũng là lúc con tim vừa vắt tàn sức để gượng dậy sau cuộc tình tan vỡ - cuộc tình mà cô đã đặt trọn niềm tin để có cái kết đẹp cho cuộc đời mình.
Là vừa nhìn qua anh đã hiểu tâm trạng cô lúc này không ổn, thì là không ổn, nhưng lâu rồi chắc có lẽ anh cứ nghĩ cô vẫn đang hạnh phúc với sự lựa chọn của mình nếu không gặp cô ngày hôm nay. Cô đang không còn được tỉnh táo, chẳng nhớ nữa, cô đã uống, một vài ly gì đấy như mọi hôm. Cô ngập ngừng nhìn vào mắt anh, rồi như quán tính từ đâu thốt ra cô bảo "Em chẳng tin vào con trai nữa đâu". Anh cứ nhìn, vẫn ánh mắt ấy, nhẹ nhàng sâu lắng, chỉ vậy thôi rất nhẹ nhàng "Là ngày xưa em đã chọn sai người thôi".
Tim cô thắt lại, cô - một cô gái kiêu kì, tự tin, bướng bỉnh chưa hề biết chịu thua, chính vì thế sẽ chẳng bao giờ cô nhận rằng mình đã sai điều gì. Nhưng rõ ràng những lời anh vừa nói, cứ như thể chạm vào đáy lòng cô, ngập ngừng, im lặng một hồi lâu, cô nhìn anh rồi cười trừ bước đi. Là trong lúc đó tim cô đang khóc đấy. Anh hiểu mà đúng không?
Một buổi sáng nọ cô nhận được cuộc điện thoại lạ, là anh, anh hẹn cô cà phê. Trong một đêm dài vừa khóc như bao đêm nào, cô vội thức tỉnh nhờ cuộc điện thoại của anh, đầu tóc bù xù cũng vội tạm ổn theo cái cách cô nghĩ. Cô điềm tĩnh bước đến ngồi cạnh anh, cô chưa bao giờ muốn anh thấy bộ dạng cô lúc này. Nhưng có lẽ dù che giấu cỡ nào anh cũng hiểu người con gái ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ mạnh mẽ trong mắt anh. Một vài câu hỏi chuyện vu vơ về tình yêu về cuộc sống, cô cũng chẳng giấu gì anh vì giữa hai ta cũng chẳng có gì để phải giấu. Ly lipton nóng vừa cạn cũng là lúc trời đổ mưa to, rồi quay lưng đường ai nấy bước.
Cô đã nghĩ về anh, một chút thoáng qua trong đầu, cô tự cười chính mình rồi tiếp tục chìm vào cuộc sống của kẻ cô đơn.
Hôm nay cô buồn, cô chẳng biết cô đã viết gì trên facebook nữa, mà cô đang đau đấy, nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, thỉnh thoảng cô lại thế, nhường ấy năm gắn bó, một người con gái giàu tình cảm như cô sẽ chẳng thể nào quên được. Cô nhận được inbox của anh, tự nhiên cô cảm thấy vui nhưng cô không vội đọc xem anh nói gì, một hồi lâu cô lấy đủ bình tĩnh, à thì ra anh lại hẹn cô cà phê. Rồi ngắn gọn kết thúc "Ngủ sớm đi"
Là anh đang quan tâm cô, hay thương hại cho một người đã từng là người thương?
Anh là ai? Là mối tình của cô thời học trò, tình yêu lúc đó đẹp lắm. Bao năm rồi anh vẫn kiểu quan tâm đó, lạnh lùng nhưng ấm áp. Chẳng nói nhiều chẳng làm nhiều nhưng đủ để cho những ai hiểu anh biết được. Tình yêu cái thời cắp xách đến trường với bao nhiêu suy nghĩ trẻ con ngốc ngếch, rồi cô xa anh, chỉ vì anh như cách cô nói "chẳng bao giờ thương cô một cách nhiệt tình". Và với ai anh cũng thế, thương thì cứ để đó, để đợi khi anh có thể lo được cho người mình thương, hay khi anh chắc chắn một điều anh sẽ đi cùng người đó đến hết cuộc đời anh mới bắt tay vào yêu đúng nghĩa.
Hôm nay không là cà phê mà là vài ba ly tâm sự chuyện đời, cô lại nghe được câu ấy, câu nói cô vẫn nhớ từ xưa đến giờ, thỉnh thoảng anh lại bảo, thời đó anh thương cô nhiều lắm.
Ừ thì cũng là thời đó, mọi thứ đâu thế quay lại, hay nếu có thể quay lại thì cái cách hai ta đón nhận tình yêu vẫn thế. Vẫn là người thương đi vút qua đời nhau, đẹp chớp nhoáng và mơ mộng mãi về mối tình dang dở. Anh sống rất lí trí, lí trí đến mức chẳng bao giờ tự thả lòng mình cho cảm xúc. Ngần ấy năm anh đã trải qua bao nhiêu cuộc tình cũng chỉ là thoáng qua rồi vội tắt, còn cô, môt cô gái vừa dứt khỏi một mối tình sâu đậm, sự tan vỡ và tuyệt vọng.
Cô cần anh chứ, hơn ai hết lúc này cô cần anh chỉ đơn thuần như một người bạn cũng đủ làm cô vui, đủ làm cô bớt chênh vênh gục ngã. Nhưng cô cũng là một người sống rất lí trí, cô vẫn còn cái "tôi" khá lớn, gọi điện mời anh café hay inbox trước vài ba câu, cô không thể làm được. Cô chẳng còn tự tin để làm điều đó, cô cũng chẳng muốn anh bận lòng, cô giờ đây đâu còn là cô gái của gần 10 năm về trước. Cô đã mang nhiều vết sẹo trong tim và những vết nứt trong tâm hồn mà có lẽ, rất lâu về sau này mới có thể hàn gắn được. Cô không còn bồng bột, ngây thơ, cả nụ cười cũng hằn in nhiều nước mắt. Dù là thương hay thương hại xin hãy để chúng ngủ yên!
Cô làm gì đây? Tựa vào vai anh một chốc rồi bảo rằng &'Thế giới này làm em mệt mỏi quá, anh cứ để yên đó một phút thôi, như cái thời hai đứa tựa nhau thế này mà nụ cười chẳng vướng bận sự đời, rồi em sẽ lại mạnh mẽ và bước đi" Để làm gì, để được một lần yếu đuối trước anh sao? Tỉnh lại đi cô gái, cố lên, rồi cũng sẽ ổn thôi.
Co thư tinh cam đên thi li tri ngăn ma đi thi con tim lai ngoanh nhin nhau. Cư cât mai trong tim thi du trăm năm vân se ven nguyên như thuơ đâu, mim cươi rôi đương ai nây bươc. Đó là mối tình giữa anh và cô.
Ừ thì "thương nhau đê đo" nghe anh?
Theo PNO
Quay cuồng và đau đớn vì câu nói cuối cùng của người yêu Tôi không đủ kiên nhẫn để nghe hết những lời người yêu nói, chỉ biết gào thét lên vì đau đớn. Tôi gặp và yêu Khang khi tôi ngấp nghé 30 tuổi. Một phần vì tuổi tôi đã nhiều, một phần vì Khang đẹp trai, ga lăng nên tôi đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khang có vẻ đẹp trai...