Câu chuyện về một đại ca giang hồ và bìa đậu phụ làm thay đổi cuộc đời
Một buổi trưa, đứa con trai 10 tuổ.i lếch thếch xách lên cho Văn một bìa đậu phụ, trong khi ba mẹ con ở nhà ăn với muối vừng.
Anh Văn kể lại chuyện đời mình
Nhìn đứa con thơ, anh rưng rưng nước mắt và thề đoạn tuyệt với ma tuý.
Từ một chàng trai hiền lành, chịu khó, đi theo tiếng gọi của vàng, anh đã biến thành một đại ca có số má ở các bãi vàng Hà Giang, Tuyên Quang. Liên tục trúng quả, có tiề.n, anh sớm sa ngã vào “nàng tiên nâu” và bị m.a tú.y hạ gục, cướp đi tất cả những gì đã có. 19 năm nghiệ.n ngập, bao nhiêu lần cai không được, thế mà chỉ một bìa đậu phụ “điểm đúng huyệt”, anh đã thức tỉnh lương tri.
Người mà chúng tôi đang nói đến là anh Nguyễn Ngọc Văn, còn gọi là Văn “nghiệ.n” hay Văn “cá”, ở tổ dân phố 27, phường Minh Xuân (TP.Tuyên Quang, tỉnh Tuyên Quang). Tôi tình cờ biết anh trong một lần ăn trưa tại nhà hàng “Sông Lô cá”.
Niềm nở bắt tay khách lạ, Văn vừa rót nước mời khách, vừa cười xòa: “Hôm nay chỉ uống rượu thôi, không viết lách gì nhé. Mà chuyện của tôi có hay ho gì đâu, viết lên báo người ta cười cho”.
Văn bảo, anh sinh năm 1961, là con trai thứ tư trong một gia đình cách mạng. Bố anh từng chiến đấu ở Quảng Trị, còn mẹ anh là thanh niên xung phong phục vụ chiến dịch Điện Biên Phủ. Ba người chị của anh cũng đều tham gia cách mạng. Ấy thế mà số phận lại đưa đẩy anh đến với vàng và thuố.c phiệ.n – thứ thuố.c độc người ta vẫn gọi bằng cái tên mỹ miều là “nàng tiên nâu”.
Văn kể, sau một thời gian theo bố mẹ chài lưới trên sông Lô, năm 1981, anh xin vào làm việc ở một công ty trong tỉnh nhà. Năm 2003, anh lấy vợ. Cuộc sống vốn khó khăn lại càng khó khăn hơn khi đứa con trai đầu lòng ra đời. Lúc đó, ở Hà Giang đang rộ phong trào đà.o vàn.g sa khoáng, nhiều người kiếm được cả bơ vàng. Trong bóng tối nghèo đói bủa vây, nghe tin đồn “lấp lánh” ấy, Văn đã quyết ra đi tìm vận may với hy vọng đổi đời.
“Phải nói số tôi cũng đỏ nên liên tục trúng “vỉa vàng”. Nhưng sống ở nơi chỉ có “luật rừng”, mình kiếm được thì những kẻ khác cũng không để mình yên. Trúng vỉa mà để lộ ra là bị các đại ca bưởng lớn “nuốt” mất ngay.
Con giun xéo mãi cũng quằn, bị chúng ăn hiế.p mãi, tôi chiêu quân lập đội để chống lại. Muốn thể hiện đẳng cấp và dũng khí đương đầu với các bưởng khác thì phải chơi m.a tú.y. Dùng một, hai lần thành quen, tôi nghiệ.n lúc nào không hay” – Văn rít một điếu thuố.c lào, ngửa cổ nhả khói rồi kể tiếp.
Ngày nào Văn cũng kiếm ra vài cây vàng, có khi cả chục cây, nhưng tất cả đều đổ vào nhậu nhẹt, hút hít. Nghiệp đà.o vàn.g không ai đỏ mãi, những ngày đào không r.a vàn.g liên tiếp đến với anh.
Tiề.n trả công phu, tiề.n cho “nàng tiên nâu” đã thiêu rụi tất cả khiến anh trở nên thân tàn ma dại. Năm 1996, sau bao lời khuyên can của gia đình và chính quyền địa phương, anh mới chịu về đi cai nghiệ.n. Hơn 2 tháng, anh đã cắt được cơn.
Video đang HOT
Tưởng rằng cuộc đời sẽ sang một trang mới, nhưng khó khăn và thất nghiệp một lần nữa đẩy anh đi theo tiếng gọi của vàng. Lần này, anh quyết lên Bãi Nẻ, huyện Na Hang (Tuyên Quang) “kiếm ít” rồi về. Mặc dù không muốn, nhưng liên tục tiếp xúc với “nàng tiên nâu”, rồi được đàn em “chăm sóc” nên anh đã không cưỡng lại được sự quyến rũ của thứ thuố.c đầy mê hoặc ấy. Giấc mơ đổi đời không thành, anh ngày càng lún sâu vào con đường nghiệ.n ngập.
Anh Văn vinh dự được nguyên Phó thủ tướng Trương Vĩnh Trọng đến thăm vào ngày 24/6/2008
Bìa đậu thức tỉnh lương tri
Lần từ Na Hang trở về cai nghiệ.n ở phường Minh Xuân, anh hứa hẹn và ân hận nhiều lắm. Sau 2 tháng cai giai đoạn 1, Văn đã cắt được cơn và chuyển về Nông trường 06 ở thị xã Tuyên Quang (nay là TP.Tuyên Quang) để cai giai đoạn 2. Tại đây, anh vừa lao động, vừa cai nghiệ.n. Mỗi ngày anh phải khoan mìn nổ đá đủ cho 20 người đậ.p với tổng số lượng lên tới 20m3/ngày. Mặc dù lao động vất vả, nhưng anh vẫn tăng từ 52kg lên 61kg.
Một buổi trưa khi nghỉ giải lao, đứa con trai 10 tuổ.i lếch thếch xách lên cho anh một bìa đậu phụ, trong khi ba mẹ con ở nhà chỉ ăn muối vừng. Nhìn đứa con thơ, anh rưng rưng nước mắt. Văn bảo, lúc ấy anh đã tự thề với bản thân phải đoạn tuyệt với m.a tú.y và làm gì đó để bù lại những thiệt thòi mà gia đình anh phải gánh chịu.
Có lẽ miếng đậu phụ đã giúp anh nhận ra giá trị cuộc sống, giá trị sức khỏe và giá trị đồng tiề.n nếu biết dùng đúng chỗ. Điều anh dằn vặt và đau khổ nhất là cả hai đứa con đều học dở dang. Chúng học thế nào được khi gia cảnh quá éo le, cơm không đủ no, bố thì nghiệ.n ngập. Ra đường, đến trường luôn phải nhận những ánh mắt dè bỉu, xa lánh của bạn bè.
Cuối năm 2002, Văn đã tạm cai được giai đoạn 2 và trở về gia đình cai nốt giai đoạn cuối. Ngày được gặp lại vợ con, anh mừng rơi nước mắt. Trong vại còn ít gạo, chị Loan – vợ anh – bảo con đổ ra nấu hết rồi chạy vội ra chợ mua thêm mớ rau với vài bìa đậu để mừng ngày đoàn tụ. “Khi tôi về, nông trường còn trả cho 2,6 triệu đồng tiề.n công. Ngồi ăn cơm rau và đậu nhưng tôi thấy hạnh phúc vô cùng”.
Trả nghĩa với đời
Sau 2 đêm trằn trọc nghĩ cách làm ăn, cuối cùng vợ chồng Văn chọn mở quán ăn để mưu sinh. Anh bảo chọn mở quán ăn là có nguyên cớ, vì gia đình có truyền thống đán.h bắt cá trên sông, loại cá nào ngon, chế biến thế nào anh rất rõ.
Có trong tay 2,6 triệu đồng, anh vay thêm ngân hàng 20 triệu. Vợ anh được Hội LHPN phường cho vay 7 triệu. Anh sửa lại 2 gian nhà cấp bốn làm quán ăn. Lúc đầu ít vốn nên quán chỉ làm hai món bún cá và cháo cá.
Chưa từng qua lớp đào tạo nấu ăn nào, Văn cứ vừa làm vừa học. Anh nấu ăn với tất cả tình cảm, tâm huyết của người đầu bếp, nên món bún cá, cháo cá của anh nhanh chóng được khách hàng yêu thích. Thấy sông Lô có nhiều loại cá ngon như anh vũ, cá tầm, cá chiên, cá lăng, ba ba…, anh chuyển sang kinh doanh những món đặc sản này và đặt tên cửa hàng là “Sông Lô cá”. Anh tự tay mày mò chế biến tới gần chục món khác nhau. Khách đến nhà hàng của Văn không chỉ vì những món cá ngon khó cưỡng, giá cả phải chăng mà còn vì sự hiếu khách, sự giao lưu rất chân tình của người chủ quán giang hồ từng một thời lầm lỡ.
Trực tiếp bắt cá vào bếp nấu nướng phục vụ khách
Năm 2008, anh cất ngôi nhà 2 tầng khang trang và chia ra làm 8 phòng lạnh phục vụ khách. Nhờ đó mà lượng khách ngày một đông lên. Dù rất bận với công việc kinh doanh nhưng anh Văn vẫn tranh thủ thời gian tham gia các phong trào thể dục thể thao, văn hóa văn nghệ và từ thiện ở địa phương. Dù không nhiều, nhưng hễ có cuộc quyên góp cho quỹ khuyến học hay các hoạt động tập thể nào là anh có mặt.
Không chỉ vậy, với bản lĩnh và khả năng ăn nói của mình, anh đã giúp rất nhiều người cai nghiệ.n thành công và trở thành người có ích cho xã hội. Anh Tạ Phi Hùng ở TP.Tuyên Quang là một điển hình với thâm niên hơn 10 năm nghiệ.n. Với Hùng, Văn “cá” không chỉ là người anh, người bạn tốt mà còn là ân nhân. Văn đã giúp đỡ Hùng cai nghiệ.n thành công rồi sau đó còn lo chuyện xin việc.
Với những nỗ lực và đóng góp của mình, năm 2008, Nguyễn Ngọc Văn đã được chọn là một trong những tấm gương điển hình của Tuyên Quang và vinh dự được Phó thủ tướng Trương Vĩnh Trọng – chủ tịch Ủy ban Quốc gia phòng, chống AIDS và phòng, chống m.a tú.y, mại dâm – đến động viên, thẳm hỏi. Đây là một trong những món quà quý giá mà Văn được nhận trong cuộc hành trình vượt lên số phận và tìm lại chính mình.
19 năm gánh vác thay chồng
Chị Loan tâm sự: “19 năm anh ấy nghiệ.n, mọi việc đều mình tôi gánh vác. Tôi vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhìn 2 đứa con bị bạn bè, hàng xóm xa lánh mà ruột gan quặn thắt. Nhưng ông trời vẫn còn thương, được như ngày hôm nay, vợ chồng tôi biết ơn lãnh đạo phường Minh Xuân, Hội LHPN phường và Nông trường 06 nhiều lắm”.
Theo xahoi
Chuyện lạ về người giàu nhất Việt Nam thế kỷ XX
"Khi cụ mất, được đặt trong quan tài bốn góc hình rồng mạ vàng. Có một số kẻ đào mộ cụ lấy vàng bị điên dại đã mang trả lại".
Ông Vinh bên lăng mộ của cụ Bạch Thái Bưởi.
Bà Đỗ Thị Ngoan (81 tuổ.i) hậu duệ của nhà tư sản Bạch Thái Bưởi hiện sinh sống ở làng Yên Phúc (quận Hà Đông, TP Hà Nội) bảo rằng: "Cụ Bưởi vốn nổi tiếng giàu có nhất nhì nước thời đó, về quê cho tiề.n dân làng xây dựng cổng làng, đình làng. Còn đối với con cháu chúng tôi không được tài sản gì của cụ để lại. Khi cụ mất, được đặt trong quan tài bốn góc hình rồng mạ vàng. Có một số kẻ đào mộ cụ lấy vàng bị điên dại đã mang trả lại".
Đốt tiề.n hút thuố.c lào
Chúng tôi tìm về làng Yên Phúc tìm gặp người thân ông Bạch Thái Bưởi, hỏi các cụ cao niên trong làng lắc đầu, con cháu cụ giờ mỗi người một nơi, không biết ai còn ai mất. Giờ chỉ còn duy nhất người cháu là cụ Đỗ Thị Ngoan còn sống ở làng. Hỏi đường vào nhà cụ Ngoan không khó, nhà cụ gần ngay với đình làng, cổng làng mà ông Bưởi đã bỏ tiề.n xây dựng cho dân làng. Nhấn chuông liên hồi, nhưng không có ai ra mở cửa, một cụ bà hàng xóm bảo cụ Ngoan đã dẫn cháu đi chơi. Quá trưa chúng tôi quay lại mới gặp được cụ Ngoan.
Cụ Ngoan năm nay đã bước sang tuổ.i 81, nhưng cụ có nước da đỏ hồng, giọng nói sang sảng. Cụ Ngoan cho biết: "Ông cụ nội tôi với bố cụ Bưởi là hai anh em ruột. Bố mẹ tôi sinh được hai chị em, chị tôi đi lấy chồng xa, còn tôi lấy chồng làng sống ở nhà bố mẹ đẻ. Mảnh đất tôi đang ở xưa kia là nơi cụ Bưởi sinh sống. Vì thế việc thờ cúng giỗ chạp gì tôi đều gánh vác".
Gia đình ông Bưởi trước đây nghèo lắm, cha mất sớm từ nhỏ đã theo mẹ quẩy hàng rong đi chợ bán. Một ông nhà giàu họ Bạch thấy cậu là người thông minh, tháo vát đã xin làm con nuôi và đổi sang họ Bạch. Sau khi học xong bậc Thành chung (tương đương với hết cấp hai ngày nay), ông đi làm thư ký cho giám đốc một hãng buôn người Pháp. Giám đốc đi đâu cũng cho ông đi theo để sắp xếp giấy tờ, phụ giúp công việc. Nghe đâu người giám đốc đó cũng chính là người trúng thầu xây dựng cầu Chương Dương. Nhưng khi ông chủ về nước để thăm vợ con không may đột tử. Ông Bưởi nắm giữ các hợp đồng buôn bán đã thay mặt ông chủ xử lý công việc. Từ đó con đường làm ăn buôn bán của ông được thuận lợi.
"Nhờ buôn bán tàu thủy, những năm 20 của thế kỷ trước cụ Bưởi được liệt kê vào số những người giàu có ở Đông Dương. Cụ đi làm việc khắp mọi nơi, thỉnh thoảng cụ mới ghé thăm nhà. Cụ về làng thường đi trong chiếc xe hơi sang trọng, xách ca táp tiề.n bên mình. Khi cụ Bưởi về cả làng ra đón. Cụ Bưởi rất phóng khoáng, cho tiề.n dân làng xây hai cổng làng, tu bổ tôn tạo đình làng và lát gạch nghiêng toàn bộ đường đi trong làng. Tiề.n của cụ Bưởi nhiều đến nỗi, khi hút thuố.c lào cụ dùng tiề.n thay đóm châm lửa", cụ Ngoan kể.
Vừa nói nét mặt cụ Ngoan buồn thiu. Cụ bảo, cụ mang tiếng là cháu chắt, dòng dõi ông Bạch Thái Bưởi nhưng giờ không được hưởng bất cứ tài sản nào cụ để lại. Trước đây có lần ông Bưởi về mua cho gia đình cụ Ngoan 5 mẫu ruộng trồng lúa, cánh đồng thẳng cánh cò bay từ đầu làng Yên Phúc đến tận Bưu điện Hà Đông bây giờ. Nhưng khi cải cách ruộng đất, số ruộng đất đó đưa vào hợp tác xã.
Đình làng, cổng làng, đường làng Yên Phúc cụ Bưởi cho tiề.n để làm.
Người con có đôi mắt thần
Ông Nguyễn Viết Tứ trước đây từng làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc phường Phúc La cho biết: " Tôi được nghe các cụ cao niên trong làng kể lại, vào năm 1808 cụ Bưởi trúng gói thầu làm tà vẹt đường tàu Bắc Nam. Cụ vào Thanh Hóa mua hẳn quả đồi có nhiều gỗ lim, về làng nhờ những người anh em trong dòng họ, thuê hẳn một đội quân vào đó khai thác gỗ phục vụ làm đường tàu".
Nhiều người làng Yên Phúc vào khai thác gỗ thấy đó là vùng địa thế thuận lợi cho việc phát triển kinh tế đã ở lại lập làng sinh sống. Ông Tứ bảo, chính ông cũng được cha ông sinh ra ở nơi xưa kia cụ Bạch Thái Bưởi đưa người vào Thanh Hóa khai thác gỗ lim. Khu vực đó hiện nay có tên gọi là thị trấn Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Năm 1646, khi thực dân Pháp bắt đầu đán.h chiếm, một bộ phận người dân làng Yên Phúc di tản vào Thanh Hóa định cư cùng ngôi làng đó.
Cụ Ngoan được bố kể lại, trước đây ông Bưởi vốn giàu có nhất nhì nước, lắm vợ, nhiều của. Nhưng con cháu của ông giờ không biết lưu lạc nơi đâu. "Con cháu cụ Bưởi khi lớn lên cụ đều đưa sang Pháp học, có người ở lại sinh sống và làm việc bên đó. Những năm cải cách ruộng đất, cô con gái Bạch Thị Sen gửi thư từ bên Pháp về, nhưng bố tôi không dám nhận. Vì sợ chính quyền nói là cấu kết với giặc Pháp. Trong số mười người con của cụ Bưởi có Bạch Thái Tư giỏi nhất, người đời khi đó bảo ông có đôi mắt thần có thể nhìn xuyên lòng đất. Ông là kỹ sư địa chất được đào tạo bên Pháp, có lần về Quảng Ninh giúp việc cho cụ Bưởi trong ngành khai khoáng. Ông nhìn vào lòng đất có thể biết được khu vực nào có than hay kim loại", cụ Ngoan kể.
Nhưng tiếc rằng người con tài giỏi của cụ Bưởi đoản mệnh. Sau chuyến về thăm quê, Bạch Thái Tư trở về Pháp làm việc đã bất ngờ đột tử. Bên Pháp thuê cả trực thăng chở ông về làng Yên Phúc để chôn cất. Th.i th.ể ông được đặt trong quan tài làm bằng kẽm rất kiên cố.
Cụ Ngoan: Gia đình tôi không còn tài sản gì cụ Bưởi để lại.
Bán cổ vật bị tâm thần?
Năm 1946, khi thực dân Pháp đán.h chiếm, gia đình cụ Ngoan phải di tản xuống huyện Thanh Oai. Khi đi mang theo những đồ vật quý của tổ tiên để lại, trong đó có những bức hoành phi câu đối mạ vàng. Biết số đồ vật của gia đình cụ Ngoan có giá trị, chủ nhà nơi cụ Ngoan ở nhờ đã lén lút mang bán lấy tiề.n. Vì thế, toàn bộ những món đồ quý từ thời cụ Bạch Thái Bưởi để lại mất hết. Sau này cụ Ngoan được biết, gia đình người bán số cổ vật đó không hiểu sao người bị bệnh tâm thần, người bị ngớ ngẩn.
Cụ Ngoan dẫn chúng tôi ra khu nghĩa trang thôn Yên Phúc, nơi chôn cất những người thân trong gia đình cụ Bưởi. Cách đây 6 năm Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam đã đưa hà.i cố.t của cụ từ Quảng Ninh về đây chôn cất. " Tôi đại diện cho gia đình xuống dưới Quảng Ninh để nhận hà.i cố.t của cụ Bưởi. Tôi nghe nói cụ mất ngoài đảo Vân Đồn. Quan tài cụ nằm có bốn đầu rồng bằng vàng, bên trong chứa vàng. Trước đây có kẻ há.m củ.a đã ra đào mộ cụ lên để lấy vàng, sau này bị điên phải mang trả về chỗ cũ", cụ Ngoan kể.
"Trong gia phả họ Đỗ chúng tôi có ghi chép về hoàn cảnh xuất thân, cũng như sự nghiệp vẻ vang của cụ Bạch Thái Bưởi. Trong đó khẳng định cụ Bưởi vốn gốc là người họ Đỗ. Ngày nhỏ gia cảnh cụ khó khăn nên phải đổi họ. Cụ Bưởi làm rạng danh cho dòng họ chúng tôi, cụ có đóng góp to lớn cho việc xây dựng cổng làng, đình làng và đường đi lối lại cho người dân. Cụ là người giàu nhất nhì Việt Nam thế kỷ XX".
Ông Đỗ Quang Vinh (Ban Khánh tiết dòng họ Đỗ làng Yên Phúc)
Theo xahoi
Có bao nhiêu phố "đèn đỏ" sáng đèn ở Việt Nam? Trước luồng dư luận xôn xao về việc có hay không phố "đèn đỏ" ở TP.HCM, thì những phố "đèn đỏ" nức tiếng (trá hình) vẫn tấp hoạt động. Nhiều khu "đèn đỏ" trá hình vẫn hoạt động tấp nập (Ảnh minh họa) "Thủ phủ mại dâm" Ở Hương Khê (Hà Tĩnh) tình trạng hoạt động mại dâm diễn ra tấp nập và...