Câu chuyện về bố tôi – người cũng chính là em ruột của mẹ tôi…
Trong mắt tôi, bố tôi không phải là con người, ông là siêu anh hùng đã giải cứu tôi khỏi những ngày tăm tối ấy.
Tôi rất ghét Ngày của Mẹ bởi khi lớn lên, tôi đã không có mẹ bên cạnh.
“Tôi rất ghét Ngày của Mẹ bởi khi lớn lên, tôi đã không có mẹ bên cạnh. Nhưng Ngày của Bố lại là một câu chuyện khác. Tôi luôn muốn tổ chức ngày này thật trọng đại, chồng tôi cũng hỗ trợ tôi chuẩn bị rất kì công. Bạn cho rằng vì sao phải tổ chức ngày này thật lớn như thế? Khi bạn biết bố tôi đã làm những gì, bạn sẽ hiểu lý do vì sao.
Tôi sẽ giải thích đây. Khi tôi sinh ra, bố được 18 tuổi. Một chi tiết siêu quan trọng mà tôi không thể bỏ qua đó là bố tôi là em trai của mẹ tôi. Tôi có thể cảm thấy sự ngỡ ngàng của bạn khi nghe điều này. Vâng, bố không phải là bố ruột của tôi. Ông là bố của tôi vì ông đã nuôi nấng, yêu thương, chăm lo cho tôi rất tận tâm, hệt như một người bố thực sự.
Nhưng đó không phải là điều duy nhất bố làm. Ông đã giải cứu tôi khỏi một hoàn cảnh vô cùng ngặt nghèo, và là chọn lựa khó khăn của bất kì ai: trở thành bố của đứa trẻ không phải con mình. Rất nhiều phụ huynh đã chọn cách này, nhưng khác biệt khi bạn không phải là bố mẹ, không có kế hoạch làm bố mẹ, cũng không dự định làm gì đó để làm bố mẹ, mà cuối cùng vẫn trở thành một người bố.
Tôi được sinh ra bởi một người phụ nữ nghiện ngập và khả năng tôi sống sót được dự đoán là rất thấp. Khi còn là một đứa trẻ, tôi phải chịu đựng do sự bất lực của mẹ trong việc chăm sóc tôi và anh trai. Thức ăn khan hiếm và sự quan tâm của mẹ còn hiếm hơn thế. Mẹ cho tôi ở trong phòng tối, trên một tấm đệm ngập ngụa mùi nước tiểu, tã bỉm bẩn thỉu và với một cái chai thỉnh thoảng để gần mặt tôi.
Video đang HOT
Điều tồi tệ nhất xảy ra khi tôi được 11 tháng tuổi. Mẹ đóng gói đồ đạc, mang theo anh trai và bỏ rơi tôi. Không ai biết tôi đã phải ở một mình trong căn hộ đó bao lâu cho đến khi có người phát hiện ra. Bố tôi đã nhận được điện thoại thông báo và ông không thể tin rằng chị mình có thể bỏ đứa con bé bỏng trong căn hộ đó. Đối với tôi, đó là nơi mà bố đã trở thành siêu anh hùng trong mắt tôi. Không phải bởi ông thường xuyên ghé thăm anh em tôi trong thời gian mẹ tôi còn ở đó, mà còn bởi khi phát hiện ra tôi bị bỏ rơi, ông đã lao đến và mang tôi về nhà ông.
Bố bảo với tôi, những đêm đầu tiên rất khó khăn. Tôi khóc suốt, tôi không biết cầm nắm thức ăn do chẳng được ăn uống thường xuyên, và tôi còn bị tình trạng hăm do dùng bỉm rất nặng mà lần đầu tiên ông bắt gặp trong đời. Cho đến bây giờ, đầu của tôi cũng còn một vết lõm bởi đã bị đặt nằm một chỗ quá lâu.
Dần dần, tôi đã khá hơn. Các vết thương đã lành hẳn, bụng to hơn, có da có thịt. Và tôi đã được cứu sống.
Bryanne Salazar – tác giả và bố (Ảnh: Bryanne Salazar)
Không lâu sau đó, bố biết rằng mẹ tôi đã quay trở lại thị trấn. Ông phát hiện ra mẹ tôi đang ngồi ở băng ghế sau của xe hơi, chìm ngập trong khói thuốc, trong khi anh tôi, lúc đó chỉ mới 3 tuổi, đã phải đào bới để tìm kiếm thức ăn trong thùng rác. Và đó là đêm ông trở thành bố của cả hai chúng tôi.
Bởi vì có bố, chúng tôi đã có ngày sinh nhật với bánh, nến, quà và cả những tiếng cười. Bởi vì có bố, chúng tôi đã có những mùa Giáng sinh lung linh và rất vui vẻ. Bởi vì có bố, những mùa lễ Phục sinh, chúng tôi luôn có nhiều giỏ đầy ắp trứng. Chúng tôi có việc vặt trong nhà, phụ cấp, sự kì vọng, kỉ luật, những chuyến phiêu lưu, và trên hết, chúng tôi có gia đình.
Hai anh em tôi không bị tách nhau ra bởi hệ thống nuôi dưỡng và cũng không bị ép buộc phải ở với người mẹ không thích hợp. Dù ở với bố, chúng tôi vẫn được cho phép gặp mẹ ruột, thăm mẹ và tạo nên kí ức trong mỗi chúng tôi về bà. Tôi quyết định không gặp mẹ nữa khi được 10 tuổi nhưng anh tôi vẫn tiếp tục cho đến khi mẹ qua đời.
Khi tôi được 15 tuổi, anh trai được 18 tuổi, mẹ tôi bị sát hại. Chúng tôi không bao giờ biết liệu bà có muốn làm lại cuộc đời hay không, liệu bà có hối hận với những sai lầm đã gây ra hay không. Những gì chúng tôi biết là cuộc sống hoàn hảo của mình hiện tại. Nhờ có bố, chúng tôi đã có cơ hội sống một cuộc sống bình thường.
Tôi đã không thể hiểu được sự hi sinh lớn lao của bố để đón hai đứa con từ đống đổ nát và nhận đó là con mình. Tôi không thể nhận ra được sự khó khăn của quyết định từ bỏ mọi kế hoạch đã đề ra để có thể trở thành bố của hai đứa trẻ không do mình sinh ra. Trở thành mẹ của hai cậu con trai, cuối cùng tôi đã hiểu. Sự thật là tôi không biết liệu mình có can đảm để làm như những bố đã từng hay không. Ông không phải là con người, ông là siêu anh hùng.
Tôi dành những lời này cho anh hùng của tôi – người cha đáng kính, người không bao giờ nói rằng tôi không phải con gái ông, người luôn hỗ trợ và yêu thương tôi vô điều kiện.
Tôi là một người may mắn.
Cảm ơn bố”.
Theo Phununews
Vợ không còn khiến tôi có cảm giác vui vẻ khi ở bên
Trước kia vợ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ bao nhiêu thì nay lặp lại giống hệt mẹ tôi, một phụ nữ khó tính và luôn miệng chỉ trích người khác.
ảnh minh họa
Tôi là chủ nhân bài "Vợ hay bới móc mọi chuyện để trách cứ tôi". Tôi không có ý chỉ trích vợ, chỉ muốn giãi bày chuyện của mình và băn khoăn cho hướng đi sắp tới, mong các bạn có kinh nghiệm sống góp ý cho tôi. Trong các lần cãi nhau gần đây tôi cảm nhận đúng là vợ chán mình. Dù tôi càng cố gắng, sự chán nản của vợ càng tăng như một sự vô vọng kéo dài. Tôi không bồ bịch, không rượu chè lăng nhăng, nhược điểm tính cách của tôi là do lớn lên thiếu cha, mẹ tôi quá mạnh mẽ và độc đoán nên gia đình lệch lạc. Tôi có phần đa nhân cách và không thành đạt trong nghề nghiệp nhưng cũng kiếm được 20 - 30 triệu hàng tháng gửi cho vợ, chỉ giữ lại chút ít ăn trưa.
Tôi hiểu mình không hoàn hảo với nhiều nhược điểm, bù lại tôi cũng có nhiều ưu điểm như chịu khó, tình cảm, luôn làm các trò vui cho các con cười như làm ngựa cho con cưỡi, ôm con mỗi khi đưa đi đón về. Tại sao ngày xưa vợ thông cảm bao nhiêu, tình cảm và vô tư bao nhiêu thì nay luôn xoáy vào nhược điểm của tôi bấy nhiêu? Tôi nghĩ có thể khi mới lấy nhau tôi quá nâng niu, chiều chuộng, nói những lời lẽ hết sức ngon ngọt, luôn tặng quà và hoa. Khi đó màu hồng quá nhiều, còn hiện giờ đúng là tôi không thể chiều chuộng cô ấy như ngày xưa. Thời gian tôi còn dành cho 2 con nhỏ, kiếm tiền và nuôi mẹ già ở một mình nữa.
3 năm trước hồi mới bắt đầu xích mích, cô ấy cũng trách tôi không để ý, khi đó tôi đã giải thích rõ tình hình bây giờ khác trước, các con còn nhỏ và cần thời gian của bố mẹ hơn, áp lực công việc cũng tăng lên theo độ tuổi. Không chỉ cô ấy mà gia đình với các chị gái cũng động một cái là chỉ trích, buộc tội tôi đủ đường. Trong các email chỉ trích, cô ấy hay đưa ra các thông điệp sòng phẳng lựa chọn, kiểu như một danh sách dài các việc nhà khi chị giúp việc nghỉ, bắt tôi phải chọn để làm; hoặc đưa ra yêu cầu tiền bây giờ nên góp toàn bộ hay góp một phần, hoặc phân chia thời gian ai được ra ngoài ai phải ở nhà trông con. Vợ còn trách tôi ra khỏi nhà không chào, tôi có hơi lỡ lời một câu gì là vợ suy diễn sang một ý xấu rồi lại trách cứ. Có những cái vợ phân chia, tôi bàn bạc và chấp nhận, còn những cái thấy dở hơi quá tôi nêu quan điểm là cái này không cần thiết phải thế và không lựa chọn nhưng tôi vẫn làm cả. Có vẻ như cô ấy rất khó chịu khi thấy tôi không trả lời theo đúng ý muốn.
Các bạn nói đúng, cô ấy có bị áp lực công việc và cuộc sống và tôi cũng vậy, vòng xoáy cứ áp vào nhau không thoát ra được. Các giao tiếp giữa tôi với vợ dần dần không còn chút tình cảm nào nữa mà chỉ giống như sắp xếp công việc cơ quan. Tôi cũng nghĩ như một số bạn nói về phương án ly thân, đã đi xem để thuê nhà và tính nên sống riêng một thời gian để bình tâm lại, hy vọng gợi lại những ký ức tốt đẹp về nhau. Giờ cứ mỗi lúc tìm cách giải quyết lại cãi nhau nặng nề hơn và bất cần hơn, với một chuỗi email dài dằng dặc đầy những mỉa mai và xỉ vả; như thế ảnh hưởng đến cả công việc và môi trường giáo dục con cái, cứ thế này kéo dài không tốt, lại lặp lại như gia đình vợ tôi ngày xưa. Trước kia vợ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ bao nhiêu thì nay lặp lại giống hệt mẹ tôi, một phụ nữ khó tính và luôn miệng chỉ trích người khác. Mẹ tôi ở một mình cũng vì bà cãi nhau với mọi người xung quanh, cả những đứa cháu họ ở quê ra Hà Nội học cũng không thể chịu được.
Theo VNE
Câu chuyện người vợ tắt thở bên mâm cơm đợi chồng khiến ai đọc cũng phải bật khóc Đôi tay anh có phần run rẩy khi trời mùa hè, phòng không bật điều hòa, không quạt mà người chị lạnh toát. Chợt có luồng điện chạy dọc sống lưng, tóc mai dựng lên, anh đưa tay lên mũi chị... Êm đềm đến mức nhiều lúc anh cảm thấy nó nhạt nhẽo và nhàm chán khủng khiếp. (ảnh minh họa) Anh lấy...