Câu chuyện bắn hạ chiếc máy bay thứ 3.000 trên toàn miền Bắc
Khoảng 7 giờ tối, máy bay Mỹ bắt đầu hạ độ cao xuống ném bom. Không radar, chỉ với 3 khẩu súng 12 ly 7, Đại tá Đinh Văn Minh (SN 1944, xã Hóa Hợp, huyện Minh Hóa, Quảng Bình) đã chỉ huy phân đội bắn rơi chiếc máy bay thứ 3.000 trên toàn miền Bắc.
Trong những năm tháng chiến tranh ác liệt chống đế quốc Mỹ xâm lược, ông Đinh Văn Minh không bao giờ quên ngày ông trực tiếp chỉ huy phân đội 12 ly 7 bắn rơi chiếc máy bay Mỹ thứ 3.000 trên toàn miền Bắc; được Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi thư khen ngợi, trao tặng cờ “Quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược”.
Trong những năm 1965 – 1968, cuộc chiến tranh phá hoại Miền Bắc của đế quốc Mỹ vào giai đoạn ác liệt nhất và Quảng Bình là một trong những điểm đánh phá ác liệt của máy bay Mỹ. Ngày ấy, với ý đồ làm cản trở, phá hủy đường hành quân và đường vận chuyển vũ khí, đạn dược của bộ đội ta để vào chi viện cho miền Nam, dọc theo tuyến đường mòn Hồ Chí Minh, đường 15, đường 20 Quyết Thắng,… gần như ngày nào cũng hứng chịu hàng trăm làn mưa bom bão đạn.
Nơi đây từng là trận địa bắn phá ác liệt nhất của đế quốc Mỹ.
Vào một ngày cuối tháng 6/1968, lúc đó trời đã sẩm tối, 2 chiếc máy bay F4H bắt đầu bay thấp xuống rải bom để phá hủy tuyến giao thông quan trọng tại Ngã ba Trung Hóa (xã Trung Hóa, huyện Minh Hóa, Quảng Bình) và đánh phá các căn cứ xung quanh của quân ta.
Sau một loạt bom nổ sáng cả bầu trời, bằng kinh nghiệm và sự phán đoán tài tình, ông Đinh Văn Minh, Chỉ huy trưởng trực tiếp chỉ huy phân đội 12 ly 7 nhận định: “Khi nó sà xuống thì bị bộ đội địa phương bắn chống trả quyết liệt nên buộc nó phải bay ra khỏi trận địa. Nhưng chắc chắn máy bay Mỹ sẽ tiếp tục quay lại để ném hết bom chứ nó chưa chịu bay đi đâu nên tôi yêu cầu toàn phân đội phải luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, không được lơ là”.
“Lúc đó, khoảng hơn 7 giờ tối, máy bay bắt đầu gầm rú inh ỏi trên bầu trời huyện Minh Hóa. Tiếp đó là tiếng bom đạn chận động cả một vùng. Tôi nhận định chiếc máy bay sẽ tiếp tục quay lại nên tôi chỉ huy phân đội tất cả đã vào vị trí chiến đấu, đợi hiệu lệnh. Với quyết tâm hạ bằng được không để máy bay tiếp tục hoành hành nữa. Khi chiếc máy bay đã bổ nhào xuống trận địa tôi bắt đầu ra hiệu lệnh “bắn”, một loạt đạn liên hồi từ 3 khẩu 12 ly 7 thì chiếc máy bay F4H của Mỹ đã bốc cháy và rơi cách đó gần 8 km, thiêu sống 2 tên giặc lái”, ông Minh bồi hồi nhớ lại.
Huân chương kháng chiến của Đại úy Đinh Văn Minh vì đã có thanh tích cao trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
Sau chiến công vẻ vang đó, lực lượng bộ đội địa phương huyện Minh Hoá đã được Bác Hồ tặng Cờ thưởng “Quyết tâm đánh thắng giặc Mỹ xâm lược”, được Quốc hội và Chính phủ tặng thưởng Huân chương Chiến công hạng Nhất và Bộ Tư lệnh Quân khu 4 tặng cờ xuất sắc.
Video đang HOT
Cũng trong thời gian đó, để kịp thời động viên đơn vị nói riêng, quân dân Quảng Bình nói chung, Bác Hồ cũng đã gửi thư khen ngợi. Bác viết: “Tôi đặc biệt khen ngợi quân và dân Quảng Bình đã đánh giỏi, hạ chiếc máy bay thứ 3.000 và gửi tặng đơn vị X một lá cờ danh dự. Giặc Mỹ đã thua to. Nhưng chúng vẫn chưa từ bỏ tội ác chiến tranh xâm lược miền Nam, phá hoại miền Bắc. Toàn thể đồng bào, chiến sĩ và cán bộ cả nước, chớ vì thắng lợi mà chủ quan. Phải luôn luôn cảnh giác, đoàn kết chặt chẽ, ra sức chiến đấu mạnh, sản xuất tốt, phát huy ưu điểm, sửa chữa khuyết điểm, quyết đánh cho giặc Mỹ thất bại đến cùng. Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta”.
Ông Minh với cuộc sống giản dị, hạnh phúc bên gia đình.
Giờ đây, hòa bình lập lại trên hai miền Nam Bắc, nhưng Đại tá Đinh Văn Minh vẫn không thể nào quên được những năm tháng chiến tranh ác liệt đó. Nhớ lời Bác đã căn dặn, trong suốt cuộc đời, dù trong những năm tháng chiến tranh ác liệt thì ông vẫn luôn là người chỉ huy dũng cảm, kiên cường, quyết tâm cùng đơn vị bám trận địa để chiến đấu. Khi hòa bình thống nhất, dù ở cương vị công tác là Trợ lý quân lực Tỉnh đội hay Chỉ huy phó, Chỉ huy trưởng Ban chỉ huy Quân sự huyện Minh Hóa, ông Minh cũng luôn tỏ rõ là người cán bộ mẫu mực.
Có lẽ điều mà ông tự hào nhất trong suốt cả cuộc đời mình là trực tiếp Chỉ huy phân đội bắn rơi chiếc máy bay thứ 3.000 trên toàn miền Bắc. Giờ đây, cũng đã ở cái ngoài 70, nhưng ông Đinh Văn Minh nhưng lúc nào ông cũng căn dặn con cháu phải đoàn kết và ghi nhớ công ơn của những người đã không tiếc xương máu của bản thân, hy sinh vì độc lập của dân tộc, của đất nước.
Văn Lịnh – Đặng Tài
Theo Dantri
Chuyện chưa kể về hang Tám Cô
Gọi là hang Tám Cô nhưng thực tế có 4 liệt sỹ nữ, 4 liệt sỹ nam. Những ngày bám trụ tại trỏng điểm ác liệt Đường 20 - Quyết Thắng, mỗi TNXP phải hứng chịu hơn 600 quả bom cỡ lớn cùng hàng vạn tấn bom đạn các loại do máy bay Mỹ rải xuống đây.
Đường 20 - Quyết Thắng, cung đường huyết mạch vận chuyển lương thực, vũ khí vào chiến trường Miền Nam (Ảnh Bảo tàng QK4).
Những năm chiến tranh chống Mỹ cứu nước, nếu như những cung đường dọc dãy Trường Sơn được xem là huyết mạch vận chuyển lương thực, vũ khí cung cấp cho chiến trường miền Nam thì lực lượng thanh niên xung phong được xem là "xương sống" của ngành giao thông vận tải. Đường 20 - Quyết Thắng dài 125km từ Phong Nha (Quảng Bình) đi Aky, Ta Lê đến Phu La Nhích (tỉnh Khăm Muộn, nước bạn Lào) được xác định là tuyến đường chiến lược hết sức quan trọng trong công tác vận tải chi viện cho cho chiến trường .
Thực hiện chiến dịch vận chuyển mùa khô 1970 - 1971, Bộ Tư lệnh Đoàn 559 quyết định tăng cường thêm lực lượng thanh niên xung phong của các tỉnh thuộc Quân khu 4 cho tuyến đường 20 - Quyết Thắng. 8 TNXP quê hương Hoằng Hoá, tỉnh Thanh Hoá thuộc Đại đội 217 được Đoàn 559 bổ sung vào Đội TNXP 25, Ban xây dựng 67 công tác tại đường 20 - Quyết Thắng từ ngày 20/6/1971.
"Đường 20 - Quyết Thắng là một kỳ công, kỳ tích, kỳ quan do ý chí vì độc lập, tự do của chiến sỹ và TNXP làm nên" - Đại tướng Võ Nguyên Giáp..
Dù phải sống dưới bom đạn ác liệt của kẻ thù, ranh giới giữa sống và chết chỉ là gang tấc, nhưng tập thể 8 TNXP trên đường 20 - Quyết Thắng đã kiên gan chịu đựng muôn ngàn gian khổ, bom đạn của máy bay Mỹ, ngày đêm bám mặt đường, phá bom thông tuyến, bảo đảm cho hàng chục ngàn xe pháo và bộ đội vượt đường an toàn chi viện cho chiến trường miền Nam. Với thành tích đặc biệt xuất sắc, ngày 7/6/1972, Đội TNXP 25 được tuyên dương tập thể Anh hùng Lao động.
Tổng đội TNXP 759 làm đường 15, nối đường 20 Quảng Bình, đảm bảo cho xe qua, chi viện cho chiến trường năm 1967 (Ảnh Bảo tàng QK4).
Năm 1972, thua đau ở chiến trường Miền Nam, đế quốc Mỹ tập trung đánh phá ác liệt đường 20 với cường độ cao và bằng nhiều loại vũ khí tối tân nhất, từ bom nổ chậm, bom từ trường, bom điều khiển bằng lade, chất độc phát quang đến bom B52 rải thảm. Phong Nha, Km 16 200, cua chữ A, cầu Ta Lê đến Lùm Bùm (Lào) là các trọng điểm, túi bom của quân thù. Hàng nghìn quả bom Mỹ đã ném xuống, đường 20 - Quyết thắng trở thành một chảo lửa.
Tháng 6 năm 1972, tổ 8 TNXP người Hoằng Hóa (Thanh Hóa) gồm: Trần Thị Tơ (18 tuổi) Lê Thị Mai (20 tuổi), Đỗ Thị Loan (20 tuổi), Lê Thị Lương (19 tuổi), Nguyễn Văn Huệ (20 tuổi), Hoàng Văn Vụ (20 tuổi), Nguyễn Mậu Kỷ (25 tuổi), Nguyễn Hữu Phương (20 tuổi) được điều về chốt giữ tại km 16 200 thuộc xã Tân Trạch (Bố Trạch, Quảng Bình) - trọng điểm bắn phá ác liệt nhất đường 20.
Với những dụng cụ thô sơ nhất, lực lượng TNXP - xương sống của ngành giao thông vận tải đã đóng góp quan trọng vào thắng lợi chung của cả dân tộc.
Bình quân mỗi người phải chịu đựng trên 600 quả bom cỡ lớn và hàng vạn tấn bom đạn các loại do máy bay Mỹ bắn phá dọc đường 20 cộng với điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, kham khổ nhưng với tinh thần"Quyết tử cho con đường bất tử", "Tất cả cho tiền tuyến, tất cả vì miền Nam ruột thịt", 8 TNXP cùng với tập thể Đại đội 217 đã dũng cảm, không chịu khuất phục trước bom đạn ác liệt của kẻ thù. Với ý chí kiên cường, lực lượng TNXP luôn bám mặt đường phá bom nổ chậm, san lấp hố bom, khôi phục đường, cầu, mở đường tránh, nguỵ trang các mối đường vượt trọng điểm nhằm đảm bảo mạch máu giao thông thông suốt trong mọi tình huống.
Ngày 14/11/1972, Đại đội TNXP 217 nhận được lệnh của Bộ Tư lệnh Đoàn 559: cấp tốc giải phóng giao thông cho đoàn xe quân sự gồm 150 chiếc vượt qua đường 20 - Quyết Thắng chở vũ khí, hàng hoá vào miền Nam. Với quyết tâm "Máu có thể đổ, nhưng đường không thể tắc", khi việc khôi phục giao thông sắp hoàn thành theo kế hoạch thì có báo động máy bay Mỹ oanh tạc, các chiến sĩ trong đơn vị đã kịp rút về hầm trú ẩn, 8 đồng chí TNXP chỉ kịp chạy vào trú ẩn tại một hang đá lớn.
Giáo sư Vũ Khiêu đau đớn và tự hào trong lời văn điếu của mình tại đền thờ 8 liệt sỹ hi sinh trong hang Tám Cô: " Tuổi chẳng thọ mà Huân công mãi mãi trường tồn/ Thân dù tan mà khí phách đời đời bất diệt".
Máy bay Mỹ thả bom xuống khu vực Km 16 200 ba loạt khoảng chừng 180 quả bom cỡ lớn, cả không gian rung chuyển. Chỉ trong mấy phút, cả một vùng núi rừng rộng lớn bị bom đạn nhấn chìm, vùi lấp trong đất đá, khói lửa, đường 20 bị phá nát, cắt đoạn. Nhiều tốp máy bay phản lực của Mỹ chà đi xát lại khúc đường này đến hết chiều 14/11/1972.
Khi hết máy bay, các tổ TNXP lại tiếp tục lao ra mặt đường. Mọi người hoảng hốt khi một tảng đá lớn lấp kín cửa hang nơi có 8 TNXP đang ẩn nấp. Ngay lập tức chỉ huy Đội TNXP 25 và Binh trạm 14 đã tìm mọi biện pháp để cứu đồng đội nhưng phương tiện cứu trợ ít ỏi, thô sơ, nhiệm vụ thông tuyến lại trở nên cấp bách theo yêu cầu của Bộ Tư lệnh Đoàn 559 để đưa 150 xe quân sự qua trọng điểm. Đội TNXP 25 buộc phải đau đớn vĩnh biệt 8 đồng đội của mình.
Chiếc xe thồ, rổ, quang gánh... đã giúp những người TNXP xẻ núi, bạt rừng làm nên những con đường chi viện vào chiến trường miền Nam.
Sự hy sinh của 8 TNXP ở trong hang đá đã gây chấn động toàn mặt trận, tăng thêm sức mạnh cho cán bộ, đội viên TNXP biến đau thương thành hành động cách mạng. Trước cửa hang, cán bộ, chiến sỹ Đại đội 217 Đội TNXP 25 đã thề sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc để thông tuyến, thông đường. Hang đá nơi 8 TNXP hy sinh trở thành địa chỉ đỏ và điểm linh thiêng đối với mỗi cán bộ, chiến sỹ hành quân trên tuyến đường, họ kể cho nhau nghe về câu chuyện hy sinh dũng cảm của đồng đội và gọi nơi đó là "Hang Tám Cô". (phải chăng đã có sự "mặc định" thanh niên xung phong luôn là nữ?)
1996, cơ quan chức năng đã phá đá cửa hang để quy tập các liệt sỹ. Những hài cốt liệt sỹ ngã xuống sau 9 ngày không có thức ăn, nước uống và khí thở như đang quây quần bên nhau, nương tựa vào nhau để bình thản đón nhận cái chết đang đến. Đồng chí Thượng tá Nguyễn Văn Quý - Đội trưởng Đội quy tập 589 - Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Quảng Bình cũng tìm thấy một đôi dép cao su, một chiếc bi đông, 2 chiếc bút máy và chiếc kẹp tóc trong hang Tám Cô.
Với sự hi sinh anh dũng, can trường của 8 liệt sỹ TNXP tại Km 16 200 trên tuyến đường 20 - Quyết Thắng, năm 2010, Chủ tịch Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã truy tặng danh hiệu Anh hùng LLVTND cho tập thể liệt sỹ TNXP hi sinh tại hang Tám Cô.
Hoàng Lam
(Bài viết có sử dụng tư liệu của Bảo tàng Quân khu 4)
Theo Dantri
"Vật thể lạ" trục vớt ngoài biển là đuôi máy bay Mỹ Ngày 7/7, trong báo cáo gửi UBND tỉnh Hà Tĩnh kết quả xác minh, đề xuất xử lý "vật thể lạ" người dân trục vớt được ngoài khơi biển Thạch Kim, huyện Lộc Hà, Ban chỉ huy quân sự tỉnh này cho hay, vật thể lạ là đuôi máy bay, không liên quan đến vấn đề người Mỹ mất tích trong chiến tranh....