Cậu bé 3 tuổi rưỡi chăm mẹ chết mòn
Trên chiếc giường ọp ẹp, ngày ngày cậu bé 3 tuổi rưỡi vừa bóp tay bóp chân, lúc lại lấy nước, pha sữa, bón cháo cho người mẹ nằm co quắp, teo tóp như một cái xác không hồn.
Gần 1 năm nay, người dân ấp 7 xã Phú Ngọc huyện Định Quán (Đồng Nai) rơi nước mắt chứng kiến cảnh cậu bé Nguyễn Gia Huy (3 tuổi rưỡi) chăm sóc người mẹ bị cắt cụt tay phải, tay trái teo lại như một khúc xương khô và phải ăn nằm một chỗ chờ chết vì gãy đốt sống sau tai nạn giao thông.
Sau buổi đến trường, bé Gia Huy trở về chăm sóc mẹ tàn phế. Ảnh: Nguyễn Ngọc
Cuộc đời bất hạnh của chị Nguyễn Thị Thắm (25 tuổi) – mẹ của cháu Huy khiến người dân ở xã Phú Ngọc xót thương.
Là con đầu trong gia đình có 3 chị em, bố mẹ làm rẫy ở xã Phú Ngọc, từ nhỏ Nguyễn Thị Thắm đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Sau khi học xong lớp 9, Thắm phải nghỉ học để cùng với cha mẹ ra sức làm rẫy, lo cho 2 đứa em ăn học. Cũng như gia đình khác, những ngày tháng cuốc đất, đào rẫy ở Phú Ngọc không thể giúp được gia đình Thắm thoát nghèo.
Năm 2001, Thắm khăn gói lên TPHCM làm công nhân may mặc, mong cho cuộc sống đắp đổi qua ngày và có thêm đồng lương ít ỏi để phụ giúp cha mẹ lo cho hai đứa em đang tuổi ăn, tuổi học.
Những ngày tháng xa nhà, Thắm quen một người đàn ông hơn nhiều tuổi làm công nhân cùng xí nghiệp. Mặc dù vậy, bao nhiêu ước mơ về một tình yêu đầu đời của cô nhanh chóng bị dội một gáo nước lạnh khi gã đàn ông lộ diện là một tên họ “Sở”. Ngay khi biết tin Thắm có thai, gã đánh bài chuồn bằng cách giả vờ về quê xin cưới rồi bặt vô âm tín.
Đau đớn, tủi nhục nhưng thương con, chị Thắm quyết tâm làm lụng và dành tiền nuôi bé. Sinh xong, vì không đủ tiền trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con, nên chị gửi con về quê Phú Ngọc cho bà ngoại trông nom, nuôi nấng. Số tiền lương công nhân ít ỏi hàng tháng, chị dành hết gửi về mua sữa nuôi bé, thi thoảng phóng xe máy về thăm con.
Tháng 9/2010, trong một lần chạy xe như thế, chị va quệt với một xe máy khác rồi ngã xuống đường, bị một xe tải dằn qua… Tai nạn đã khiến hai tay, hai chân chị cùng nhiều xương sườn bị gãy nhiều khúc. Đốt sống lưng cũng bị gãy không thể phục hồi.
Sau 4 tháng điều trị trong Bệnh viện Chợ Rẫy, trải qua hàng chục cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, các bác sỹ chỉ giữ được mạng sống cho chị nhưng phải cắt cụt tay phải, tay trái bị teo cơ, hai chân liệt hoàn toàn,… từ một cô gái phơi phới sắc xuân, chị Thắm trở thành một người tàn phế, suốt ngày nằm bất động như một cái xác không hồn.
“4 tháng điều trị cho con đã khiến vợ chồng tôi vốn đã nghèo lại càng trở nên túng quẫn. Thương con nhưng không có cách nào khác hai vợ chồng đành phải đưa con về quê nằm chờ chết”, trong ngôi nhà lụp xụp, bà Nguyễn Thị Minh Thành (60 tuổi), mẹ chị Thắm ôm mặt khóc rưng rức.
Từ ngày đó, chuyện đưa đón cháu Gia Huy đi nhà trẻ đến việc ra đồng làm rẫy rồi chăm sóc cho đứa con gái nằm một chỗ, hai vợ chồng nghèo cứ lần lượt thay nhau.
Thương mẹ, cháu Gia Huy rất chăm ngoan. Hằng ngày sau khi trở về từ lớp học mầm non, bé chỉ quanh quẩn bên mẹ. Trên chiếc giường ọp ẹp, ngày ngày cậu bé 3 tuổi rưỡi vừa bóp tay bóp chân, lúc lại lấy nước, pha sữa, bón cháo cho người mẹ nằm co quắp, teo tóp.
“Cháu còn nhỏ nhưng biết thương mẹ lắm, khi mẹ đau đớn, nó chạy ngược chạy xuôi lo lắng như người lớn, lúc lại òa khóc vì thương mẹ lúc lại chạy lại động viên dỗ dành cho mẹ đỡ đau”, một người hàng xóm của gia đình bà Thành tâm sự.
Video đang HOT
Đã nhiều lúc thương cha mẹ già, thương con bé bỏng, chị Thắm đã muốn tìm đến cái chết nhưng khi được con trai động viên chị lại nuốt nước mắt sống tiếp. “Mẹ cháu không chết đâu, sau này con sẽ chăm ngoan, học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để chắp lại tay cho mẹ. Mẹ không được chết, mẹ phải sống với con”, bé Gia Huy chạy lại ôm chầm lấy mẹ khi nghe người lớn nói đến chuyện chết chóc.
Sau 1 năm chăm con trên giường bệnh, gia đình bà Thành trở nên kiệt quệ. Ảnh: Nguyễn Ngọc.
Sau 1 năm chăm lo thuốc thang cho con gái nhưng bệnh tật vẫn chưa có gì tiến triển, hai vợ chồng bà Nguyễn Thị Minh Thành – ông Nguyễn Lưu Trợ đã kiệt quệ, những thứ có thể bán được đều đã bán để mua thuốc cho con gái.
Xót xa cho con, ông bà lại càng thương đứa cháu bé bỏng. “Vợ chồng tôi như lá vàng trên cây, chưa biết rụng xuống bất cứ lúc nào. Khi đó, chỉ lo cho đứa con gái đang chờ chết và cháu Gia Huy bé bỏng không có người chăm sóc mà thôi”, bà Thành tâm sự.
Ủy ban nhân dân xã Phú Ngọc huyện Định Quán (Đồng Nai) xác nhận, từ khi bị nạn, gia đình hai mẹ con chị Thắm – cháu Huy được xếp vào diện hộ nghèo vì gia cảnh quá bi đát và rất cần sự hỗ trợ của những tấm lòng hảo tâm.
Độc giả hảo tâm xin liên hệ: Bà Nguyễn Thị Minh Thành (mẹ chị Thắm) – Số nhà 17/2, ấp 7, xã Phú Ngọc – huyện Định Quán – Đồng Nai. Số tài khoản: 5907205038027 – Ngân hàng Nông nghiệp và phát triển nông thôn chi nhánh Định Quán – Đồng Nai (chủ tài khoản: Nguyễn Thị Minh Thành). Điện thoại: 01657.448.863.
Theo VNExpress
Nữ 'bưởng trưởng' bãi vàng 21 tuổi
Tại bãi vàng giữa đại ngàn Kim Hỷ, chúng tôi gặp những phu vàng nhỏ tuổi. Vì mưu sinh họ đã vượt hàng trăm km đến bãi vàng để kiếm tiền. Đặc biệt, trong số đó, có người con gái mới 21 tuổi đã trở thành "bưởng trưởng".
Miếng cơm manh áo
Chúng tôi ghé vào một lán trại ở cuối thôn Kim Vân, bên cạnh lán là hai phu vàng đang vận hành một chiếc máy bơm nước lên cho những người đang đãi vàng trên núi. Thấy kiểm lâm xuất hiện, các em tắt máy nổ rồi lẩn vào lán ngồi im thin thít.
Thấy máy nổ dừng, ông chủ tên Toàn vội vàng sang xem sự thể. Khi gặp kiểm lâm, ông ta chỉ nói một câu với mấy phu vàng: " Chúng mày nấu cơm ăn rồi dọn lán trại đi". Nói rồi, ông ta lẳng lặng bỏ đi.
Rất nhiều "vàng tặc" ở tuổi vị thành niên.
Những phu vàng mà tôi gặp trong lán ấy, tuổi chỉ chừng 14 hoặc 15. Trời rét, mà các em chỉ khoác trên mình bộ quần áo mỏng manh lấm lem bùn đất.
Em Phùng Văn Chiêu, người dân tộc Dao, quê tận xã Phát Thanh (Nguyên Bình, Cao Bằng) cho chúng tôi biết: "Chúng em mới vào làm nên không biết bãi vàng này hình thành từ khi nào, em làm thuê cho ông chủ tên Toàn, người ở thôn Kim Vân. Mỗi ngày được trả công 60.000 đồng, cơm nuôi ăn nhưng tự nấu. Bọn em làm việc cật lực mỗi ngày 8 tiếng được 2 - 3 cân vàng cám lẫn bùn đất. Công việc chính của em là dùng vòi nước phịt (phun) vào đất đá cho nhão ra trôi xuống thảm, vàng cám sẽ lắng lại rồi ông chủ mang đi đâu chúng em không hay biết".
Những chiếc đầu máy của bà Hoàng Thị Tư đang bị tháo để chuyển ra khỏi rừng Kim Hỷ. Bà Tư đang mếu máo xin kiểm lâm.
Quan sát xung quanh lán, chúng tôi thấy rất nhiều bộ quần áo rách tươm, bám đầy bùn đất, bên cạnh là những chiếc can nhựa đựng nước sinh hoạt. Em Chiêu cho biết thêm: "Mỗi khi hết nước em phải mang can lên khe lấy. Trước đây không phải đi lấy xa hàng trăm mét như bây giờ. Giờ đi xa nhưng chỉ lấy được nước đục lẫn bùn. Bọn em phải chờ bụi bùn lắng xuống mới dám dùng".
Khi các phu vàng đang tất bật nấu cơm, chúng tôi đi theo hai lối mòn mà những chiếc máy xúc tạo ra để vào sâu trong rừng. Đi được một đoạn, thấy một người đàn ông đang hì hục cào đất từ khe đá. Phía sau lưng ông là dòng nước bùn đỏ đục ngầu chảy xuống. Ông là Hà Văn Thịnh, người dân xã Lục Bình, huyện Bạch Thông. Thấy mọi người trong làng đổ xô đến đây tìm vàng nên ông cũng vào theo. Lần trước, kiểm lâm, công an truy quét dữ quá, nên nhiều người cùng quê đã về hết, còn ông không có xu nào nên nán lại kiếm ít tiền xe để về nhà.
Ông Dương Anh Tuấn kể lể nỗi vất vả của mình.
Đang trò chuyện với ông Thịnh, một người đàn ông từ dưới hang vàng ngay cạnh chui lên, nhìn chúng tôi với ánh mắt dò xét. Chúng tôi hỏi: "Ông nghĩ sao khi bị thu máy nổ và bắt ra khỏi bãi vàng? Ông có biết việc mình đang làm là vi phạm pháp luật không?". Ông ta thản nhiên trả lời: "Biết chứ! Nếu bắt tôi ra thì tôi cũng ra thôi, thu máy tôi cũng đành chịu. Tôi chỉ là người làm thuê, vào đây kiếm miếng cơm manh áo. Biết làm thế nào được!". Ông ta là Dương Anh Tuấn, cũng là người dân huyện Bạch Thông.
Hầu hết những phu vàng mà chúng tôi đã gặp và trò chuyện đều kể lể đến bãi vàng vì hoàn cảnh, vì gia đình nghèo túng, ruộng có nhưng làm không đủ ăn, không có tiền lo cho con ăn học.
"Bưởng vàng" tuổi 21
Trước mắt chúng tôi là một lán trại khá rộng, được xây dựng rất kiên cố, có nhà bếp, hàng rào chắn xung quanh, bên một gốc đa lớn. Họ nuôi cả chó lẫn gà dưới gầm sàn.
Các phu vàng trong lán trại này hầu hết là những chàng trai tuổi từ 14 đến 18. Tuy nhiên, trong lán trại xuất hiện một cô gái trẻ. Cô nàng ngồi trên một chiếc giường được đóng bằng gỗ nhỏ ngay gần bếp. Cô có vẻ mặt rất tươi, mái tóc ngắn nhuộm vàng. Chúng tôi vào lán hỏi gặp ông chủ thì tất cả ánh mắt của các phu vàng đều nhìn về phía cô gái trẻ đó. Rất tự tin, cô gái nói: "Em làm chủ bưởng ở đây".
Nữ "bưởng vàng" tuổi 21 Nguyễn Minh Thu.
Cô là Nguyễn Minh Thu, sinh năm 1989, ở thôn Khuổi Lặng, xã Huyền Tụng, thị xã Bắc Kạn. Bố cô vào đây làm vàng đã được 5 năm. Thu theo bố vào bãi vàng 2 năm nay để phụ giúp bố. Thu được ông bố giao cho công việc "cai quản" phu vàng.
Vậy là cô gái Nguyễn Minh Thu vào bãi vàng từ khi chưa tròn 20 tuổi và đã thay bố quản gần chục "công nhân" đào đãi vàng. Những người quản lý nhóm thợ được gọi là bưởng trưởng. Họ thường là những người đàn ông khỏe mạnh, hay những tay đàn anh dữ dằn. Tôi nghĩ, sớm muộn gì Thu cũng trở thành đàn chị ở bãi vàng này.
Khi tôi hỏi vì sao còn trẻ thế mà không đi học, Thu bẽn lẽn trả lời: "Nhà em không có ruộng, bây giờ không có gì làm, vào đây kiếm thêm ít rau cỏ thôi. Nếu ở nhà có việc làm, có ruộng thì tuổi em chắc không phải vào đây làm đâu".
Phu vàng của "bưởng trưởng" Nguyễn Minh Thu.
Các cán bộ kiểm lâm Khu Bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ đã lập biên bản vi phạm đối với "bưởng trưởng" Nguyễn Minh Thu. Trong biên bản vi phạm, Thu khai rằng, bố em tên là Nguyễn Quang Nghị. Ông Nghị đã về quê hôm trước và giao mọi việc cho Thu cai quản.
Thu hồn nhiên bảo: "Việc sợ cán bộ kiểm lâm thì vẫn sợ, nhưng việc chúng em làm thì cứ làm. Không làm thì lấy gì mà ăn".
Những công nhân khai thác vàng trái phép dưới trướng của nữ "bưởng trưởng" Nguyễn Minh Thu đều làm việc rất chăm chỉ và được trả khoảng 1,5 đến 1,7 triệu đồng/tháng.
Việc những người dân vô tư vào vùng bảo vệ nghiêm ngặt của Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ khai thác vàng là vi phạm pháp luật, nhưng ai cũng có lý do của riêng mình. Cuộc sống của người dân quanh vùng còn nghèo, rừng Kim Hỷ còn vàng thì không biết nạn khai thác vàng trái phép nơi đây đến khi nào mới được chấm dứt, tài nguyên rừng mới được hồi sinh trở lại.
Bất lực?
Qua tìm hiểu chúng tôi được biết, dù lực lượng chức năng tỉnh đã phối hợp với cán bộ Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ nhiều lần truy quét "vàng tặc", nhưng số người và thiết bị máy móc trong rừng Kim Hỷ vẫn không hề giảm.
Đồng chí kiểm lâm chỉ tay về phía một cái lán mới được dựng lên và cho biết: "Tuần trước, chúng tôi vừa tiến hành truy quét, phá lán, chặt ống dẫn nước và phá hỏng hơn 20 chiếc máy nổ phục vụ bơm nước, nhưng bây giờ lán mới lại mọc lên, máy nổ lại xuất hiện rất nhiều. Họ thường đào hố sẵn, khi biết tin chúng tôi vào truy quét là khiêng máy đem chôn. Ở đây đất đá bị bới tung nên rất khó tìm kiếm phá hủy".
Khi nào tình trạng khai thác vàng trái phép trong đại ngàn Kim Hỷ mới chấm dứt?
Trở về trụ sở Ban quản lý Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ, ông Nguyễn Tiến Dũng, Giám đốc Khu bảo tồn cho biết: "Trước tình trạng khai thác vàng trái phép ngày một tăng, nhiều lần truy quét không ăn thua, UBND huyện Na Rì đã có công văn số 694/ UBND - CT ngày 6/12/2010 gửi UBND tỉnh Bắc Kạn về việc đề xuất thành lập các điểm chốt chặn hoạt động khai thác tài nguyên khoáng sản trái phép tại Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ. Trong cuộc họp vừa qua, tỉnh đã đồng ý nhưng chưa có văn bản hướng dẫn cụ thể".
Trong khi kế hoạch lập chốt vẫn còn nằm trên giấy thì hàng chục héc-ta thuộc vũng lõi của Khu bảo tồn thiên nhiên Kim Hỷ đã bị vàng tặc xới tung.
Theo VTC
Đàn chim hòa bình dịp Đại lễ đang chết mòn Vì bệnh tật, vì bị... bắt trộm, giờ đây 1.000 con chim bồ câu ban đầu chỉ còn lại khoảng 600 con. Đại lễ đã thành công, 1.000 con bồ câu biểu trưng của hòa bình đã được thả lên bầu trời Hà Nội, chúng đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Nhưng sau đó, chúng đang từng ngày đương đầu với cái...