Casillas và tính nhân văn dành cho cậu bé tật nguyền
Iker Casillas đã gửi một lời chia buồn tới gia đình của Dawid Zapisek, CĐV nhí rất hâm mộ anh đã qua đời hôm thứ Ba vì bệnh hiểm nghèo.
Casillas chụp ảnh cùng Zapisek
Thủ quân của Real Madrid từng gặp gỡ cậu nhóc Zapisek trong thời gian tham dự EURO 2012 mùa Hè này tại Ba Lan và Ukraine. Thiên thần nhỏ đã nói rằng sẽ không chết trước khi giải đấu kết thúc để được chiêm ngưỡng thần tượng Casillas thi đấu. Và đến thứ Ba tuần này, Zapisek đã ra đi thanh thản sau khi ước mơ toại nguyện.
Một thông điệp của Casillas đã được phát đi trên sóng đài truyền hình quốc gia Ba Lan và đồng thời anh gửi tới gia đình Zapisek một chiếc áo đấu Real Madrid mà anh đã ký: “Dawid, tôi luôn luôn ở bên cạnh em” bằng tiếng Ba Lan.
Casillas nói thêm rằng: “Tôi nhớ về em với rất nhiều tình cảm. Tôi sẽ luôn luôn lưu giữ tình cảm đó trong trái tim mình”.
Tại sự kiện Real Madrid Football City vừa diễn ra, Casillas phát biểu: “Trước hết, tôi xin được nhắc lại lời chia buồn của tôi đến với gia đình Dawid. Cầu chúc cho em được yên nghỉ thanh thản.
Tôi đã có cơ hội gặp gỡ với gia đình trong giải vô địch châu Âu ở Ba Lan và Ukraine. Tôi đã có hai ngày giao lưu đầy ý nghĩa với Dawid tại Gniewino. Tôi nhận thấy đó là một cậu bé khao khát được sống và dành trọn vẹn tình cảm cho ĐTQG Tây Ban Nha.
Em ấy có bức ảnh chụp chung với tất cả các cầu thủ, cha mẹ, gia đình, bạn bè. Tất cả chúng ta đều đã rất vui vẻ”.
Video đang HOT
Zapisek và bức ảnh chụp chung với ĐT Ba Lan
Casillas cũng tâm sự về câu chuyện làm thế nào anh quen biết Dawid và giải thích rằng mình cảm thấy có trách nhiệm với những tình cảm to lớn mà cậu bé đã dành cho.
“Mẹ của Dawid đã đến tận khu huấn luyện để gặp chúng tôi. Câu chuyện đã khiến tất cả chúng tôi cảm động. Dawid muốn được gặp các cầu thủ Real và cá nhân tôi. Em đã tặng cho tôi một món quả nhỏ là một chú gấu bông.
Chúng tôi đã dành vài ngày ở bên cạnh nhau và tình cảm đã trở nên thực sự gần gũi. Em ấy đã rất hạnh phúc. Và chúng tôi cũng vậy. Hãy tưởng tượng, được mang lại niềm vui cho Dawid có ý nghĩa lớn lao với chúng tôi đến nhường nào”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vượt khó, cô gái tật nguyền viết lên chuyện cổ tích
Một mình tự mua sách mở và mượn sách của các em về học để tìm kiếm tương lai khỏi làm phiền bố mẹ già yếu, cô gái bị bệnh viêm đa khớp dạng thấp nằm liệt gần 8 năm nay đã làm nên chuyện cổ tích: thi đỗ đại học ở tuổi 25.
Đó là Nguyễn Thị Ánh Nguyệt (SN 1987, trú thôn Dưỡng Xuân, xã Quế Xuân 1, Quế Sơn, Quảng Nam). Tin Nguyệt đậu vào trường ĐH Ngoại ngữ (ĐH Đà Nẵng) làm mọi người ở xóm nhỏ Dưỡng Xuân không khỏi bất ngờ bởi gần 8 năm nay, Nguyệt bị bệnh phải nằm một chỗ. Ngoài những lúc phải đi bệnh viện cấp cứu, Nguyệt không đi đâu ra khỏi nhà.
Đã bước vào năm học mới, Nguyệt đi học chính trị ở trường được vài ngày thì được nghỉ để ngày 17/9 đến mới bước vào học chính thức. Vậy là ước mơ giảng đường với Nguyệt đã được toại nguyện, tuy nhiên phía trước em vẫn còn rất nhiều điều lo lắng bởi vì em bị tật.
Chiếc nạng đã gắn bó với Nguyệt mấy năm nay để đi lại trong nhà.
Ngôi nhà nhỏ của bố mẹ Nguyệt nằm sâu trong xóm nhỏ thôn Dưỡng Xuân. Mấy hôm nay, bố Nguyệt - ông Nguyễn Văn Hoàng chuẩn bị sắm sửa chiếc giường tre để mang ra Đà Nẵng cho Nguyệt nằm vì nhà trọ thuê không có giường.
Ông tâm sự: "Suốt 11 năm, nó là đứa học sinh ngoan hiền, là học sinh đi thi Tiếng Anh của tỉnh, là niềm hy vọng của gia đình. Thế nhưng, bắt đầu từ nửa năm cuối lớp 11, nó bắt đầu đổ bệnh". Nói rồi, giọng ông chùng xuống.
Đến năm lớp 12, Nguyệt đổ bệnh nặng, gia đình chạy chữa nhiều nơi nhưng không khỏi. Bác sĩ bảo bệnh của em không khỏi nhưng hàng ngày phải uống thuốc để khỏi đau nhứt. Từ đó, sức học của em sụt giảm hẳn.
Vì thấy một học trò ngoan và giỏi bị bệnh nặng nên năm đó, thầy cô giáo trường THPT Nguyễn Văn Cừ (xã Quế Phú, Quế Sơn) khuyên em nên viết đơn xin được đặt cách không phải thi tốt nghiệp. Tốt nghiệp THPT nhưng giấc mơ vào đại học của Nguyệt đành gác lại.
Giấy khen của Hội khuyến học xã Quế Xuân 1 tặng Nguyệt khi em đậu đại học.
Gần 8 năm chiến đấu với bệnh tật, Nguyệt cân nặng chỉ còn hơn 20kg. Chạy chữa nhiều nơi không khỏi, nghe chỗ nào có thầy giỏi thuốc hay là bố em lại lặn lội đến mua về. Bao nhiêu tài sản trong nhà đành đội nón ra đi.
"Nhà nghèo quá nên nhiều lần em định tìm đến cái chết để khỏi phải tốn tiền tốn của nhưng nghĩ lại, em thấy mình còn trẻ phải làm gì đó có ích chứ nếu chết thì đơn giả quá", Nguyệt tâm sự.
Cuối năm 2011, bệnh tình thuyên giảm một phần, Nguyệt có thể chống nạng tự đi lại trong nhà. Nguyệt kể, một lần tình cờ xem tivi thấy một hoàn cảnh còn khó khăn hơn mình nhưng được bố cõng đi thi đại học, thế là ươc mơ làm sinh viên lại trỗi dậy trong em. Nguyệt quyết tâm tự học ở nhà để đi thi đại học mặc cho các khớp tay không cho em cầm chắc cây bút.
Nguyệt mượn sách của các em đã học trong xóm, xin đề thi các năm trước rồi tự ôn luyện và giải. Miệt mài gần một năm cùng với những lời động viên của gia đình và những người bạn thân thiết, Nguyệt đã cảm thấy mình đủ tự tin để thi đại học.
Đến khi đăng ký, Nguyệt chọn ngành Sư phạm tiếng Anh vì ước mơ của em sau này trở thành giáo viên như lời em tâm sự. Và em đã đỗ đại học với số điểm 27,5 làm ngỡ ngàng nhiều người.
Ông Hoàng tâm sự: "Tôi đưa cháu đi thi cũng là để giải quyết tư tưởng tinh thần cho cháu chứ cũng không hy vọng cháu đậu. Nhưng nghe cháu đã đậu rồi thì tôi càng đâm lo hơn. Nào là tiền đâu để cho cháu ăn học, nào là bệnh tật như thế khi ra ngoài thì ai sẽ lo cho cháu lúc trái gió trở trời...".
Tuy nhiên, một chuyện vừa xảy ra làm ông Hoàng và em Nguyệt cảm thấy tủi thân. Số là trong thời gian chuẩn bị cho Nguyệt ra Đà Nẵng học, ông đã rong ruổi gần nửa tháng ở Đà Nẵng để kiếm nhà trọ gần trường vì năm đầu tiên, các sinh viên trường ĐH Ngoại ngữ (ĐH Đà Nẵng) phải học tại địa chỉ 41 Lê Duẩn. Đến khi tìm được nhà trọ đối diện trường với giá thuê mỗi tháng 1,2 triệu đồng thì bà chủ lại không cho ở.
Ông Hoàng kể: "Tối ngày 8/9, tôi cùng Nguyệt và đứa em của Nguyệt đang học CĐ Thương mại ngủ tại nhà trọ thì sáng hôm sau bà chủ nhà thấy cháu tàn tật thì cương quyết không cho thuê vì sợ ảnh hưởng đến gia đình. Tôi tủi thân quá đưa cháu về quê luôn rồi mai mốt tính tiếp".
"Tôi nghĩ với giá thuê 1,2 triệu để hai chị em trọ ăn học dù là khó khăn tôi có thể chấp nhận được nhưng thái độ bà chủ nhà làm tôi tủi thân quá chú à", ông Hoàng tâm sự. Ngồi bên cạnh, Nguyệt cũng rớm nước mắt.
Nguyệt tâm sự: "Dù thế nào đi nữa thì em vẫn quyết tâm đi học, đó là ước mơ lớn nhất của em, em sẽ không đầu hàng số phận".
Theo Dantri
"Kiều nữ trại giam" và đứa con tật nguyền Nghe hết chuyện đời của phạm nhân Nguyễn Thị Hải Yến, người ta mới tường tận thế nào là "Hồng nhan bạc phận". Ông trời ban cho cô nhan sắc, nhưng lại tước đi cái thiên chức của người phụ nữ. Để từ đó, những tấn bi kịch cứ ầm ào đổ xuống đầu cô không ngơi nghỉ... Nỗi đau của "người đàn...