Cặp với 2 người trong lúc chờ bạn trai hỏi cưới
Trong lúc chờ anh tiến sĩ, tôi nhận lời yêu hai anh chàng cùng lúc, chưa gia đình và công việc tạm ổn…
19 tuổi, trượt đại học nên tôi đành đi học cao đẳng ở tỉnh gần nhà trong khi bạn bè đang học đại học trên Hà Nội, thành phố mà bất cứ người nào cũng muốn tới và sống, muốn thoát khỏi kiếp nghèo. Tôi không dám liên lạc gì với mọi người nữa lúc nào sống khép mình.
Rồi tôi cũng có người yêu qua đứa bạn giờ thiệu, tháng gặp nhau được vài lần còn lại liên lạc qua điện thoại. Cái gì đến cũng đến, anh xuống thăm tôi, cho tôi biết hôn là thế nào, tuy bằng tuổi tôi nhưng anh đã trải qua rồi nên cái gì cũng biết. Anh cho tôi biết thế nào là yêu, ngày ấy trên môi tôi lúc nào cũng mỉm cười, thấy mình hạnh phúc. Yêu nhau sáu tháng, tuy gặp nhau vài lần nhưng lúc gặp chúng tôi quấn quýt.
Anh là mối tình đầu của tôi, tôi yêu anh chân thành không toan tính, nghĩ sẽ lấy anh làm chồng nên trao đời con gái cho anh. Sau buổi ấy, chúng tôi yêu nhau hơn vì chuyện đó hòa hợp kinh khủng. Hai đứa đều hạnh phúc, luôn bên nhau dù gia đình ngăn cản, dù anh đang học nghĩa vụ, nếu đi học phải năm năm nữa.
Tôi đi cặp bồ trong lúc chờ cưới.
Ngày anh đi học thì tôi ra trường. Tôi xin không thực tập mà đi làm luôn, chỉ cần nghĩ đến thoát khỏ cảnh đi học được lên Hà Nội là hạnh phúc lắm rồi. Cùng lúc quen bạn trai tôi cũng quen một người nữa qua mạng, lớn hơn 19 tuổi. Anh thành công trong công việc, là tiến sĩ, thỉnh thoảng đưa tôi lên Hà Nội bằng xe Mer bóng nhoáng. Có một lần vào khách sạn nhưng anh nói không làm gì đâu và anh đã không làm thật, chỉ nằm thủ thỉ kể chuyện và ôm tôi thôi. Anh có sự hấp dẫn, một sự trưởng thành khác biệt không cãi nhau vụn vặt như người yêu bằng tuổi tôi thường làm. Tôi phân vân lắm.
Bước chân lên thành phố phồn hoa mơ ước kia, tôi kiêu hãnh nghĩ mình có thể làm được tất cả. Tôi lao đầu đi làm, làm ba công việc cùng lúc, làm cả ngày lẫn đêm, nghĩ đây là thời điểm kiếm tiền báo hiếu bố mẹ. Tôi quên bẵng đi người yêu mình, không quan tâm anh ấy như thế nào, ra sao, thỉnh thoảng gặp việc duy nhất là anh lôi tôi vào nhà nghỉ. Ngày trước tôi cũng ham muốn anh chứ giờ lao đầu đi làm mệt mỏi thế, anh lại chẳng quan tâm suy nghĩ của tôi khiến tôi mệt mỏi, nghĩ anh yêu mình chỉ vì sex. Tôi quyết định chia tay trước sự van nài của anh.
Tôi đến với anh tiến sĩ vô điều kiện, dù gần nhau đấy nhưng anh cũng chỉ khuyên tôi chứ không giúp gì về kinh tế cả. Vậy mà tôi lại thích sự yên bình bên anh. Anh cũng nói yêu tôi, chỉ là bận quá nên ít quan tâm. Nhiều lúc tôi nghi ngờ có thể anh có gia đình nhưng lại thôi. Sau bao lần bên nhau không làm gì, một lần anh rủ đi uống với bạn, do hơi say với lại tôi cũng yêu nữa, anh muốn chúng tôi gắn kết hơn nên đã làm chuyện đó. Anh nhẹ nhàng ấm áp yên bình tới lạ, tuy hơi nhanh nhưng tôi thấy hết mệt mỏi, giảm stress cuộc sống. Sau đó tôi ôm anh và ngủ thiếp đi trong hạnh phúc. Anh gọi tôi dậy bằng được, tôi nhõng nhẽo muốn bên anh cả đêm. Trong lơ mơ tôi thấy anh còn định đổ chai nước vào mặt tôi cho tỉnh.
Tôi ngồi hẳn dậy không nói gì và ra xe. Anh vừa lái xe vừa nói không ở qua đêm được vì mệt và đưa trả tôi về đầu ngõ. Chắc anh có gia đình rồi hay là anh chê thân hình hơi mập của tôi? Tôi xuống xe trong sự chề nhục nhã, xấu hổ, ngốc nghếch, tôi biết mình sai gì rồi. Tuy không còn trong trắng nhưng tôi có danh dự, đâu phải ai tôi cũng làm chuyện đó trừ khi là yêu. Lúc bước xuống xe tôi quyết tâm không phụ thuộc vào tình yêu nữa, mỗi bước chân là nỗi đau, nỗi sợ hãi vì mình quá ngây thơ, cả tin. Hôm đấy là bắt đầu mùa mưa tháng 6…
Video đang HOT
Sau lần đó đúng như kiểu ăn được rồi là thôi, anh ít nhắn tin, tôi không dám liên lạc nhiều. Tôi nghĩ dù sao anh cũng lớn hơn nhiều tuổi, gia đình giàu có hơn mình, xung quanh toàn người đẹp, lại không trân trọng mình nữa nên tôi ép bản thân phải quên đi. Rồi công việc nhân viên bán hàng không đủ sống, tôi chuyển sang làm ở khách sạn năm sao, được anh chị ở đây giúp đỡ rất nhiều, được cả anh trưởng phòng của bar khách sạn quý mến. Mới lên Hà Nội tôi chẳng biết bar là gì nên được vào đây tôi thích lắm, biết một lại muốn biết thêm.
Nắm bắt được sự ngây thơ, cả tin, ham cái mới, anh trưởng phòng rủ tôi đi bar cùng nhân viên ở đó. Âm thanh, rượu, shisha…, tôi thác loạn, điên cuồng cho hết chán nản. Đêm tỉnh dậy chỉ có một mình không mảnh vải che thân, hóa ra tôi đã lên giường với 200 nghìn tiền anh ta để lại cho bắt xe về. Tôi không khóc, chỉ thấy đau, không hiểu điều gì đang diễn ra, đầu óc quay cuồng. Bài học đầu đời ở trên Hà Nội thật sự rất đắt. Định mang 200 nghìn ném thẳng vào anh nhưng hết tiền rồi, không vay đâu được. Tôi tránh mặt và mau đổi chỗ làm, quyết tâm sẽ có chỗ đứng ở thành phố này và trả thù anh ta. Mùa hè của những bước đi đầu đời đã qua như thế.
Gác lại nỗi đau tôi lao đầu đi làm, rồi tôi quen người mới, vì thế đến giờ mới biết thế nào là người con gái được theo đuổi. Anh chờ tôi dưới cơn mưa tầm tã để đi cùng về vì chỗ làm thêm cách phòng 10 km. Tối nào đi cùng tôi anh cũng vui vẻ hòa đồng, galang, anh là người nắm tay tôi trong buổi tiệc dù tôi như con vịt xấu xí trước bầy thiên nga. Anh ngày nào cũng đón tôi đi làm dù ở rất xa, mưa hay gió. Chín ngày đơn giản để tôi xiêu lòng, tôi đã nghĩ chỉ cần giờ anh cầu hôn mình sẽ đồng ý ngay. Vậy mà người con trai đó lại bỏ sang Mỹ với gia đình và mau chóng có người yêu mới. “Hoàng tử bạch mã” bỏ tôi lại rồi, có lẽ thời gian ngắn và chỉ có cái nắm tay, nụ hôn thì không đủ níu giữ anh lại. Hay là anh đến với tôi quá dễ dàng nên vậy chăng?
Anh đi rồi tôi khóc hoài, một tuần sau tôi đã nguôi ngoai có lẽ vì cả hai chưa có gì sâu đậm. Tính tôi dễ hòa đồng, lại không biết từ chối nên ai đẹp trai, có chút thiện cảm, thấy quy quý tôi đều nhận lời đi chơi. Tháng 11 có anh tôi rất thích, ba lần đi với nhau rất vui, ấy thế mà anh không muốn gặp tôi nữa vì bảo anh không kiềm chế được khi đi bên cạnh tôi. Chán nản nên tôi cũng không gặp người đó nữa.
Mong muốn tìm chỗ dựa cho những lúc mệt mỏi xem ra khó quá. Rồi tôi đồng ý lời mời đi chơi xa với người từng gặp tôi hồi tháng năm, trong một lần ngã xe. Dù anh không giúp gì nhưng bọn tôi vẫn cho số nhau. Đi chơi xa thế là lại nhậu nhẹt, rồi tôi đã lên giường với anh, cảm thấy hạnh phúc nghẹn ngào vì nó giống hệt với cảm xúc người yêu đầu đời. Về Hà Nội tôi lại lao vào anh dù biết anh có gia đình, dù ý chí mình không cho phép, dù biết anh yêu vợ và chỉ có xíu tình cảm với tôi.
Tuần hai lần gặp nhau vào buổi trưa, chúng tôi chẳng thể kiềm chế được. Chưa dừng ở đó tôi còn lên giường với anh chàng quen hồi tháng 11 nói ở trên. Anh ấy chưa vợ và biết đâu đó sẽ là người yêu của tôi. Tôi giờ đủ dẻo dai, đủ hấp dẫn để bất cứ ai đã làm chuyện đấy cùng đều thấy nhớ.
Người đàn ông có gia đình đó chẳng quan tâm tôi dù tôi đang nợ nần, sống khốn khó, thứ duy nhất anh mua cho tôi là viên tránh thai. Tôi quyết định cắt đứt liên lạc với anh bằng cách giả bộ quay phim lúc hai người quan hệ để anh sợ hãi tôi sẽ phá vỡ hạnh phúc gia đình anh. Đơn giản quá đúng không?
Rồi một hôm anh tiến sĩ gọi lại cho tôi, chúng tôi gặp nhau, cảm xúc ùa về, hóa ra bấy lâu tôi chỉ yêu anh, tôi lên giường với người khác chỉ để nhớ cảm giác yên bình ấy. Anh vẫn thế, quan tâm tôi hơn một chút rồi sau đó lại bận rộn, anh nói tôi hãy chờ sau khi anh xây dựng công ty xong sẽ cưới tôi. Một người 42 tuổi, ít khi bên mình, có chăng chỉ ở bên vài tiếng trên giường mà hứa hẹn sẽ cưới mình, tôi có nên tin không? Thế mà tôi cứ để anh lợi dụng như vậy.
Giờ tôi chẳng còn yêu ai thật lòng, trong lúc chờ anh tiến sĩ, tôi nhận lời yêu hai anh chàng cùng lúc, chưa gia đình và công việc tạm ổn. Anh chàng tháng 11 cứ muốn gặp dù tôi biết anh chẳng thích tôi đâu nhưng tôi vẫn đi. Tôi muốn chờ anh tiến sĩ, không biết anh có yêu tôi, muốn lấy tôi thật không? Liệu anh nói tất cả là đúng chứ? Tôi chờ anh hay yêu tạm anh nào để đỡ lỡ mất cơ hội, sau này anh không bên tôi tôi vẫn còn chỗ dựa? Tôi nên sống như thế nào bây giờ?
Theo Phunutoday
Đàn ông thời bây giờ sao dễ dãi quá...
Hai chúng tôi còn đang tíu tít, đã thấy điện thoại Huyền rung lên mấy câu hỏi thăm, hẹn hò của anh tiến sĩ mới quen.
Tôi với Huyền cùng đi trên một chuyến xe tham quan. Lúc về, chúng tôi nhìn thấy một ông tiến sĩ trong ngành hai đứa đang làm việc, mắt đeo kính trắng, bề ngoài đạo mạo, có mang theo hai con khô cá dứa, nhìn rất ngon lành. Tôi vui miệng bảo, chồng chị mê món đó lắm, cắt ra từng miếng nhỏ cất vô tủ đá, chiên ăn dần với cơm nóng, thì tuyệt vời. Chỉ tiếc là nó mắc mỏ quá, lại dễ mua nhầm
Huyền cười cười nói, nếu chị thích thì đợi đó em "lấy" cho, để biếu chị mang về nuôi ông xã! Đàn ông một phút Tưởng đâu Huyền nổ cho vui, ai dè lúc giữa hành trình, xe ngừng để mọi người xuống "xả nước cứu thân", Huyền chủ động đổi chỗ, ngồi cùng băng ghế với anh tiến sĩ. Chẳng rõ Huyền trổ tài cầm cưa thế nào, mà lúc đoàn về đến nơi, anh tiến sĩ quấn lấy bên cạnh, ra sức dúi hai con khô dứa kia vào tay Huyền. Ngọt ngào từ chối vài câu lấy lệ, Huyền cầm lấy món quà, vừa đợi người kia đi khuất là phá lên cười như phát rồ, kèm theo một nhận xét đắng lòng lệ rơi, rằng:
- Học hàm học vị gì không biết, chứ "trình" anh còn non lắm. Ở độ tuổi U50 rồi mà còn dại gái thấy sợ.
Đàn ông giờ dễ dãi quá...
Huyền mở điện thoại cho tôi xem vài cái tin nhạy cảm mà ông anh tiến sĩ này nhắn cho cô ngay lúc hai người đang tâm đắc trò chuyện trên xe. "Anh ước gì được tan chảy vào em, Huyền ơi!". Đó là em chưa xài bao nhiêu phần trăm công lực tán tỉnh, tâng bốc đâu nha chị. Hắn tưởng em ngưỡng mộ suốt hành trình nên giờ tìm cách tiếp cận làm quen. Lại ngây thơ tin sái cổ khi em bảo, em sợ mình không "chiến" lại các em trẻ đẹp chưa chồng vây quanh nên tới lúc này mới dám thu hết can đảm "xích lại gần anh", bởi sợ vuột mất nhân duyên của mình... Đại khái thế. Hắn liền trấn an ngay rằng, anh thích phụ nữ có gia đình và biết chừng mực giữ kẽ như Huyền hơn, chứ dây vào mấy cô độc thân, đụng tới là bắt đền, anh cũng ngại lắm!
Hai chúng tôi còn đang tíu tít, đã thấy điện thoại Huyền rung lên mấy câu hỏi thăm, hẹn hò của anh tiến sĩ mới quen. Tất nhiên, vẫn là mô típ cũ, theo kiểu quan tâm, nôn nóng đặt vấn đề gặp gỡ, tiến xa, xa nữa, xa mãi. Huyền nhẹ thở dài, buông thõng một câu:
- Đàn ông bây giờ sao dễ dãi quá, chị à...
Huyền với chồng ly thân đã lâu, nhưng người ngoài nhìn vào không ai biết. Chẳng sở hữu nhan sắc thuộc hàng tuyệt đỉnh, nhưng nhờ nhỏ nhắn xinh xinh, giọng nói dễ nghe, lại thêm đôi mắt có phần ngây thơ, Huyền tán đâu chết đó, như lời Huyền chua chát bảo. Tiếc là em... nam tính quá chị ơi, đàn ông mà vội vàng ham hố, chưa gì đã xin đổ ào ào là em chán ngay lập tức. Vừa bật đèn xanh mà thấy anh ta "chịu đèn" cái một là em chỉ muốn bỏ của chạy lấy người. Họ hình như chỉ nghĩ được mỗi chuyện... lên giường hay sao ấy. Em đến nản lòng, nhìn đâu cũng thấy toàn của ôi, đàn ông hạng hai thì phải!
Tôi hiểu cảm giác của Huyền, một phụ nữ ngoài ba mươi mặn mà, luôn khiến các ông anh dễ dàng xiêu đổ vì tưởng bở. Nhưng Huyền muốn tìm kiếm một người chín chắn, thật lòng, không sẵn tư tưởng qua đường tạm bợ. Có thể đến và ở lại bên Huyền bởi họ cần cô ấy, chứ không phải bởi ý nghĩ, có thể "thịt" Huyền nhanh chóng để thỏa mãn bản năng và cả cái tôi chiến thắng của mình.
Chưa khi nào cảm giác đàn ông giống chú gà trống siêng năng đuổi theo lũ gà mái, với quan điểm là, được thì tốt, không thì coi như tập thể dục lại đúng như bây giờ. Tôi dưng không nhớ đến anh Toàn, một đồng nghiệp của mình. Chúng tôi làm chung gần mười năm, nhưng ít giao thiệp. Anh trầm tính, ít nói, có vẻ nghiêm túc. Bữa đó cả công ty liên hoan, anh vô tình ngồi gần tôi, cả hai trò chuyện khá hợp ý.
Tôi hứng chí nên thân tình vỗ lên cánh tay anh, nhận thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhìn mình là lạ. Ngay lúc tan tiệc, anh liền hỏi nhỏ, em muốn đi cà phê với anh không. Tôi cáo mệt, từ chối, lịch sự hẹn anh dịp khác. Vừa về đến văn phòng, tôi đã nhận được tin nhắn của anh, rằng tự nhiên bữa nay anh thấy em đẹp quá! Cho anh xin một cái hẹn em nhé... Mà em nên cẩn thận xài sim rác để qua lại, cho nó an toàn!
Đoạn sau thế nào, không kể ra chắc ai cũng có thể hình dung. Tôi đoán, nếu tôi là Huyền, luôn hứng thú thử sức mình trong lĩnh vực chinh phục, thì chắc anh Toàn này không thoát. Hay tôi sẽ nhanh chóng nhận lấy nỗi ê chề sau khi tỏ tường? Bởi thật ra, anh ta cho rằng đang "lấy lòng" tôi đấy thôi. Đàn ông có thể dễ dàng xúc động, ảo tưởng và nắm lấy mọi tín hiệu mơ hồ mà phụ nữ phát ra thế ư? Hay đơn giản là họ cứ thích là lấn sang, tới đâu thì tới, mất mát gì đâu mà sợ, như một anh chàng đã hùng hồn bảo vậy? Nhưng tôi chọn con đường có lẽ là tẻ nhạt, bằng cách im lặng. Tôi coi đó cũng là một câu trả lời tốt.
Tôi từng được một anh "bạn trai" mà Huyền dắt đến ra mắt tranh thủ xin số điện thoại của tôi lúc Huyền đi vệ sinh. Tôi vờ cắc cớ nói, khi nào cần liên lạc với em, anh cứ hỏi Huyền, chúng em chơi thân lắm. Anh này cũng thuộc hàng cáo, liền lấp liếm rằng, thì em cứ đọc anh lưu vào, lúc nào buồn buồn mình đi cà phê nói chuyện chơi cho vui. Đoạn hội thoại đến đây thì chấm hết, vì Huyền đã quay trở vào.
So với Huyền, tôi kém hơn mọi mặt, cả bề ngoài lẫn tuổi tác. Vậy mà anh bạn của Huyền vẫn không tha, tận dụng mọi cơ hội để "mở rộng mối quan hệ". Thế nên mới nói, đàn ông ngoài dễ dãi còn tham lam, thích quơ quào loạn xạ, được đâu hay đó, các khái niệm như để dành, xơ cua chắc nằm lòng trong từ điển.
Sau sự kiện "xin số điện thoại ở sau lưng", chúng tôi đưa ra một kết luận rằng, những người đàn ông hành xử lén lút, tranh thủ ăn mảnh ngay cả với đối tượng là bạn của vợ hay bồ, quên mất chân lý rạch ròi "đồ ăn là đồ ăn, đồ cúng là đồ cúng" thì đều là loại đáng vứt đi, không xài được. Bởi, thái độ đó cho thấy họ mờ ám, dễ phản bội, không thể nào tin cậy.
Nhưng Huyền cũng buồn bã cho biết, việc các ông hễ vắng bóng vợ là xin số các em tiếp tân, phục vụ, bạn vợ... này nọ là chuyện thường ngày rồi, Huyền gặp hoài, chẳng có gì để phải ngạc nhiên nữa. Còn thất vọng ư? Đã quá ngưỡng rồi, còn gì nữa đâu mà phải tiếc!
Nói như vậy, thì các ông bây giờ dễ dàng bị xỏ mũi gọn bâng như vậy hay sao? Không, bạn cũng chớ lầm. Họ toàn là thứ dữ không đó, nhưng đôi khi cũng bị tai nạn nghề nghiệp do vài cô nàng "cáo già" mang đến. Chút chiến lợi phẩm về vật chất mà chị em thu được, hoặc một cuộc hả hê nào đó sau khi hất cẳng một "ông gà trống ham đạp mái" chẳng sánh bằng nỗi bẽ bàng mà chúng ta phải gánh chịu.
Cảm giác mất niềm tin đeo đẳng mãi. Nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ, chẳng còn dám tin vào hai chữ "tình thật". Đàn bà cả nghĩ, hay muộn phiền vì "tưởng nước giếng sâu em thả sợi dây dài, đâu ngờ giếng cạn em tiếc hoài sợi dây". Đâu hay đàn ông cũng chỉ vui là chính, họ nào có bận lòng, cứ thua keo này là bày ngay keo khác, chẳng lăn tăn là mất bao nhiêu bữa cơm, mấy bận cà phê cùng bánh trái cho con hồ ly tinh kia mà chẳng xơ múi được gì. Bởi họ coi đó là khoản tiền đầu tư cho vui chơi, kiểu tình phí vậy mà. Đàn ông tỏ ra dễ dãi để đàn bà... dụ dỗ rồi bỏ rơi cho đáng kiếp? Hay cuối cùng, chỉ đàn bà chúng ta là rơi vào cái vòng giải trí lẩn quẩn của họ, mắc mưu mà không hay?
Theo Dân Việt
Trưởng nhóm đối chiếu bản đồ biên giới Campuchia-Việt Nam bị dọa giết Vụ đe dọa "lấy mạng" Tiến sĩ Sok Touch cho thấy sự nguy hiểm của chủ nghĩa dân tộc cực đoan vì những kích động về biên giới lãnh thổ Việt Nam - Campuchia, Nghị sĩ đối lập Campuchia tiếp tục xúc phạm Việt Nam, chống phá biên giớiHoạt động giao thương qua biên giới Việt Nam-Campuchia sẽ phát triển mạnhHun Sen gửi...