Cặp bồ với đại gia để trả thù chồng ngoạ.i tìn.h
Nỗi đau bị chồng lừa dối lớn khiến tôi lao vào con đường “ông ăn chả, bà ăn nem” mà chẳng hề nghĩ đến một lối ra.
Chúng tôi cưới nhau khi tôi 22 tuổ.i, còn anh 27 tuổ.i. Khi ấy tôi tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ được hơn một năm, làm phiên dịch cho một tập đoàn truyền thông lớn, chồng tôi là thợ điện, làm việc cho một công ty xây dựng tư nhân.
Từ thời chúng tôi còn yêu nhau, cả bạn bè và gia đình hai bên đã không ít lần nói qua nói lại về chuyện chênh lệch trình độ học vấn cũng như ngoại hình của hai đứa. Tôi xinh xắn, cao ráo, nói như bọn bạn là “ăn đứt nhiều chân dài và thừa sức làm chế.t mê chế.t mệt đại gia lắm tiề.n nhiều của”.
Còn chồng tôi, anh chỉ học trung cấp điện lực, dáng người gầy lòng khòng như cái que, da lại đen và ăn nói cũng không được trôi chảy cho lắm.
Vậy mà không hiểu sao, như trời xui đất khiến, tôi lại “phải lòng” ngay anh ruột của đứa bạn thân khi tôi đến nhà nó chơi và lần đầu gặp anh khi anh từ công ty về nhà…
Cuộc sống của vợ chồng tôi diễn ra khá êm đềm, do công việc của cả hai vợ chồng đều thường xuyên phải đi công tác xa nên những khoảng thời gian rảnh rỗi ở nhà, chúng tôi quấn quít và tình cảm với nhau lắm. Hai vợ chồng cùng thống nhất để một vài năm nữa, khi kinh tế gia đình ổn định hơn, mới tính đến chuyện có em bé.
Video đang HOT
Để trả thù chồng, tôi gật đầu đồng ý quan hệ tình cảm với một đại gia là đối tác làm ăn của công ty (Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ là hạnh phúc sẽ trôi đi bình dị như thế, chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ rằng chồng tôi có bồ, vậy mà chính mắt tôi và một đứa bạn thân của tôi, chứng kiến từ đầu đến cuối màn ngoạ.i tìn.h của anh khi tình cờ bắt gặp anh và người tình ngồi ăn uống ở một nhà hàng sinh thái nằm ven thành phố.
Chẳng là cuối tuần đó anh nói anh đi công tác theo một công trình xa, cách nhà gần 200km. Ở nhà một mình buồn nên khi có đứa bạn thân rủ tôi đi mua sắm thì tôi nhận lời ngay. Hai đứa lượn lờ chán thì bảo nhau kiếm một quán cà phê yên tĩnh để ngồi “buôn”. Vậy là chúng tôi đèo nhau đến nhà hàng sinh thái nằm sát bờ sông ở ven thành phố.
Ngồi chưa ấm chỗ, chúng tôi thấy một đôi nam nữ ôm eo nhau rất tình cảm đi vào quán, họ ngồi xuống chiếc bàn khuất sau một tàn cây um tùm, cách chỗ chúng tôi ngồi không xa.
Cả tôi và nhỏ đều mắt chữ o, miệng chữ a khi phát hiện ra người đàn ông đó chính là chồng tôi. Vậy là thay vì “buôn chuyện”, chúng tôi tập trung theo dõi hai người vừa âu yếm, tình cảm với nhau, vừa ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ.
Rồi chúng tôi thanh toán tiề.n như cái máy, bám theo họ đến một khách sạn cách đó không xa. Nhỏ bạn đòi xông vào khách sạn để “bắt tận tay, day tận trán” đôi tình nhân nhưng tôi can ngăn. Tôi còn dặn nó cấm không được hé răng về chuyện vừa xảy ra, để tôi còn lo liệu.
Khi chồng “hết chuyến công tác” trở về nhà, anh vẫn đối xử với tôi rất tình cảm như chưa hề có chuyện “ngoài luồng” với người đàn bà nào khác.
Còn tôi, để trả thù chồng, tôi gật đầu đồng ý quan hệ tình cảm với một đại gia là đối tác làm ăn của công ty tôi, người đã “chế.t mê chế.t mệt” theo đuổi tôi cả năm trời nay.
Đôi lúc ngẫm lại, tôi thấy mình đang làm việc tội lỗi, nhưng nỗi đau bị chồng lừa dối lớn hơn khiến tôi tiếp tục lao vào con đường “ông ăn chả, bà ăn nem” mà chẳng hề nghĩ đến một lối ra…
Theo TPO
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...