Cao thủ… ngoại tình!
Phần lớn những người một khi đã dính vào ngoại tình, không ít thì nhiều sẽ để lại các dấu vết tố cáo “tội ác”. Nhưng vẫn có những bậc cao thủ, sử dụng thủ đoạn tinh vi đến nỗi người bạn đời không tài nào phát hiện ra nổi.
Chị T. (Quận 8, TPHCM) cho tới tận khi phát hiện chồng ngoại tình vẫn không thể tin nổi đó là sự thật. Anh nuôi “bồ” lâu như thế mà bản thân chị không mảy may nghi ngờ chút nào, đừng nói là tìm được bằng chứng.
Hai vợ chồng chị chung tay mở một công ty tư nhân, làm ăn khá phát đạt. Như bao người phụ nữ khác, chị cũng lo lắng chồng có tiền trong người thì sẽ sinh tật.
Trên công ty, chị đều để “nhất cử nhất động” của anh nằm trong tầm mắt. Còn mỗi khi anh ra ngoài tiếp khách sẽ có tài xế riêng đưa đón. Mà tài xế ấy chẳng ai khác chính là cậu em họ thân thiết của chị. Chuyện hai người đó thông đồng để lừa chị chắc chắn là không tưởng.
Điện thoại của chồng chị cũng không bao giờ có gì mờ ám. Về nhà là anh quăng chỗ nọ chỗ kia, mặc kệ chị kiểm tra thoải mái. Chính vì thế chị yên tâm hoàn toàn về sự trong sạch của chồng.
Nhưng rồi cuối cùng chồng chị vẫn ngoại tình. Có lẽ rất nhiều người sẽ thắc mắc rằng, làm gì còn kẽ hở nào để anh có thể đi tòm tem được?
Hóa ra chồng chị thuê cho cô nhân tình một căn hộ cùng trong khu chung cư cao cấp của hai vợ chồng, chung block luôn, chỉ khác là căn hộ của cô nàng đó ở tầng trên mà thôi.
Chồng chị bảo với nhân tình: “Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất em ạ!”. Sự thật chứng minh đúng vậy. Hai năm anh ngoại tình không ai trong nhà biết.
Mỗi khi muốn đến với bồ nhí, chồng chị chỉ việc vào thang máy, canh lúc không có ai đi cùng, bấm số lên tầng trên, “chơi” chán lại về nhà ở tầng dưới. Vì là chung cư cao cấp nên nhà ai cũng kín cổng cao tường, chẳng mấy khi quan tâm đến hàng xóm láng giềng.
Chị T. thì vẫn vô tư vui vẻ như thường vì tưởng chồng đi đâu đó gần nhà. Anh làm gì có dấu hiệu nào đáng nghi chứ.
Chẳng ai có thể ngờ, 5 giờ sáng chồng chị bảo: “Em ngủ tiếp đi, anh xuống sân tập thể dục!”, thì đó là lúc anh bấm thang máy lên tầng trên “tập thể dục” với… tình nhân.
Buổi tối khi cơm nước xong, anh ôm hôn chị thắm thiết rồi bảo vợ: “Anh xuống dưới dẫn con chó đi vòng vòng một chút!”, hoặc “Anh ghé cà phê bên dưới với mấy người bạn. Có việc gì cần em gọi anh lên liền!”. Ai ngờ được, đó là lúc chồng chị ôm tình nhân xem phim cùng ở tầng trên?
Mỗi khi chị bất chợt gọi chồng, chỉ 5 tới 10 phút sau là anh mở cửa vào nhà, hồ hởi: “Gì đấy em? Em gọi là anh có mặt ngay nè bà xã!”. Đấy, thế chẳng bảo sao chị tin anh sái cổ?
Video đang HOT
Điện thoại của chồng, chị đã cài chế độ định vị rồi. Những lúc chị đi siêu thị, đi làm về muộn hay đi đâu đó vắng nhà, chị đều kiểm tra xem chồng có ở nhà như lời anh nói không. Tín hiệu luôn luôn cho thấy anh chính xác đang ở nhà thì còn nghi ngờ cái nỗi gì!
Cuối cùng, khi cô nàng kia có bầu, làm ầm lên để đòi quyền lợi cho con thì mọi chuyện mới vỡ lở. Nếu cô nàng kia mà chưa “lên tiếng” thì không biết chị còn bị chồng lừa dối đến khi nào.
Cho tới tận khi phát hiện chồng ngoại tình, chị vẫn không thể tin nổi đó là sự thật (Ảnh minh họa).
Chị H. (Hà Đông, Hà Nội) cũng phát hiện ra chồng ngoại tình trong một tình huống rất trớ trêu. Tình huống này trước đó chị chưa hề gợn chút nghi ngờ nào về chồng.
Chồng chị chỉ chọn những phụ nữ đã có chồng và không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình hiện tại để làm đối tác… ngoại tình. Chính vì thế, họ ngoại tình rất có nguyên tắc và thống nhất cao độ với nhau để chồng/vợ đối phương không phát hiện ra.
Chồng chị H. luôn đi về với giờ giấc rất chỉn chu, hiếm có tình huống đột xuất nào khả nghi cả. Ngoài thời gian trên công ty, buổi tối về nhà và cuối tuần anh dành hoàn toàn thời gian cho vợ con, giúp vợ việc nhà, đưa chị đi những nơi chị thích.
Điện thoại của anh thì vô cùng trong sáng, không hề có cuộc gọi, tin nhắn mờ ám nào. Trước biểu hiện “ngoan” vô đối của chồng, chị H. có muốn nghi ngờ cho chồng cũng chẳng có cửa.
Hôm đó, anh nhắn tin cho chị: “Anh qua chợ tiện mua thức ăn luôn, em không phải đi nữa nhé!”. Chị H. vui lắm, thấy tự hào vô cùng về người chồng đảm đang của mình.
Chị về nhà trước, đang định xắn tay dọn dẹp thì anh bạn làm cùng công ty chồng, cũng là hàng xóm nhà chị đến đưa cho chị chiếc điện thoại của chồng bỏ quên trên bàn làm việc ở công ty.
Ban đầu chị H. còn tưởng chồng mới mua điện thoại mà chưa nói với chị vì nhìn nó lạ hoắc. Nhưng khi chị tò mò mở ra để kiểm tra thì ôi thôi, là một lô một lốc tin nhắn hẹn hò đi nhà nghỉ của chồng chị và bồ.
Hóa ra đây là chiếc điện thoại chồng chị chuyên để liên lạc với bồ, luôn nằm trong ngăn kéo bàn làm việc công ty, tuyệt đối không mang về nhà.
Lúc này chị mới biết, chồng và nhân tình chỉ tranh thủ lúc nghỉ trưa hoặc khi ra ngoài gặp khách hàng trong giờ làm việc. Hết giờ làm, họ vẫn về nhà với vai trò người chồng, người vợ mẫu mực.
Thậm chí chồng chị vẫn thường xuyên đi chợ, giặt quần áo giúp chị. Ai ngờ được người đàn ông như vậy lại có thể giấu vợ đi ngoại tình!
Không hiểu sao hôm nay chồng chị vội vã về hay sao mà để quên “của quý” ấy trên bàn, chưa kịp cất đi khiến cho anh hàng xóm tốt bụng thấy thế mang về giúp. Vừa khéo làm sao lại đưa đến tay chị, mọi chuyện mới bung bét ra. Chứ nếu không, chắc chị H. còn bị chồng cho ăn quả lừa dài dài.
Theo VNE
Chẳng lẽ tôi lại chịu thua?
Họ đã cạn tàu ráu máng như vậy, chẳng lẽ tôi lại chịu thua? Con trai tôi muốn "đòi lại công bằng cho mẹ" nên đã gây gổ với cả nhà nội. Cháu đã gọi các cô, các bác là "những kẻ giả dối" và thề không bao giờ bước chân về đó nữa. Phản ứng của cháu bộc phát khi nó nghe cô Ba bảo rằng mẹ nó là "cái đồ xách giỏ theo trai, thứ con dâu không cưới hỏi" thì tư cách gì mà "dẫn xác" về đòi thừa kế?
16 tuổi, bé Minh đã biết nhìn nhận đâu là tốt xấu; ai nói thật, ai chỉ giả dối bề ngoài. Nó biết tôi không dẫn anh em nó về để chia thừa kế khi ông nội mất mà đơn giản chỉ là để chịu tang ông dù khi còn sống, ông không hề nhìn nhận mẹ nó, không hề nhìn nhận anh em nó.
Ngày Thịnh dẫn tôi về ra mắt gia đình, khi biết tôi tuổi con mèo, ba anh đã kiên quyết không chấp nhận: "Cưới nó về để cho tao chết à?". Ông cụ tuổi con chuột, Thịnh cũng tuổi chuột, nếu cưới tôi về, cả hai sẽ bị mèo vồ...
May mà má anh thương con nên âm thầm ủng hộ. Dù đang bệnh nặng, bà cũng lặn lội từ Sa Đéc lên Sài Gòn để gặp ba mẹ tôi, xin phép cho chúng tôi lấy nhau. Nhìn cảnh đó, ba mẹ tôi không kềm lòng được và đồng ý. Tuy vậy, sau đó, ba nói riêng với tôi: " Thôi thì tụi con đã quyết, ba mẹ không cấm cản nhưng nuôi con tới từng tuổi này mà không được gả cưới đàng hoàng, ba mẹ đau lòng lắm". Mẹ tôi cũng chỉ biết quay đi lau nước mắt...
Chúng tôi ra phường đăng ký kết hôn, ba mẹ tôi làm một mâm cơm cúng ông bà. Vậy là chúng tôi thành chồng vợ. Thời gian đầu, tôi ở chung với ba mẹ, khoảng nửa năm sau khi hai đứa xin được việc làm ổn định thì ra riêng. Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ 20m2 trong một con hẻm ở đường Lý Chính Thắng, quận 3. Thịnh bảo: "Giờ tụi mình chỉ còn lo mỗi một chuyện là ráng làm kiếm tiền thật nhiều và... kiếm thêm mấy đứa con nít cho vui cửa, vui nhà...".
Nhưng chúng tôi chưa kịp thực hiện kế hoạch sinh con thì bệnh của má anh trở nặng. Các anh chị chồng viện lý do chúng tôi ở thành phố, gần bệnh viện, thuận tiện cho việc chăm sóc mẹ nên bảo chồng tôi đón bà về ở cùng. Tôi thấy cũng có lý nên vui vẻ đoán mẹ về ở chung. Suốt 3 năm trời, một tay tôi chăm sóc bà. Các anh chị chồng thỉnh thoảng lên thăm thì cũng chỉ chơi giây lát rồi về. Chưa ai ở lại ngủ một đêm với má.
Trước khi má chồng tôi mất mấy hôm, bà nắm chặt tay tôi, giọng nghẹn ngào: " Má thiệt có phước mới gặp được con... Nếu không có con lo lắng mấy năm nay thì chắc má đi theo ông, theo bà rồi... Chỉ có điều này khiến má lấn cấn, chưa yên... Con về thưa với anh chị sui bỏ qua cho ba con... Còn mấy anh chị của con, tụi nó cũng thưa thớt nên con đừng để bụng làm gì. Con cứ nghĩ má thôi, đừng buồn... Ai ăn ở sao thì có ông trời biết con à...".
Má chồng tôi mất 1 năm thì tôi sinh thằng Minh. Tính ra từ khi lấy chồng đến khi sinh con gần 5 năm tôi chưa một lần về quê chồng. Lúc thằng Minh 6 tháng, mấy người bạn thân của anh xúi: " Bây giờ có con cái rồi, chắc ông già hết giận. Hai người cứ ẳm thằng nhóc về đại đi...". Tuy rất sợ nhưng tôi cũng nghe lời, lòng thầm van vái trời phật và má tôi phù hộ...
Tôi về không phải để tranh giành vì tôi không thiếu thốn thứ gì để phải tranh giành (Ảnh minh họa)
Thế nhưng mọi việc diễn ra lại không như ý muốn. Vừa nghe Thịnh giới thiệu: " Thưa ba, đây là vợ con của con...", đang nằm võng, ba chồng tôi ngồi bật dậy gầm lên: " Đi, đi ra khỏi nhà tao...". Tôi giật bắn người, ẳm con vừa đi, vừa chạy. Tôi cứ chân không mà chạy cho đến khi mệt lã ngồi vật xuống vệ đường.
Lần đó tôi khóc tưởng đã mù mắt vì tủi hờn. Thậm chí tôi còn muốn ly dị để trả Thịnh về cho ba anh. Thế nhưng, khi bình tâm lại, tôi cất nỗi buồn vào lòng, tự nhủ, không cho về thì thôi. Rồi tôi nhớ lời má chồng tôi nói khi xưa: " Tụi con đã chọn lựa thì phải ráng mà ăn ở cho thiên hạ không chê cười, nếu không người ta lại đổ thừa mèo chuột...". Nghĩ vậy mà tôi nguôi ngoai nỗi buồn.
Khi thằng Minh lớn một chút, tôi cho nó theo ba về nội mỗi dịp giỗ, tết; sau này khi tôi sinh bé Nhung thì cũng vậy. Ông nội ngoài mặt không nhìn cháu chứ trong bụng rất thương, tôi cũng được an ủi phần nào...
Tuy vậy, thằng Minh không thấy mẹ cùng về nội thì thắc mắc. Tôi chỉ có mỗi một cách nói dối con là mình quá bận. Lớn thêm chút nữa, nó thấy quan hệ giữa mẹ và nhà nội có điều gì đó bất thường nên tự tìm hiểu và biết đầu đuôi mọi chuyện. Có lần nó bảo tôi: "Mẹ không về, con cũng không muốn về". Tôi rầy con đừng xen vào chuyện người lớn, ai có phận sự của người ấy. Phận sự con là cháu nội thì con cứ làm tròn bổn phận của mình.
Cách đây 2 năm, đến lượt ba chồng tôi bệnh. Tôi nói với Thịnh: " Anh đón ba lên trên này đi, dù sao thì ở trên này có bệnh viện, có bác sĩ giỏi cũng tốt hơn". Anh ôm lấy tôi, chảy nước mắt: " Cám ơn em".
Khi đó ba tôi đã yếu. Có lẽ đối với ông, khi gần đất xa trời thì cái chuyện mèo chuột kỵ tuổi không còn là quan trọng. Dù vậy, ông cũng ngại ngùng khi phải đối diện với đứa con dâu mà bao nhiêu năm nay ông không nhìn nhận. Tôi phải về tận nơi để đón ông lên.
Được hơn 1 năm thì ông mất.
Xong đám tang tôi chuẩn bị trở lên Sài Gòn thì các anh chị em chồng tôi mở cuộc họp gia đình để phân chia tài sản mà ba má chồng tôi để lại. Đến lúc đó, tôi mới biết số tài sản mà ba má tôi để lại là không nhỏ, gồm nhà cửa, ruộng vườn, vàng và tiền tiết kiệm. Đặc biệt, trong ngăn tủ của ba chồng tôi, còn có một tờ giấy viết tay, không biết ba tôi viết từ khi nào nhưng trong đó nói rõ, số vàng và tiền tiết kiệm ba má để lại cho chồng tôi và các con tôi.
Và đây chính là nguyên nhân dẫn đến chuyện cự cãi, xúc phạm lẫn nhau giữa các anh chị và chồng con tôi. Khi nghe thằng Minh nói với cô, bác của nó như vậy, tôi đã mắng con: " Không được hỗn!".Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy nó nói đúng. Tôi về không phải để tranh giành vì tôi không thiếu thốn thứ gì để phải tranh giành.
Thế nhưng họ đã cạn tàu ráu máng như vậy, chẳng lẽ tôi lại chịu thua? Mọi người xúi tôi kiện ra tòa để đòi lại phần tài sản mà ba má chồng cho mình. Ai cũng bảo nếu kiện, chúng tôi chắc chắn thắng. Thế nhưng điều khiến tôi lấn cấn trong lòng là chồng tôi. Anh đã rất buồn vì anh em mình cư xử không ra gì, giờ tôi lại đổ dầu vô lửa nữa thì người đau khổ nhất chính là anh.
Còn các con tôi nữa, dù sao thì họ cũng là ruột thịt của chúng, đưa nhau ra tòa có hay ho gì đâu? Không khéo lại làm trò cười cho miệng đời...
Theo 24h
Dường như em đã yêu (P.12) San sững sờ khi thấy Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt... San về nhà, chẳng thể nào quên nụ hôn ấy. Nhưng cô cũng không thấy Lâm liên lạc cho cô. Có thể anh đã quên nụ hôn ấy nhưng với San đó là một điều kỳ diệu mà cô đã mong chờ lâu lắm rồi....