Cảnh u uất ở “ngôi nhà điên”
Chưa đầy 15m2, nhưng ngôi nhà lọt thỏm trong căn hẻm nhỏ chạy vào chợ An Cựu, thành phố Huế ấy có thời điểm là nơi cư trú của 4 người điên. Người còn tỉnh táo thì xoay vần với áo cơm và những cơn điên bất chợt đến như nắng, như mưa…
U uất một gia đình…
Dáng khắc khổ, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, bà Nguyễn Thị Muôn (58 t.uổi, trú 4/194-Hùng Vương, TP Huế) thở dài khi nói đến gia đình mình. Chỉ tay lên bàn thờ đơn sơ trên bức tường đã cũ, bà cho biết đó là chồng bà, bị điên và mới “ra đi” hơn hai tháng… Chúng tôi nhìn quanh, ngoài cái chật chội, tuềnh toàng, ngôi nhà còn nổi trội bởi tấm phản mà chủ nhà dùng để xích chân những đứa con bị điên của mình. Ngập ngừng hồi lâu, bà Muôn kể trong nước mắt: 24 t.uổi, bà lên xe hoa với ông Hồ Xuân Lợi với hy vọng được lên thành phố cuộc sống sẽ khác hơn quê nghèo. Nhưng cưới nhau chưa đầy 1 tháng, người chồng trở chứng, điên loạn. Nhưng đã trót, bà đành cam chịu, chờ đợi những đứa con ra đời, lấy đó làm niềm vui và động lực để sống. Từng đứa con của bà lớn lên khỏe mạnh, nhưng rồi cũng lần lượt tiếp bước nhau phát điên. Con gái đầu Hồ Thị Thanh Phương (1987) đang cắp thúng bán bánh mì ở chợ tự nhiên phát điên, rồi bị chồng bỏ mặc cùng đứa con lên 6. Bà Muôn phải đón hai mẹ con về chăm sóc.
Nỗi buồn chưa nguôi thì đứa con trai độc nhất Hồ Ngọc Phúc (1993) cũng bắt đầu phát điên. “Từ khi nó lớn lên, cha bị bệnh nên một tay nó trở thành trụ cột chính. Trước đây nó làm nghề sửa xe máy, mỗi ngày cũng kiếm đủ t.iền nuôi cả nhà. Nhưng rồi bỗng nhiên cũng phát bệnh…”- giọng bà u uất. Oan khuất chưa chịu dừng, mới đây, bà phát hiện con gái thứ 3 Hồ Thị Kim Anh, 21 t.uổi, bán bánh mì ở chợ cũng lúc điên lúc tỉnh.
Chưa đêm nào bà chợp mắt. Bà mua gông, mua xích về nhốt các con lại. Mỗi đứa một góc trong phòng. Trong cơn bĩ cực, đã hơn một lần bà nghĩ đến cái c.hết. Nhưng bà không thể… Bởi bên bà còn ba đứa con điên đang cần có bà. “Tôi nhốt con mà tan nát lòng, nhưng không làm thế nó phá, nó bỏ đi thì tôi cũng mất con…”, bà Muôn thanh minh trong nước mắt.
Phóng viên thăm gia đình bà Muôn
Gánh nặng trên vai người đàn bà
Video đang HOT
Ở cái t.uổi 58, người ta đã mơ về một cuộc sống được hưởng thụ vui vẻ cùng con, cháu. Với bà Muôn thì khác. Mỗi khắc qua đi là mỗi khắc chật vật, lay lắt. Đôi bàn tay gầy guộc, nhăn nhúm và đôi vai đã không còn sức để bà gánh thuê gánh mướn ở chợ kiếm cơm cho con như những ngày đầu. Và hơn tất thảy, bà không thể bỏ các con ở nhà một mình khi mà đứa đòi cơm, đứa đòi nước, đứa đòi tiểu tiện…
Trong những tháng năm lầm lũi, bà Muôn xin đi gánh nước thuê và quét rác ở chợ An Cựu, mỗi ngày kiếm từ 20-30 nghìn đồng lo cơm cho 3 con một chồng. Kể từ năm 2011, bệnh gai cột sống tái phát, t.uổi lại cao nên bà nằm ở nhà vừa dưỡng bệnh vừa chăm sóc cho những đứa con điên.
Một tháng trước, Hồ Ngọc Phúc phải sống trong cảnh xiềng tay chân vì những cơn điên dày vò
Chị Gái, người sống gần nhà bà Muôn cho biết, “Thân già giờ phải chăm những đứa con già không già, trẻ chẳng trẻ, hàng xóm thương cũng chỉ giúp được nắm rau, lon gạo…”.
Chia tay bà Muôn khi trời Huế đã ngả màu chì, những hạt mưa lất phất bay, buồn não nề. Tiếng kẻ b.án n.gười mua ồn ào của một góc chợ An Cựu nhưng vẫn không thể át được tiếng la ó, tiếng cười vô hồn phát ra từ ngôi nhà nhỏ của bà Muôn. Chúng tôi không thể quên câu nói chia tay đầy nước mắt của người mẹ của những đứa con điên ấy: “Tui lạy ông trời không biết bao nhiêu lần, nhưng trời xa có lẽ chẳng nghe thấu. Giờ đây tui lạy những tấm lòng gần, xin cứu vớt mẹ con tui…”.
Theo 24h
Mẹ già mù 90 t.uổi nuôi 4 con câm, ngẩn ngơ
Đó Cụ Trần Thị Mong, ở thôn Sài 3 (Lương Sơn, Bảo Yên, Lào Cai). Có lẽ cụ là người đàn bà khổ nhất tỉnh Lào Cai, cũng có thể là người nhiều t.uổi nhất trên dải đất hình chữ S này hằng ngày vẫn phải kiếm từng bữa cháo nuôi 4 con "thơ dại".
Ngôi nhà với nhiều người câm và ngớ ngẩn mà chúng tôi tìm đến nằm tít trên một ngọn đồi cao nhất trong thôn. Lạc vào ngôi nhà ấy rồi, tôi vẫn không thể tin tại sao trên đời lại có số phận bị đày đọa tới mức ấy.
Cụ Mong (cầm nón) cùng đàn con câm mà đến bây giờ cụ vẫn phải chăm bẵm như chăm con nhỏ
Trong căn nhà tuềnh toàng, chênh vênh bên sườn đồi, hình ảnh đầu tiên đ.ập vào mắt tôi là một cụ già mái tóc bạc trắng, nhỏ thó, đang ngồi giữa đống ngô phơi giữa nhà. Trong ngôi nhà trống trơn, chỉ có một chiếc giường tre ọp ẹp, như đang muốn đổ. Trên đó có hai người phụ nữ trạc t.uổi gần 60, phía sau có thêm hai người đàn ông cũng đã già. Tất cả chừng ấy con người đều mở mắt lơ đãng nhìn khách lạ và không ai nói tiếng nào.
Một người hàng xóm đang làm vườn cạnh nhà cụ Mong thấy có khách liền chạy qua hỏi han. Qua câu chuyện mới biết người ngồi trên đống ngô là cụ Trần Thị Mong, chủ nhân của ngôi nhà này, cũng là mẹ của những người già còn lại. Cụ mù mắt nên không trông thấy khách, còn các con cụ thì bị câm.
Cụ Mong tâm sự, ngôi nhà này cụ được tỉnh dựng cho từ năm 2004, nhưng do chuyển đi chuyển lại nhiều lần, nay đã ọp ẹp, mái bị dột. Ngày mưa trong nhà cũng giống ngoài sân. Ngôi nhà cụ Mong vừa kể là một ngôi nhà gỗ 3 gian, vách nứa nay đã mục, chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Những người con câm và ngơ ngẩn của cụ Mong
Cụ Mong không biết chính xác t.uổi mình, nhưng áng chừng 88-90 t.uổi. Cụ kể, hồi nhỏ cụ bị b.ắt c.óc lên đây bán cho một người ở xã Yên Sơn (Bảo Yên - Lào Cai). Cụ không biết quê hương, anh em họ hàng thân thích cũng không có. Cụ chỉ biết lớn lên mình có được cái tên là Trần Thị Mong. Do xa gia đình, từ nhỏ sống cuộc sống khổ đau, sau này lại ngày đêm khóc thương cho những đứa con nên đôi mắt cụ cứ mờ dần rồi không nhìn thấy gì nữa. Không nhìn thấy gì nhưng ngày nào cụ cũng dẫn các con đi làm, việc gì cụ cũng làm được. "Không dẫn chúng nó đi thì chúng nó không biết làm gì cả , quanh quẩn ở nhà thì lấy gì mà ăn", cụ Mong rưng rưng nước mắt.
Cụ nói chồng cụ là ông Triệu Quý Chu, là một người đàn ông khỏe mạnh, là dân công đi biền biệt có khi cả năm trời mới về. Cụ cùng chồng sống ở xã Yên Sơn, có được 5 người con, nhưng trong 5 người con chỉ có người thứ 3 là biết nói 4 người con còn lại (2 trai 2 gái) đều bị câm và ngớ ngẩn, không biết làm gì cả. Sau khi chồng cụ đi dân công về, cả gia đình đã chuyển sang chỗ ở hiện nay là thôn Sài 3, xã Lương Sơn. Năm 1984, chồng cụ đột nhiên qua đời do bạo bệnh, bỏ lại mình cụ với 4 con ngây dại.
Ông Triệu Trịnh Cầu là hàng xóm với cụ Mong cho hay: "Tôi chuyển đến đây cùng thời với cụ Mong nên cũng biết rất rõ về gia đình cụ. Cụ Mong có 5 người con, người đâu tiên là Triệu Thị Mấy, sinh năm 1958 Triệu Thị Đến, sinh năm 1960 Triệu Văn Siên sinh năm 1964 Triệu Văn Sâu sinh năm 1966 đều bị câm. Duy nhất chỉ có người con thứ 3 là Triệu Trịnh An sinh năm 1962 bình thường". Được biết người con thứ 3 do chán cảnh gia đình nên từ khi lấy vợ ra ở riêng không quan tâm gì tới gia đình nữa.
Một mình cụ Mong nuôi 4 người con câm nhưng số phận vẫn tiếp tục đày ải cụ. Năm 2005, một lần đi làm nương về, do không nhìn thấy đường, cụ bị trượt ngã gãy chân, cuộc sống khó khăn nay càng khó khăn hơn khi các con cụ không có ai dẫn đi làm. Cụ Mong nhớ lại những ngày cụ nằm trị thương ở nhà: "Chúng nó không biết làm gì cả, bảo gì cũng không làm, bảo giặt quần áo cũng không giặt, bảo nhiều thì chúng chạy vào rừng, thân già lại ốm đau không đi tìm được. Nhiều lúc tôi dọa buộc chúng nó vào gốc cây trong rừng cho thú dữ ăn thịt cũng không nghe".
Mù lòa, t.uổi cao sức yếu nhưng gánh nặng của cụ Mong vẫn đè nặng trên hai vai
Bốn người con câm của cụ chỉ có duy nhất anh Sâu là lập gia đình. Cụ Mong cho biết, vợ anh Sâu tên là Lý Thị Ngưu, cũng bị câm. Ngày hỏi vợ cho Sâu, cụ phải đi bộ hết cả ngày đường, đi tay không mà hỏi vợ cho con. Vui vì con có gia đình nhưng thêm một người câm, cuộc sống càng cơ cực trăm bề. 6 miệng ăn chỉ trông chờ vào một sào ruộng, một hecta đất đồi nhưng không canh tác được cùng khoản t.iền phụ cấp người khuyết tật ít ỏi hàng tháng.
Gia đình cụ quanh năm chỉ ăn ngô, ăn sắn, rau rừng, có khi cả năm không có lấy một bữa thịt. Vào vụ cấy cụ Mong phải mua chịu phân lân, đạm. Đến mùa gặt họ vào thu thóc, trả xong phần nợ, thóc trong bồ chỉ ăn vài tháng đã hết sạch, chính vì thế mà chưa vụ nào gia đình cụ đủ ăn. Những người con của cụ Mong ngớ ngẩn không biết đến cả thời gian. Có hôm cụ không đi theo làm, cả mấy đứa con đi làm từ sáng đến tối mịt mà vẫn chưa biết tìm đường về nhà. Cụ mò lên nương gọi thì thấy mỗi đứa chạy về từ một phía.
Cuộc sống bất hạnh của gia đình cụ Mong không biết đến bao giờ mới chấm dứt. Ngôi nhà toàn người tật nguyền và ngớ ngẩn ấy khiến ai đã lạc vào không thể thanh thản mà đi ra!
Theo Dantri
Đắng lòng mẹ góa phụ nuôi 3 con tật nguyền Chồng mất sớm, để lại cho bà 3 đứa con vô thức tật nguyền bẩm sinh chẳng nói chẳng rằng, lại lo cho một con trai đang theo học cao đẳng tại Huế, gia cảnh quá éo le mà hôm gặp chúng tôi hai hàng nước mắt của bà chảy ròng trên má. Bà Phạm Thị Vinh (49 t.uổi), ở tại đội 2,...