Cánh đồng Bồ công anh
Khi anh biết tình yêu của mình dành cho em lớn lao như thế nào… cũng là ngày lên bước lên xe hoa cùng người đàn ông khác (Ảnh minh họa)
7 năm về trước anh may mắn được quen em, 6 năm về trước anh quá hạnh phúc khi được em yêu và giờ đây em không còn bên anh nữa nhưng em đã trở thành một phần của cuộc đời anh, là nỗi đau mãi nơi trái tim anh.
Đây là chuyện tình có thật của chính tôi nhưng dường như tôi đã bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu. Mọi thứ đến với tôi như một giấc mơ, ra đi như là định mệnh và cuối cùng là giờ đây tôi đang gặm nhắm những nỗi đau.
Chúng tôi quen nhau từ khi vào đại học, học chung lớp, cô ấy không xinh lắm nhưng khá dễ thương, không giỏi giang, cũng chẳng có gì vượt trội và thú thật, khi đến với cô ấy, tôi chỉ có ý nghĩ mình muốn có người yêu chỉ để bằng bạn bè. Cả 2 chúng tôi là dân tỉnh , một người ở vùng biển, một người trên cao nguyên, cả hai đều ở Ký túc xá.
Thời tiết ở Sài gòn trưa thì nắng rát cả da, chiều thì trời mưa sình lầy lội… nhưng dù nắng hay mưa thì tôi vẫn cứ đi cùng chỉ để mong có được tình yêu đầu đời. Cha em là thầy giáo nên em chịu ảnh hưởng nhiều từ cha: sống nghiêm túc, chuẩn mực và đứng đắn… thế nên mất thời gian khá lâu, em mới chấp nhận tình yêu của tôi.
Ngày ấy, khi lần đầu tiên nắm tay người con gái đấy, tôi như phát điên lên… Tôi cầm mãi bàn tay ấy và chẳng muốn buông ra. Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi nắm tay người mình yêu. Em là người đầu tiên cho tôi biết thế nào là cảm xúc của tình yêu: nỗi nhớ nhung, giận hờn, sự chia sẻ và hạnh phúc. Những cảm xúc tình yêu đầu tiên của cuộc đời tôi được mang đến bởi em. Là người đầu tiên yêu tôi, yêu tôi một cách chân thành, chẳng toan tính vì vậy tôi sẵn sàng làm mọi thứ có thể để em cảm thấy vui. Chúng tôi đã bước cùng nhau, hạnh phúc cùng nhau, vui buồn cùng nhau, và cùng nhau vuợt qua bao khó khăn khi hai đứa chập chững bước vào cuộc sống độc lập, xa gia đình.
Em không giỏi việc nội trợ, bếp núc nhưng khi tôi bị ốm, em đã đi chợ, mua thuốc cho tôi, nhờ bạn bè chỉ cho cách nấu cháo. Bát cháo cà rốt nấu chung với khoai tây ngày ấy là bát cháo đầu tiên em làm trong đời và là lần đầu tiên tôi được ăn cháo do người yêu mình nấu. Cuộc đời ai cũng có những kỷ niệm, những ấn tượng trong tình yêu sẽ đi theo suốt cả cuộc đời này. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những giây phút dường như là hạnh phúc nhất: xây lâu đài trên cát, ngắm mặt trời mọc trên biển, đi dạo ở Đà Lạt dưới trời đầy sương lạnh, ăn mực, uống trà sữa ở Hồ Con Rùa…. Thậm chí, tôi đã từng nghĩ sẽ chết vì người mình yêu nếu như chúng tôi gặp tai nạn. Đó là lần đầu tiên trong đờ,i tôi đã từng nghĩ sẽ mạo hiểm chính cuộc sống của mình vì người mình yêu.
Chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian yêu nhau thật đẹp… (Ảnh minh họa)
Em cũng đã hy sinh vì tôi quá nhiều! Khi tôi gặp khó khăn, em vẫn ở bên cạnh, cùng tôi bước đi, chung tay giải quyết những rắc rối cùng tôi, mặc dù lúc đó xung quanh em vẫn có một vài chàng trai có tình cảm và mong được em trao cơ hội. Chúng tôi quen nhau 7 năm, cùng nhau chia sẻ biết bao cảm xúc, suy nghĩ, cách giải quyết vấn đề, đồng cảm đến nỗi tính cách, suy nghĩ của tôi và em đến bây giờ khá giống nhau. Em đã từng nhiều lần đề nghị 2 đứa cưới nhau nhưng ngày đó vì 2 chúng tôi còn quá trẻ và còn quá nhiều ước mơ nên tôi đã từ chối. Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, tình yêu của em đã làm chính tôi thay đổi quan điểm của chính mính dù lúc đầu tôi không nghĩ sẽ yêu em nhiều như thế. Chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian yêu nhau thật đẹp, đến bây giờ nhìn lại những kỷ niệm đó như mới ngày hôm qua.
Video đang HOT
Tôi đã từng nghĩ dường như mọi thứ trong tình yêu chúng tôi đã trải qua, vậy mà đến ngày tốt nghiệp đại học, chính tôi đã chủ động chia tay. Chia tay em để tôi tìm một người con gái khác xinh đẹp hơn, mang lại nhiều niềm vui cho tôi hơn… Ngày chia tay, em đã khóc rất nhiều, níu kéo, không cho tôi ra đi nhưng tôi lấy cớ là đi du học, cần tập trung nhiều thời gian cho việc học và khi đó tôi nhẫn tâm bước đi, không cần biết em đã đau đớn như thế nào. Tôi đã đi theo một người con gái khác nhưng cuộc tình này đến quá nhanh và cũng nhanh chóng kết thúc.
Nơi chân trời mới, cuộc sống mới, con người mới, dường như mọi thứ tốt đẹp đến với tôi. Tôi được học trong môi trường tốt hơn, có những điều kiện thuận lợi để quen những người con gái xinh hơn, giàu có hơn và mang lại nhiều niềm vui cho tôi hơn… Lúc đó tôi đã thật sự đã có tình cảm với một người con gái khác nhưng những email, những món quà của em, những cuộc điện thoại và quan trọng la chính tình cảm của em dành cho tôi đã làm tôi thay đổi suy nghĩ, chấp nhận quay lại với em và chúng tôi lại một lần nữa hạnh phúc bên nhau.
Dù biết rằng bồ công anh theo gió bay đi rồi…
Tình yêu không phải luôn là màu hồng và chính tôi đã mắc quá nhiều sai lầm trong chuyện tình cảm của mình. Đây là một phần trong lá thư được tôi viết bằng chính cảm xúc của mình khi em đã ra đi:
“ Anh đã quá hời hợt khi chưa bao giờ nhìn lại những gì em đã làm vì anh, anh đã không đủ can đảm để nắm tay em đi hết cuộc đời này như anh đã từng hứa, anh đã quá thiếu trách nhiệm, quá sợ hãi khi không dám cùng em đối diện với những thử thách phía truớc của cuộc đời… có lẽ anh quá yếu đuối, suy nghĩ anh quá bảo thủ dẫn đến quá nhiều sai lầm để giờ đây anh rất buồn, hối hận, cô đơn và nhớ em. Anh chưa bao giờ ngừng yêu em nhưng cách anh đối xử với em như vậy vì nghĩ rằng, khi em ra đi cuộc sống của em tốt hơn, tương lai của em rạng rỡ hơn, gia đình của em sẽ đỡ vất vả hơn, vì anh quá hiểu em và gia đình em. Anh biết em đã tạo rất nhiều cơ hội cho anh để anh được ở bên em đến hết cuộc đời này nhưng anh vẫn để em ra đi vì anh thấy rằng giờ đây, anh không thể chăm sóc em tốt hơn nguời yêu em, vì em đã hi sinh quá nhiều, vì anh nên em xứng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất, hy sinh để em được hạnh phúc… vậy thì tại sao không? 7 năm về trước anh may mắn được quen em, 6 năm về trước anh quá hạnh phúc khi được em yêu và giờ đây em không còn bên anh nữa nhưng em đã trở thành một phần của cuộc đời anh, là nỗi đau mãi nơi trái tim anh. Lần đầu tiên trong đời anh nghĩ sẽ cưới một người con gái để cùng anh đi hết cuộc đời này, người đó chính là em, lúc đó cũng là bình minh của ngày em lên xe hoa và tất cả đã quá muôn rồi… Em có biết rằng đến giờ phút này anh vẫn gặp em trong những giấc mơ của anh? Đã không biết từ bao giờ và đã bao nhiêu lần anh đi lang thang ngoài đừơng để mong quên được em nhưng càng cố quên lại càng nhớ em nhiều hơn, dù biết rằng giờ đây em không còn yêu anh nữa, dù biết rằng bồ công anh theo gió bay đi rồi nhưng nơi đây vẫn còn một trái tim hướng về em”.
Chưa bao giờ tôi trở nên suy sụp như vậy, chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, chưa bao giờ đau đớn và sợ hãi đến như vậy… như khi thời gian đến gần ngày cưới của em. Tôi dường như mất kiểm soát bản thân, đau khổ và dằn vặt, thậm chí tôi đã nghĩ đến cái chết. Tất cả đã diễn ra theo đúng ý muốn nhưng tôi đã rất đau đớn, suy sụp và hụt hẫng. Đôi khi mọi thứ theo ý muốn của mình lại làm cho mình đau khổ, để giờ đây đôi khi gặp em trong những giấc mơ, cùng nhau kể về những câu chuyện, những ngày tháng chúng tôi đã bước đi cùng nhau thì nước mắt của tôi vẫn cứ rơi. Có lẽ tôi quá yếu đuối, quá ủy mị nhưng thật sự những cảm xúc đấy xuất phát từ trái tim, và tôi không muốn dùng lý trí để nó lại. Nhưng đằng sau tất cả, dường như là định mệnh đã sắp đặt chúng tôi không thể cùng nhau đi hết những nấc thang trong suốt cuộc đời này như chúng tôi đã từng hứa với nhau.
“Lần cuối nắm lấy tay em cùng nhau bước lên tượng Chúa trên đỉnh núi, anh biết rằng cảm xúc của em dành cho anh đã thay đổi và anh đã quyết định buông tay em ra. Một quyết định mà anh không lường trước được trái tim anh phải chịu đau đớn như thế nào chỉ vì tin rằng sự hy sinh của anh mang lại hạnh phúc và những điều tốt đẹp cho em. Để giờ đây, dù em không còn yêu anh nữa, dù anh đã rất đau đớn và ai đó có nói về em thế nào đi chăng nữa thì mỗi đêm trăng rằm, anh vẫn cầu nguyện cho em sống một cuộc đời thật hạnh phúc, ít sóng gió và đừng bao giờ nhớ về anh nữa, thật đấy!”.
Nuh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Canh bạc, tình yêu và số phận
Bao nhiêu tiền lương kiếm được, tôi đều phải "hùn vốn" giúp anh trả nợ tiền bài bạc của mình (Ảnh minh họa)
Yêu anh bao năm, không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đi giải quyết hậu quả, và một lần phải mổ vì có thai ngoài tử cung.
Chúng tôi yêu nhau được năm năm, từ cái thuở cả hai còn là sinh viên năm thứ nhất. Tôi học Đại học Sư phạm kỹ thuật, còn anh học Cao đẳng Xây dựng.
Hoàn cảnh của hai chúng tôi đều khó khăn nhưng tôi cũng đỡ vất vả hơn bởi vì tôi còn có sự giúp đỡ tài chính của các chị gái mình. Còn anh phải chịu khó khăn và thiệt thòi trăm bề khi gia đình anh không có được hạnh phúc thực sự. Bố anh suốt ngày nhậu nhẹt đến say xỉn rồi lại về nhà chửi bới, mắng nhiếc mẹ con anh nên giờ đây, anh và mẹ đã từ bỏ người đàn ông ấy để đến một nơi khác làm thuê, làm mướn kiếm ăn và nuôi anh ăn học.
"Năm anh học lớp 8, mẹ anh đã lên thành để làm Osin kiếm tiền nuôi mấy anh em anh ăn học" - Anh đã chân thành kể cho tôi nghe về cuộc sống gia đình anh. Chính vì điều đó mà tôi càng cảm thấy yêu và thương anh hơn, muốn được san sẻ gánh nặng cùng anh nhiều hơn nữa... Trong suốt thời gian yêu nhau, tôi và anh đã chia sẻ cho nhau những buồn vui trong cuộc sống và tôi cũng đã không ngần ngại trao cho anh những gì quý giá nhất của người con gái.
Nhưng chỉ một năm sau, anh đâm đầu vào các trò chơi đen đỏ, mặc dù hoàn cảnh gia đình anh vô cùng khó khăn. Anh bắt đầu "bỏ bê" tôi, bỏ bê học tập và dần lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng... và cũng chẳng biết tự bao giờ, anh đã trở thành một con người khác, trở thành một chàng trai sống buông thả và vô trách nhiệm, chỉ biết lao mình vào những con bạc đỏ đen, đen đỏ...
Thương anh, tôi khuyên nhủ anh từ bỏ trò chơi đen đỏ đó... nhưng anh vẫn không nghe. Từ đó, chúng tôi thường xuyên cãi vã nhau vì chuyện tiền nong cũng như tình cảm. Thế nhưng, với suy nghĩ mình đã là người của anh ấy, tôi đành chấp nhận để ngày ngày, anh được vùi mình trong những canh bạc... và tôi đã luôn chia sẻ cùng anh những món tiền cờ bạc lúc thua cũng như khi thắng.
Ba năm gắn bó bên nhau, tôi phát hiện ra người yêu mình lén lút qua lại với một cô bạn thân ở cùng phòng trọ của mình. Tôi đau đớn khi phải chứng kiến cảnh anh dịu dàng hôn lên má, lên môi cô bạn ở cùng phòng mình.
Anh đã từng lén lút hẹn hò với bạn thân của tôi (Ảnh minh họa)
Sau hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau về người thứ ba ấy. Anh hứa với tôi là anh sẽ chấm dứt mối quan hệ với cô bạn ấy... nhưng thật sự không phải là như vậy. Khi biết anh vẫn còn qua lại với bạn thân của mình, tôi quyết định rời bỏ anh và dọn đồ đạc chuyển sang nơi khác. Ba tháng xa nhau, anh luôn tìm đến tôi, xin lỗi, tặng quà và hứa hẹn sẽ bỏ bài bạc, bỏ cô bạn gái ấy để bù đắp cho tôi trong suốt thời gian qua. Một phần vì còn yêu anh, phần vì gia đình tôi đốc thúc quay lại nên tôi đã không kiềm chế được bản thân mình... và chúng tôi đã quay lại với nhau.
Sau khi hai đứa quay lại với nhau, anh đã thật sự chấm dứt mối quan hệ với cô bạn đó. Nhưng sở thích cờ bạc của anh vẫn không hề thay đổi. Anh lại bỏ bê tôi, lại bỏ bê học tập và lao như thiêu thân vào những trận bạc thâu đêm suốt sáng.
Anh ra trường nhưng kiến thức của anh là con số không - một con số không tròn trĩnh. Anh không tìm được công việc nào tốt với cái bằng Cao đẳng loại trung bình, để rồi tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, anh vẫn chỉ là một anh chàng công nhân.
Tôi ra trường và mau mắn được vào làm ở một công ty nhà nước. Công việc khá an nhàn, mức lương lại khá ổn định... Với mức lương đó, tôi có thể lo cho em gái tôi ăn học đàng hoàng, thế nhưng tôi lại không thể làm được điều đó vì mỗi tháng, tôi lại phải trích ra một số tiền khá lớn để phụ giúp anh trang trải nợ nần bài bạc.
Tôi sống trong dằn vặt vì từ khi ra trường đến giờ, tôi chưa làm được bất cứ điều gì để giúp bố mẹ, cũng như không lo cho em gái tôi có được số tiền học phí, sách vở. Và tôi càng buồn hơn khi bố mẹ hỏi: "Sao con không lo được gì cho em à?". Tôi thực sự không dám nói sự thật và chỉ ậm ự "Con còn phải tiêu một số công việc quan trọng".
Làm sao để giải thoát cho bản thân mình khỏi hoàn cảnh trớ trêu này? (Ảnh minh họa)
Tôi cứ phải trả cho anh hết món nợ này đến món nợ khác... và dường như, chính tôi đang tiếp tay cho anh niềm đam mê cờ bạc của mình. Tôi rất buồn và thất vọng về anh nhưng tôi không thể nhẫn tâm từ bỏ anh đi như vậy, cũng không đành lòng rời xa anh khi tôi đã thuộc về anh, đã chung sống với nhau như vợ chồng...
Yêu anh bao năm, không biết bao nhiêu lần tôi đã phải đi giải quyết hậu quả, và một lần phải mổ vì có thai ngoài tử cung. Mỗi lần muốn dứt bỏ tất cả để ra đi, để tự lo cho cuộc sống của mình, để giúp đỡ gia đình trang trải cho em việc ăn học... nhưng rồi tôi lại lo sợ rằng, liệu rời xa anh, tôi có tìm được một người chồng khác tốt hơn không? Làm sao họ có thể đón nhận tôi khi tôi đã từng chung sống như vợ chồng với người đàn ông khác?
Tôi biết với nhân cách nhơ nhuốc của mình, tôi không thể tìm cho mình được một chàng trai tốt, cũng như khó có thể tìm cho mình một lối đi riêng. Nhưng nếu như tôi cứ cam chịu chung sống với một người đàn ông ham mê cờ bạc và vô dụng như thế này thì cuộc sống của tôi sẽ như thế nào đây?
Tôi thực sự đang rất buồn chán và bế tắc. Tôi không biết phải làm sao để tự giải thoát cho mình khỏi cuộc tình trớ trêu này nữa...
Tâm An ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi đau trong tình yêu Yêu lắm những phút giây ngày nào... (Ảnh minh họa) Tôi không thể nào ngờ được, người tôi yêu bao nhiêu năm qua lại có thể rời xa tôi để đến với một chàng trai khác... Trong cuộc đời mỗi người ai không trải qua những khó khăn? Chính tôi cũng thế, có những lúc tôi trở nên tuyệt vọng trước khó khăn...