Căng thẳng gia đình vì vợ mê bán hàng đa cấp
Gần đây tôi có ít tiền gửi tiết kiệm đứng tên vợ, chuẩn bị đến hạn, vợ đã âm thầm lấy sổ tiết kiệm rút tiền.
ảnh minh họa
Trước hết, xin giới thiệu hoàn cảnh gia đình tôi. Tôi ngoài 30, vợ kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi có hai con nhỏ, đã có nhà ở Hà Nội. Hiện nay tôi có thể mua được thêm một nhà nữa và thời gian tới sẽ mua ôtô. Gia đình nội ngoại đều ổn, các cụ đều có lương hưu. Vợ chồng tôi vốn ở tỉnh lẻ ra Hà Nội học tập và sinh sống.
Khi là sinh viên, chúng tôi đã phải rất nỗ lực để học và phấn đấu. Tôi còn đi làm gia sư để giảm chi phí cho gia đình. Ra trường, tôi tự đi xin việc. Tôi có lẽ gặp may và biết cách làm việc nên đã được nhận vào làm tại đơn vị tôi thực tập. Vài năm sau, tôi chuyển sang doanh nghiệp mới và làm đến bây giờ.
Vợ vất vả hơn tôi vì gia đình nhà ngoại không bằng gia đình tôi về kinh tế. Cuối cùng vợ thi đỗ công chức, vào làm ở một cơ quan nhà nước, đó là kết quả xứng đáng cho vợ tôi.
Sau khi đi làm vài năm ổn định, chúng tôi bắt đầu tính đến chuyện xây dựng gia đình. Chúng tôi yêu nhau một năm thì cưới. Về thủ tục cưới xin như ảnh cưới, tuần trăng mật,… tôi đều để vợ quyết định cho vui. Mọi chuyện tưởng thế là ổn.
Kết thúc tuần trăng mật về ở cùng, tôi nhận thấy có vấn đề về quan điểm sống và suy nghĩ khác nhau. Tôi nghĩ hai người ở hai môi trường khác nhau, nên cách nghĩ và làm khác nhau cũng bình thường, tôn trọng nhau mà sống. Ví dụ chuyện nhỏ nhưng thực ra lại không nhỏ: Từ khi lấy nhau đến nay vợ chỉ giặt cho tôi vài lần quần áo. Đến khi mua máy giặt, vợ chẳng quan tâm tới quần áo của tôi. Tôi nói nhưng vợ vẫn không thay đổi. Sau đó tôi không nói nữa mà tự lo cho mình.
Đến khi mua đất xây nhà cũng vậy. Vợ có công khởi xướng đi tìm đất rồi hai vợ chồng cùng đi tìm nhưng ở bất cứ đâu, gặp bất cứ ai, vợ đều nói là không có vợ tôi thì không bao giờ có nhà Hà Nội. Nói thế, mọi người có thể nghĩ tiền mua đất phần lớn do vợ hoặc nhà ngoại cho. Thực ra lúc này số tiền của tôi có được, tiền mừng đám cưới và của ông bà nội chỉ bằng 1/4 số tiền chúng tôi cần, còn tiền của vợ và nhà vợ cho được 1/10 tôi có. Nếu mua, phải vay một khoản lớn. Cân nhắc kỹ, tôi vẫn quyết định mua và xây nhà. Số nợ khổng lồ đè lên vai tôi vì lương hai vợ chồng lúc đó chưa đầy 10 triệu đồng một tháng mà vợ đang có bầu đứa đầu. Hai bên nội ngoại động viên là sẽ vay và trả giúp chúng tôi. Anh em tôi rất đoàn kết, sẵn sàng cho nhau vay mượn.
Khi tôi làm nhà xong, vợ cũng sinh bé đầu. Từ đó tới nay, tôi phải làm việc bằng 4 đến 5 người bình thường vì chỉ có thế mới có khả năng trả nợ nhanh, nhưng tôi tuyệt đối không làm những điều không đúng với luật và xã hội. Tôi làm cả ngày lẫn đêm, cả ngày nghỉ. Tôi may mắn gặp được một số anh chị đối tác cũng sống rất nhân văn nên mới có được một cơ ngơi, công việc như ngày nay. Sau gần 3 năm, tôi đã trả xong món nợ tiền lớn nhất cuộc đời tôi. Nếu bình thường phải mất ít nhất 10 năm mới trả nợ xong.
Nói về chuyện xây nhà: Thực ra nhà nào cũng sẽ tranh cãi về màu sắc, kiểu dáng thiết kế… Tôi đã cho vợ tôi quyết tất, nghĩa là vợ tự chọn vài màu sơn, vài mẫu gạch men, vài kiểu nhà… sau đó tôi sẽ chọn một mẫu trong số đó. Đấy là sự tôn trọng, giúp vợ thoải mái nhưng vợ tôi cũng chẳng hiểu cho.
Video đang HOT
Về chăm sóc con cái: Vợ luôn nói con là nhất nhưng tôi thấy không ổn, tuy nhiên tôi không góp ý được mấy. Khi con đầu lòng khoảng hơn 10 tháng, vợ bắt tôi đưa vợ và con đi hát karaoke với bạn thân vì hôm đó bạn giới thiệu người yêu. Tôi không đồng ý vì con còn bé, tôi sẽ ở nhà trông con. Cuối cùng, vợ chồng tôi đã cãi nhau vì không có mặt tôi và con tôi ở đó.
Khi con sốt, tôi gần như thức suốt đêm để trông con và chườm khăn ướt cho con. Vợ ngủ tôi cũng không nói. Khi vợ sinh hay con ốm, tôi đều nghỉ việc để phục vụ, đôi khi chỉ ngồi đó cho an tâm. Con gần 18 tháng tuổi, chưa cai sữa, dù con yếu và hay say xe, vợ vẫn đưa cả con đi ăn cưới một người chú họ mà tôi chưa bao giờ biết mặt ở TP HCM bằng máy bay. Sau đó là đi chơi bằng ôtô đến các khu du lịch ở trong đó. Con tôi khóc rất nhiều, ai đi cùng cũng biết, con về tôi nhìn mà xót. Trước khi đi, tôi đã nói là chờ con lớn, thích đi du lịch sau này cả nhà đi nhưng vợ không nghe, bảo phải cho con thích ứng với môi trường.
Về mua sắm: Vợ tôi mua vô tội vạ. Đi đâu hay đi siêu thị, thấy thích là mua, giảm giá là mua, mua rất nhiều đến nỗi đồ ăn trong tủ lạnh không ăn kịp lại hết hạn, hỏng… Quần áo thì đầy ba tủ to, hai đến ba buồng và nhiều tủ nhỏ. Rất nhiều trang phục cả năm vợ không mặc. Xoong nồi nhà tôi có lẽ vài chục chiếc, nhiều khi cho mãi không hết… Tôi nói nếu không dùng thì đừng mua nhưng vợ cũng chẳng thay đổi.
Về xe: Tôi mua cho vợ xe tay ga gần 80 triệu đồng vì biết vợ tôi thích. Trước đó, nhà tôi chỉ có hai xe số khoảng 5-7 triệu đồng. Tôi nói với vợ để xe của vợ cho tôi đi (vì tôi muốn đưa xe của mình cho bố tôi đi) nhưng vợ bán cho em họ mà không được sự đồng ý của tôi.
Về tài chính thường ngày: Tất cả mua bán lớn như tivi, tủ lạnh, giường, tủ, tiền viện, đến khoản chi hàng tháng như tiền học cho con, tiền ga, tiền điện, tiền nước tôi đều chi trả. Ngoài ra mỗi tháng tôi đưa vợ thêm mấy triệu tiền ăn nữa. Vợ như thế, tôi không thể cho quản lý tiền, mặt khác tôi làm doanh nghiệp rất nhiều lúc cần tiền để nhập hàng kinh doanh,…
Về làm ăn: Vợ luôn nói là giỏi hơn tôi nhiều. Thực ra vợ cũng nhanh nhẹn, giao tiếp tốt, trình độ tốt. Tuy nhiên, nếu so với tôi về khả năng nhận định vấn đề, tư duy lôgic, vợ sẽ không bằng. Vợ tôi chỉ giỏi so với nhiều người khác. Thấy tôi thành công, vợ nói là tôi ăn may.
Đặc biệt hiện nay vợ tôi tham gia vào bán hàng đa cấp, tôi can không được. Vợ tôi tham gia vào một công ty đa cấp, khi công ty này bị công an bắt, tôi tưởng vợ sẽ tỉnh nhưng sau đó vợ lại âm thầm tham gia các công ty khác. Vợ bán hàng đa cấp như con thiêu thân, đôi khi cả đêm không ngủ để làm việc. Có hôm vợ đi từ sáng đến tận 19h30 hoặc 20h, bỏ bê con cái và gia đình, làm cho cả nhà bị xáo trộn tất cả.
Vợ cầm của tôi vài chục triệu, bảo mượn một tháng sẽ trả tôi. Biết vợ không trả được nhưng tôi vẫn cho mượn và khuyên vợ không nên đầu tư quá nhiều tiền vào bán hàng đa cấp, sau này mất thì lấy gì mà sống. Gần đây, tôi có ít tiền gửi tiết kiệm đứng tên vợ, chuẩn bị đến hạn, vợ đã âm thầm lấy sổ tiết kiệm. Tôi nghĩ vợ lại lấy tiền chơi đa cấp vì trước đó vợ xin tôi cấp vốn nhưng tôi không cho.
Tôi đã trao đổi với vợ là hiện nay tôi có thể có ít nhất hai nhà và ôtô, không cần tiền nữa, quan trọng là quan tâm đến con cái. Nếu mình nhiều tiền mà con cái hỏng thì coi như không có gì. Tôi biết có gia đình vợ chồng lao vào kiếm tiền để mặc con cái, rồi con cái nghiện ngập.
Bây giờ vợ chồng tôi rất căng thẳng, khả năng chia tay rất cao. Vợ nói tôi làm đơn đi, vợ ký và sẽ ly dị trước khi cô ấy giàu có. Tôi không muốn, sợ ảnh hưởng đến các con, chúng còn nhỏ quá nhưng cứ như thế này thực sự rất ngột ngạt. Tôi xin các bạn lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
5 năm thay đổi chồng ích kỷ và kế hoạch chìa đơn ly hôn gửi chồng
Chồng tôi khi ấy là một người đàn ông hơn tôi 3 tuổi. Ngày đầu gặp anh, tôi đã cảm phục anh vì anh tuy là trai nghèo khó song biết vươn lên, biết tự trọng và đặc biệt biết tự lực cánh sinh. Tôi cứ nghĩ, một người đàn ông như vậy sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cuộc đời mình.
Quả thực, có thể nói tôi nhìn người không lầm. Yêu nhau 1 năm thì chúng tôi tiến tới kết hôn. Hiện chúng tôi đã có 5 năm vợ chồng với 2 đứa con xinh xắn. Và anh lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc mang lại cuộc sống sung túc cho tôi và các con về kinh tế. Dù rằng thu nhập của tôi cũng rất khá nhưng chưa bao giờ anh ỏ ê đến thu nhập của vợ. Còn về tinh thần, tôi chạnh lòng, tủi thân và nhiều lần cảm thấy mình vô phúc khi lấy phải người chồng quá gia trưởng và ích kỷ.
Chồng tôi mọi mặt đều tốt nhưng anh là người luôn tự cao tự đại. Anh chưa bao giờ đánh đập tôi nhưng anh lại hau đay nghiến vợ bằng những lời thiếu tôn trọng, cách cư xử cộc cằn, nhẫn tâm. Anh luôn cho bản thân mình và nhà chồng là nhất. Kế đó mới đến vợ và gia đình nhà vợ. Nói hơi quá nhưng thực sự tôi cảm nhận mình chỉ là công dân hạng hai trong gia đình mà thôi.
5 năm lấy vợ nhưng số lần anh về nhà vợ mỗi năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khi có công to việc lớn anh mới về. Và lần nào về nhà vợ, anh cũng xét nét bố mẹ và các anh em nhà vợ để rồi chê bai rất gay gắt. Nào là anh chê mẹ vợ không biết chăm sóc bố vợ. Chê bố vợ ăn nói vô tổ chức, xuề xòa. Anh chê cách sống của nhà vợ không có nguyên tắc... Rồi anh chê từ cái toilet nhà vợ chê đi.
Tôi đã phải làm công tác tư tưởng cho anh rất nhiều lần. Nói nhẹ có, nặng có, thế nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy, khinh thường nhà vợ. Rồi anh toàn viện cớ bận công việc, không về nhà vợ chơi, cũng không gọi điện hỏi han bố mẹ vợ.
Tôi thực sự rất khó chịu và đau khổ khi lấy phải một người chồng coi nhà vợ bằng nửa con mắt. Trong khi đó với nhà nội, anh luôn đòi hỏi vợ phải ứng xử thế này hoặc thế kia để đẹp mặt và phải phép nhất.
Tôi đang chỉ đợi cái ngày này như hôm nay đến để rồi tôi sẽ chìa cái đơn ly hôn bắt anh ký vào. Thế nhưng lúc này tôi lại phân vân quá.
Rồi còn rất nhiều chuyện trong sinh hoạt hàng ngày, trong nuôi dạy con cái mà cái tính gia trưởng của anh khiến tôi phát điên. Tôi đã bị trầm cảm với người chồng gia trưởng của mình suốt một thời gian dài. Sau đó, tôi nghĩ mình phải làm điều gì đó để trả thù rồi thoát khỏi ông chồng gia trưởng của mình. Dù không thành công (vì lo sợ bản chất của chồng đã thế) nhưng tôi tin cũng thành nhân.
Nghĩ là làm, tôi bắt đầu hạn chế sự tiếp xúc của anh với gia đình bên ngoại nhà tôi. Có thể nói, tôi cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của anh và gia đình bên vợ. Chỉ khi hiếu hỉ không đừng được tôi mới xuất hiện thay chồng. Tôi cũng không nhờ sự trợ giúp của bên ngoại bất cứ lúc nào kể cả lúc tôi sinh đẻ, lúc khó khăn, lúc ốm đau.
Với phía gia đình bên chồng, tôi cũng chỉ tiếp xúc với những người thân gần nhất cho phải phép. Ngoài ra, về đối nội ở nhà chồng, tôi cho anh toàn quyền quyết định mọi việc mà không thắc mắc hay so đo tính toán điều gì.
Về phía mình, tôi bắt đầu cố gắng quán xuyến và lo toan gia đình được tốt nhất. Tôi lên các khoản chi tiêu cụ thể và hàng tháng để dành được cho mình một số tiền khá đủ để tạo một quỹ đen phòng thân. Tôi định sau khi anh thay đổi thái độ với vợ và nhà vợ, tôi sẽ ly hôn và nuôi 2 con lớn lên.
Cứ thế sau 5 năm tôi áp dụng kế hoạch đã định, chồng tôi ban đầu phải nói rằng thỏa mãn với sắp xếp này của tôi hoàn toàn. Còn tôi, thời gian ấy tôi nhận được khá nhiều lời chê trách của nhà nội ngoại nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai.
Sau quá nhiều lần như thế, chồng tôi bắt đầu xuống nước quay ra quan tâm vợ và nhà vợ. Anh hỏi tôi tại sao lâu rồi không về nhà ngoại chơi? Tại sao tôi không biếu bố mẹ tôi cái này cái kia trong khi tôi có tiền? Tại sao khi tôi ốm đau không bảo mẹ đẻ lên chăm sóc cho thoải mái, tình cảm? Hay tại sao khi tôi ở cữ bé thứ 2 lại không về nhà ngoại?
Mỗi lần chồng hỏi, tôi toàn lạnh lùng bảo: "Chẳng phải anh không thích em về nhà ngoại đó sao?". Thế là chồng tôi im lặng một thời gian rất lâu.
Và rồi thời gian này, có vẻ anh đã biết lỗi. Lâu lâu anh một mực rủ tôi về ngoại chơi rồi mua quà về biếu nhà vợ. Có những lần tôi vẫn dỗi không về, chồng tôi lại đưa các con về nhà ngoại một mình.
Về nhà vợ thật lòng, hòa nhập với nhà vợ, mỗi lúc anh lên anh còn bảo bố mẹ tôi sống thoải mái và tâm lý với các con. Anh cũng nhận rằng anh trước đây anh đã quá cạn nghĩ. Anh quá ích kỷ với nhà vợ và gia trưởng với vợ con. Tôi vẫn phớt lờ những điều anh nói, bởi với tôi sự thay đổi của chồng dường như quá muộn.
5 năm kết hôn, trong tôi đã bị chai sạn đi trong bao thất vọng và buồn chán. Thế nhưng cái ngày chồng ích kỷ của tôi sợ hãi quỳ xuống chân vợ xin tha lỗi cho những ứng xử chẳng mấy hay ho với nhà vợ, với vợ con mấy năm qua vẫn làm tôi bật khóc.
Tôi chưa thể tha thứ cho chồng ích kỷ và gia trưởng ngay được. Bởi vì trái tim làm vợ 5 năm qua như một cái bóng của tôi đã bị chai sạn.
Tôi đang chỉ đợi cái ngày này như hôm nay đến để rồi tôi sẽ chìa cái đơn ly hôn bắt anh ký vào. Thế nhưng lúc này tôi lại phân vân quá. Nhưng nếu tha thứ cho anh, tôi rất sợ phải sống trong sự hụt hẫng, trống rỗng và phải sống mòn mỏi vì sự gia trưởng và ích kỷ của chồng một lần nữa.
Theo VNE
Vợ đã không còn trong trắng lại dối trá Tình cờ quen em trong một buổi tiệc nhỏ của người bạn cũ, tôi nhanh chóng bị đôi mắt sáng và nụ cười duyên của em hút hồn. Không hẳn em đẹp, nhưng từ em luôn toát ra một điều gì đó thánh thiện và chân thành. Em khác xa với những cô gái chân dài chỉ biết õng ẹo, nũng nịu với...