Cắn răng chịu đựng nỗi đau chồng chất sau 4 lần phá thai
Rồi tôi lại có thai ngoai y muôn đến tận 2 lần nữa. Và 2 lân này, anh lạnh lùng và vô tình đưa tôi đi pha thai. Tôi dăn văt vơi mơ hôn đôn và lai uông nhưng viên thuôc sat nhân giêt chinh con minh.
ảnh minh họa
Khi đọc bài: “Mới bỏ thai được 5 ngày, tôi đã bị anh hành xác đau đớn” của 1 bạn đọc giấu tên, tôi cảm nhận được nỗi đau và tủi nhục tôt cung của bạn. Bởi vì tôi còn thậm tệ hơn bạn nữa.
Hôm nay, tôi viết tâm sự của mình lên đây, không phải để thêm 1 lần nữa nhận được những lời “gạch đá”. Xin các bạn đừng “ném đá” tôi thêm nữa mà hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất lúc này.
Lân đâu nghe tôi bao tin đa co thai, ban trai tôi than nhiên, im lăng. Trong long tôi khi ây bao cam xuc hôn đôn. Tôi vừa buôn vì anh vừa xot xa thân tôi, vừa day dưt.
Năm đo, tôi la sinh viên năm nhât vơi bao ki vong cua cha me. Anh sinh viên năm cuôi vơi 1 đông nơ. Sự thể đã thế, tôi chăng con lựa chọn nào khac. Tôi đã cùng 1 cô ban cũng trong hoàn cảnh đó, 2 chung tôi lui thui dăt nhau đi pha thai. Hai con ngươi nhưng cung 1 nôi long và mang cung 1 nôi nhuc nha ê chê. “Hai ban gai sao không cung nhau đi dương thai ma lai đi pha thai?” – cô y ta noi thế ma long chung tôi đau thôn.
Vê nha, anh vân to ra vô tinh không cân biêt tinh trang cua tôi thê nao. Sau 1 ngay tôi uông thuôc pha thai cung la ngay cha tôi đột ngột ra đi. Tôi mang thêm trên minh 1 nôi hân. Tôi vươt gân 200km vê quê chiu tang trong tinh trang cơ thê suy nhươc, dơ bân, không 1 lơi quan tâm tư anh. Rôi tôi tư nhu long vươt qua, tha thư cho anh không 1 lơi oan trach.
Rôi lân thư 2, anh vân thê. Vân thai đô im lăng, vân tôi tư oan chinh minh. Tôi chay đôn đao mươn tiên đi pha thai mang thêm nôi xi va “Em tư đi noi thăng đo đe con ma nuôi” rôi tôi lui thui đi 1 minh vao nơi phá thai lần đầu. Vân không 1 lơi hoi thăm, minh tôi căn răng chiu đưng nôi đau thê xac lân tâm hôn. Nôi đau cu chưa qua thì đã chât chông nôi đau mơi.
Anh nào có biết những đau đớn này. Tôi lai chôn vui che giâu nôi đau 1 minh. Rồi tôi lại có thai ngoai y muôn đến tận 2 lần nữa. Và 2 lân này, anh lạnh lùng và vô tình đưa tôi đi pha thai. Tôi dăn văt vơi mơ hôn đôn. Còn anh chi say sưa nghe nhac, chơi game. Anh đâu biêt tôi ngôi hang giơ ơ ghê chơ suy nghi mông lung, dư tinh chi phi sinh con, nuôi con đôi vơi 1 ba me đơn thân. Kêt qua thơi gian 9 thang không cho phep tôi lam điêu đo. Tôi đau long biêt mây và lai uông nhưng viên thuôc sat nhân giêt chinh con minh.
Vôn thê trang yêu, thêm vao sau môi lân pha thai sưc khoe tôi yêu đi ro rêt. Tôi bị bênh nhiêu hơn. Đên lân thư 4 pha thai, cơ thê tôi không con đu mau đê đây thai ra ngoai. Ngươi ta pha thai sơ nhât băng huyêt, con tôi hàng ngày phai uông biêt bao nhiêu là nước dừa, rau ma, đê mong rong kinh đây thai ra.
Anh vân vô tư nao biêt điều này. Anh vân ngon giấc. Anh không hê biêt đêm vê tôi thưc trăng sam hôi tôi lôi chinh minh, câu xin sư ra đi cua cac con thanh than đê sơm ngay siêu thoat. May thay đap lơi thinh câu, con đa chiu ra đi trơ troi. Nhưng nôi long tôi muôn kê anh nghe nhưng anh luôn gat phăt đi vơi nhưng li do không thê ngơ “Đê im tôi lây đô đi lam; Tôi mơi đi lam vê mêt đê tôi nghi ngơi; Tơi giơ ngu co đê tôi ngu không”"…
Video đang HOT
Anh bao anh không ngu được vì anh bi nhưc đâu. Vây chư tôi thưc thâu đêm, đâu oc rông tuếch, đờ ngươi phơ phac không mêt sao? Đêm, anh co thê tha 1 giâc ngon lanh nhưng đêm xuông vơi tôi la 1 man đen tôi lôi, khung hoang, sơ hai, không dam nhăm măt lai.
Bao nhiêu nôi đau âp đên minh tôi ganh chiu. Anh vân vô tư tan tinh em nay, rao đon em kia, lên bao nhiêu la kê hoach rơi bo tôi. Vi thương anh, tôi tha thiêt như thê nao. Tôi đên vơi anh tư 1 thăng bân cung, tôi chăm lo cuôc sông, luôn ơ bên chia se ngheo đoi cung anh, lot đương cho anh tao dưng sư nghiêp. Co chut thanh tưu giờ anh giơ tât ong bươm, ăn chơi, đua đoi. Nơ cu qua đi anh gây ra nhưng thư nơ mơi phi ly.
Vậy đó, nhưng chưa 1 lân tôi rơi bo anh, thê ma tinh nghia vơ chông găn bo han vi 3 năm trơi không băng niêm đam mê ham gai cua anh sao? Anh rât tâm ly vơi cac cô gai, anh ti mi tưng cư chi, tưng lơi noi cua ngươi ta nhưng anh lai không them ngó lai tôi như thê nao.
Anh vi a chinh thưc bo tôi đi. Tôi nhơ như in ngay anh bo đi như thê nao. Khoang thơi gian anh tư do hanh phuc bên a, anh đâu biêt tôi khôn cung, đau đơn như thê nao. Không 1 lơi an ui nhưng cung không tiêc lơi dăn văt tôi. Tôi yêu câu 1 sư kêt thuc ro rang nhưng anh cư cu cưa, keo dây thun vơi tôi.
Rôi chuyên anh tinh tư vơi a hiên ngay trươc măt tôi. Tôi cho anh biêt bao cơ hôi để anh tư giac thú nhận, anh vân cô che giâu. Đên khi tôi không con đu kiên nhân đê ganh thêm nỗi đau, tôi chăn đâu noi huỵch toet anh vân không thưa nhân.
Rôi cuôc găp tay 3, anh va a ta xây dưng 1 kich ban tôi lưa dôi tôi đáng ghê tơm. Đang khinh thay cho con đan ba lam ke thư 3 săm vai tinh yêu cao thương đưng ra nguy biên ngu dôt. Ả chăn hong không cho tôi noi. Ả tương đâu đa dăt mui đươc tôi rôi đo. Ả thông minh trăng trơn vây đo.
Tôi cho cơ hôi thât long ma noi tôi săn sang la ngươi ra đi nhưng hai người vân chôi bay chôi biên. Nao la chi xem như 1 ngươi anh trai, 1 ngươi đông nghiêp,… Con anh thi chi căp vui mây ngay Têt. Thoa thuân giưa 2 đưa cho vui rôi châm hêt không co gi nên không muôn tôi biêt sơ tôi buôn.
Vơi anh, tôi luôn săn sang dang tay đon anh vê. Anh noi anh đa biêt anh sai, anh muôn vê bên tôi, tôi lai tha thư đê rôi sau lưng tôi, anh vơi a ta đâm tôi nhưng nhat dai va sâu. Tôi biêt phai noi thê nao mơi lôt trân được cai ban chât gia tao, đao đưc gia cua 2 ngươi đây?
Đên giơ phut nay tinh cam cua tôi dành cho anh vân thê, vân 1 tinh yêu không bao giơ thay đôi. Nhưng nhưng hanh vi anh gây ra lai vươt qua sưc chiu đưng cua tôi mât rôi (Ảnh minh họa)
Anh đa lam ra nhưng chuyên như thê vơi tôi. Anh không biêt sai ma sưa, ngươc lai anh kiêm cơ gây gô quat thao đê hong che đây hanh vi sai trai cua minh. Anh không tin la tôi hiêu anh đên tưng hanh vi cư chi. Chi 1 chut thai đô khac thương cua anh la tôi đu biêt co chuyên không hay ho gi anh muôn giâu tôi rôi. Va 1 khi tôi đa nghi ngơ thi tư co cach lôt trân sư gia dôi cua anh. Không biêt đa bao lân bi tôi phat giac như thê ma anh vân không sưa đôi, vân lam can đê rôi bi tôi phat giac.
Rôt cuôc vân la tư tôi đưa dao cho anh rach nat trai tim tôi. Anh thi măc sưc thoa man niêm đam mê con tôi hăàng ngay vân đôi măt vơi vêt thương long. Tôi thương sư ra đi cua cac con tôi sao ma lanh leo va vô nghia qua. Tôi tan nhân, con cha chung thi vô tinh.
Đên giơ phut nay tinh cam cua tôi dành cho anh vân thê, vân 1 tinh yêu không bao giơ thay đôi. Nhưng nhưng hanh vi anh gây ra lai vươt qua sưc chiu đưng cua tôi mât rôi. Tôi không thê buông tay nhưng lai không thê năm. Thât sư tôi phai lam thê nao mơi phai đây?
Theo VNE
Chồng tôi chính là đứa con trai mẹ tôi bỏ rơi hơn 30 năm trước
Hơn 1 năm tôi lang thang ở nơi đất khách quê người. Trong tôi còn bao nhiêu sự tổn thương, dằn vặt, đau khổ. Tôi vẫn nhớ mẹ, nhớ người đàn ông ấy da diết. Nhưng tôi cũng không dám một ngày trở về nơi ấy vì sự thật quá nghiệt ngã
ảnh minh họa
Chào M.T với tâm sự thật quá đỗi éo le: "Mẹ mất sớm, cha trót lỡ làm em tôi có bầu"!
Đọc những tâm sự của bạn mà tôi nhiều lần rơi nước mắt và đắng lại nơi cổ họng. Tôi không ở trong hoàn cảnh trớ trêu như của bạn, nhưng cũng từng ở trong một sự thật nghiệt ngã đến cả nằm trong mơ tôi cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Đến nay, dù đã trốn tránh hiện tại và sống xa nhà tận mấy nghìn km, dù rất nhớ người ấy nhưng tôi cũng không thể quay về.
Tôi và chồng tôi đều sinh ra ở Hà Nội, nhưng chúng tôi lại cùng lớn lên hoặc làm việc tại Sài Gòn. Từ nhỏ đến lớn, tôi được mẹ tôi chăm bẵm rất chu đáo. Mẹ nói ba tôi mất từ khi tôi lên 4 tuổi. Suốt bao năm qua, một mình mẹ đã nuôi tôi khôn lớn. Để tôi có cơ hội học tập và thành công, bà không ngần ngại chuyển nhà từ vùng ngoại thành Hà Nội vào lập nghiệp tại Sài Gòn.
Suốt 27 năm sống bên mẹ, tôi rất hiểu tình yêu thương của mẹ dồn hết cả vào tôi dù có nhiều lúc, tôi thấy bà còn như vương vấn với một điều gì đó trong quá khứ. Nhưng khi tôi hỏi thì bà chỉ cười xòa và nói: "Suốt cuộc đời mẹ, chuyện gì mẹ cũng kể cho con nghe. Nhưng có một chuyện về 1 một người đặc biệt, mẹ xin giữ mãi cho riêng mình và chỉ một mình mẹ biết. Thế nên con đừng hỏi mẹ gì hết và người đặc biệt này".
Nhiều lần tò mò về người đặc biệt ấy trong tim mẹ, tôi cũng hỏi han bà, bằng mọi cách moi thông tin nhằm lấy được chút manh mối về những gì bà vương vấn trong lòng. Nhưng lần nào bà cũng làm tôi thất vọng. Mẹ tôi toàn nói: "Những gì đã qua thì hãy để nó trôi qua không dấu vết vì ngày cũ sẽ không bao giờ trở lại".
Hai mẹ con tôi cứ sống bình yên và hạnh phúc như thế giữa đất Sài Gòn này cho tới ngày tôi gặp anh - người chồng hiện tại của tôi. Anh hơn tôi 4 tuổi và cũng là con trai lớn của một gia đình ở ngoài Bắc. Hiện gia đình anh, cả nhà đều ở Hà Nội sinh sống. Còn riêng anh Nam tiến vì đi theo một dự án lớn kéo dài hàng chục năm của công ty.
Trúng tiếng sét ái tình, tôi và anh nhanh chóng phải lòng rồi yêu nhau. Anh luôn thể hiện là một người đàn ông tuyệt vời. Anh chiều chuộng tôi và rất tâm lý với tôi. Ngoài ra, anh cũng rất chu đáo và quan tâm đến mẹ tôi. Chẳng thế mà những lần đến nhà tôi chơi và ăn cơm, mẹ tôi cũng rất hợp với anh. Bà coi anh và quý mến anh như con trai. Điều này khiến tôi đã hạnh phúc càng thêm hạnh phúc.
Sau hơn 2 năm yêu nhau, cũng đến ngày chúng tôi kết hôn. Ngày cưới, 2 bên gia đình gặp nhau rất suôn sẻ và chẳng có vấn đề gì nảy sinh. Mẹ tôi cũng rất mừng vui cho hạnh phúc trọn vẹn của tôi. Có những lúc, bà hạnh phúc đến rơi nước mắt khi nhìn tôi bước vào khán đài tổ chức hôn lễ.
Mọi chuyện chỉ khiến tôi nghi ngờ khi sau đám cưới 5 ngày, tôi và anh lúc này mới tiến hành các thủ tục đăng ký kết hôn. Ngày anh và tôi đi đăng ký kết hôn về, về đến nhà, chúng tôi bỏ các giấy tờ đặc biệt này ra khoe mẹ. Mẹ tôi cầm và đọc mà mặt biến sắc và ngã quỵ. Sau đó, bà sốc và ốm không nói năng suốt cả tháng trời. Tôi hỏi bà đã có chuyện gì xảy ra thì bà cứ lắc đầu không nói.
Hơn 1 tháng sau, mẹ tôi đột ngột uống thuốc ngủ quá liều và qua đời. Mất mẹ, tôi là người đau đớn nhất. Chồng đã ở bên động viên tôi rất nhiều. Nhiều đêm nằm, tôi vẫn không thể hiểu tại sao mẹ tôi lại không muốn sống ở trên đời với vợ chồng tôi hoặc không muốn sống để đến ngày bà được bế bồng con của tôi. Trước bà vẫn chẳng mong cháy bỏng một ngày tôi kết hôn và sinh cho bà những đứa cháu đó sao?
Hơn 2 tháng sau ngày mẹ mất, vì quá thương xót bà nên tôi cứ ốm lên ốm xuống. Cộng thêm việc nghén ngẩm nên tôi phải xin cơ quan cho nghỉ không lương 2 tháng để ở nhà nghỉ ngơi lại sức. Và một ngày chồng tôi đi vắng, nằm nhà chán, tôi bắt đầu lên phòng mẹ thu dọn một số đồ vật. Quét dọn và xâm nhập lần đầu tiên vào những ngăn tủ bí mật của mẹ, tôi chết đứng khi phát hiện bí mật về "người đặc biệt" mà lâu nay bà giấu tôi.
Chắp nối những gì bà ghi trong nhật ký cũng như thái độ của bà hôm nhìn thấy các thể loại giấy tờ của chồng tôi, chỉ lúc này tôi mới vỡ lẽ ra điều mà mẹ tôi biết nhưng đã ôm theo xuống tận mồ mà không nói ra cho con gái biết vì sợ hạnh phúc của vợ chồng tôi lung lay, đảo ngược chiều. Đó là... chồng tôi chính là đứa con trai ruột thịt mà hơn 30 năm trước bà phải vứt bỏ lại tại cổng bệnh viện. Và gia đình nhà chồng tôi vì hiếm muộn nên đã nhận anh về nuôi.
Mẹ tôi cũng nói rõ ràng rằng, bà phát hiện điều này vì ngoài hoàn cảnh anh kể với bà, bà còn phát hiện ngay dưới gót chân của chồng tôi có một vết xăm chữ thập (mẹ tôi khắc trước khi bỏ anh ở lại) khi anh tháo giày và ngồi trên ghế hôm ấy.
Từ khi biết được bí mật này của mẹ, tôi như phát điên lên mỗi khi nhìn thấy chồng mình. Thì ra, tôi và anh chính là anh em ruột thịt của nhau mà không hay biết. Vậy mà giờ đây số phận trớ trêu lại để chúng tôi gặp và nên vợ nên chồng.
1 tháng sau khi biết sự thật này, tôi từ chối mọi cuộc gần gũi với anh. Tôi cáu gắt với anh như cơm bữa khiến anh nhiều khi cũng không thể hiểu nổi tại sao tôi lại nhanh chóng thay đổi vậy. Tôi đã định nhiều lần nói hết sự thật cho anh biết, anh chính là anh trai của tôi. Nhưng tôi lại không thể can đảm nói ra điều này vì tôi rất yêu anh.
Nhưng nhiều lúc tôi nghĩ, tôi đã mất mẹ, trên đời tôi chỉ còn mỗi anh, tôi không muốn mất anh. Nhưng tôi lại không thể trở về và không thể nói ra sự thật này (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, vào một đêm mưa gió, tôi đã rời bỏ anh, rời bỏ ngôi nhà thân thương của tôi. Tôi ra đi và sống ở xa nơi này để anh không tìm thấy tôi. Tôi chỉ để lại cho anh vẻn vẹn một lá thư chê anh là thằng đàn ông nghèo, thằng đàn ông không có chí tiến thủ. Và hơn hết tôi còn dựng lên 1 câu chuyện tôi kết hôn với anh chỉ vì muốn bỡn cợt anh.
Hơn 1 năm tôi lang thang ở nơi đất khách quê người. Trong tôi còn bao nhiêu sự tổn thương, dằn vặt, đau khổ. Tôi vẫn nhớ mẹ, nhớ người đàn ông ấy da diết. Nhưng tôi cũng không dám một ngày trở về nơi ấy để xem anh sống như nào.
Tôi sợ nếu tôi về, anh biết những sự thật này, anh sẽ không thể sống nổi. Nhưng nhiều lúc tôi nghĩ, tôi đã mất mẹ, trên đời tôi chỉ còn mỗi anh, tôi không muốn mất anh. Nhưng tôi lại không thể trở về và không thể nói ra sự thật này. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bị chồng nghi ngờ và dằn vặt hằng đêm vì bị bệnh phụ nữ Đêm nằm mình ngủ không ngon giấc vì cứ thỉnh thoảng cơn ngứa lại trỗi dậy. Thế là mình khó chịu lục đục mất ngủ suốt đêm. Đôi khi khó chịu quá, mình kẹp gối vào giữa hai chân mà ngủ. Chồng nhìn thấy khinh khỉnh bảo: "Cô đang khao khát thằng nào phải không? Lại lên cơn không chịu được à?". Mình...