Cắn răng chịu đựng hôn nhân như ‘khách trọ cùng phòng’ vì đứa con
Nhiều lúc chị dằn vặt bản thân mình: Lấy chồng để làm gì? Có chồng nhưng vẫn cứ một mình gồng gánh cái gia đình này, cô đơn buồn tủi. Chồng nhiều khi chỉ xem gia đình như nhà trọ, chị và con giống như những kẻ sống chung nhà.
Người ta có chồng được nhờ, được nương tựa nhiều lắm. Không về vật chất thì chí ít những lúc mỏi mệt, chán nản cũng có người an ủi, vỗ về. Nhưng trớ trêu thay, chị lấy chồng chỉ như để có danh phận với đời. Chồng không làm chỗ dựa, ngược lại mọi nỗi buồn, bế tắc trong cuộc sống của chị từ anh ta mà ra. Chị sống trong nỗi cô đơn không biết tâm sự cùng ai. Nhiều lúc buồn tủi quá, chị chỉ biết ôm con đứa con bé bỏng mới lên ba vào lòng òa khóc.
Chị lấy chồng, cuộc sống chỉ toàn nước mắt – Ảnh minh họa: Internet
Chị lấy chồng bốn năm. Ngày xưa cũng vì yêu mà cưới, anh cũng quan tâm và theo đuổi nhiều lắm mới nhận được cái gật đầu của chị. Nhưng cuộc đời đâu ai nói trước được điều gì. Anh dần dần thay đổi tính tình. Khi sinh con, chị tăng cân rất nhiều. Bụng và đùi chằng chịt vết rạn. Mệt mỏi vì chăm con, bận bịu cả ngày với những công việc không tên, chị không có thời gian chăm sóc bản thân.
Đàn bà nhạy cảm lắm. Một vài cử chỉ, hành động lạnh nhạt của chồng cũng khiến đàn bà suy nghĩ rất nhiều. Anh khựng lại mỗi lần cởi áo chị ra. Ái ân vợ chồng nguội lạnh dần dần. Trước kia anh thường khen chị đẹp nhưng bây giờ những cử chỉ thân mật đã hoàn toàn không còn.
Rồi từ sự chán nản đó, anh luôn tìm cớ để về nhà trễ, vắng nhà thường xuyên. Đôi lúc chị buồn, khóc lóc nhưng anh bảo phải lo kiếm tiền nuôi con. Chị loay hoay với đứa con nhỏ xíu, ba mẹ hai bên đều ở xa. Đôi lúc quẩn quanh trong bốn bức tường khiến chị ngột ngạt không tả được. Đàn bà sinh con, chỉ cần chồng ở cạnh, bế con giùm lúc vợ mệt thì họ đã cảm động rơi nước mắt. Còn anh thì không, đêm hôm con khóc, anh bực bội ôm gối ra ngoài phòng khách ngủ.
Video đang HOT
Chị không hiểu anh đang nghĩ gì mà sống lạnh lùng và vô tâm với chị – người đàn bà vừa đứt ruột sinh con cho anh. Anh lại sinh tật nhậu nhẹt. Những buổi chiều không muốn về nhà sớm anh la cà quán xá nhậu nhẹt. Anh về lúc nửa đêm trong trạng thái say bí tỉ. Chị lại lo thay quần áo, dọn dẹp đống nôn ói của anh.
Hơn ai hết chị muốn thay đổi cuộc hôn nhân của mình, nhưng một mình chị liệu có làm được không? Chị đã nói, đã khóc nhiều lần nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Những đêm mở cổng cho chồng say xỉn vào nhà, chị đã muốn buông xuôi. Và đau đớn hơn, chị phát hiện ra tất cả nguồn cơn cho sự vô tâm, lạnh nhạt của anh: Chồng chị có người đàn bà khác!
Tính từ thời điểm sinh con, đến lúc chị phát hiện chồng có nhân tình là hơn ba năm. Mối quan hệ của họ không phải tính bằng tháng, bằng ngày mà bằng năm. Trong lúc chị mệt nhoài với con, tất bật đến mất ăn mất ngủ vì con anh lại lao đầu vào chăm chút cho người đàn bà khác. Mà cô này chính là người yêu cũ của anh. Đi đám cưới bạn, họ tình cờ gặp lại nhau. “Tình cũ không rủ cũng tới”, họ lao vào nhau như con thiêu thân bất chấp anh đã có vợ, ả kia đã có chồng.
Chị đau đớn đến không thở nổi khi cầm điện thoại chồng mà đọc. May mà hôm nay anh say, tin nhắn ả kia đến kịp thời chứ không chị còn ngu si, tự dằn vặt với câu hỏi: Tại sao chồng thay đổi?
Chị nghĩ đến con nên không thể buông tay người chồng phản bội – Ảnh minh họa: Internet
Chị đã từng trách bản thân mình là nguyên nhân của sự thay đổi ở chồng: Do chị sinh con nên xấu xí, vụng về không biết chiều chồng… Chị đã cố gắng thay đổi bản thân, nấu những bữa cơm ngon ngọt. Nhưng chị đâu biết rằng, lòng dạ đàn ông đã thay đổi thì dù vợ có cố gắng tới đâu, có đảm đang, có chăm chút những bữa cơm thì họ vẫn cứ bạc lòng.
Hơn một lần, chị định viết đơn ly hôn nhưng còn băn khoăn về đứa con gái bé bỏng. Nếu cha mẹ ly hôn con chị sẽ lớn lên không có tình thương của cha. Mai này liệu con có mặc cảm với đời? Chần chừ mãi, đắn đo mãi chị vẫn không có câu trả lời cho mình. Chị nên làm gì bây giờ?
Theo Nam Khuê/ Phụ nữ sức khỏe
Buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa...
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Chúng ta quen nhau bao lâu anh nhỉ, thời gian không quá ngắn cũng không quá dài nhưng sao em cứ giữ khoảng cách với anh mãi. Em đã từng tự trách bản thân mình, em đã từng biến bản thân thành một cô gái ngây ngốc làm mọi thứ khiến anh vui. Anh biết không, đó là khoảng thời gian em phải mạnh mẽ gượng cười vì mãi mãi không muốn xa anh.
Những ngày ngồi sau xe anh em cứ thì thầm rằng em không hạnh phúc, phải chi em nhận được những lời an ủi động viên như ngày đầu, phải chi anh tất bật với em như với những cô gái khác thì em đã không mãi u sầu rồi hờn ghen.
Em đã từng đau lòng, thậm chí ghét bỏ khi nghe tiếng thở dài từ anh. Người xung quanh em có đối xử với em thế nào em cũng có thể bỏ qua mà sống, nhưng em lại yếu đuối trước những hờ hững từ anh. Em càng không thể cam lòng khi nhận ra rằng anh ngày càng xa cách.
Yêu anh là những ngày em mong chờ điều hạnh phúc, em đã từng chờ đợi hằng giờ chỉ vì anh nói sẽ đón em buổi trưa nhưng đến xế chiều anh mới có mặt. Em đã từng mong chờ những cái ôm siết chặt của một cặp tình nhân xa cách nhau bao ngày hay chỉ đơn giản là những ánh nhìn trìu mến từ người em thương. Em đã từng kể huyên thuyên với ba mẹ và bạn bè nhưng dường như anh chưa bao giờ thích thế.
Em vẫn chưa bao giờ trách móc, vẫn chưa bao giờ oán than vì với em ở cạnh anh có lẽ đã đủ đầy.
Ngày anh ra đi với ước mong cả hai có thể tìm kiếm hạnh phúc khác, em đã biết anh không còn muốn yêu em thêm nữa. Cô gái của anh có giận dữ thì cũng mau chóng yếu lòng, có gây gỗ với anh thì cũng vì quá yêu mà nhanh chóng xoá bỏ.
Nhưng em đã quá mỏi mệt rồi, em đã tự lừa dối bản thân rằng em có thể mãi chịu đựng, nhưng đến lúc này thì mọi thứ là điều không thể nữa rồi.
Chia tay anh, buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa.
Anh đã tự đóng sập cánh cửa yêu thương trước mắt rồi thì hà cớ gì em phải mãi uỷ mị mong chờ cánh cửa ấy mở ra. Những chịu đựng khi yêu em đều một mình chôn lấy, những tổn thương khi rời đi em cũng nhận đủ đầy.
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Theo Emdep
Này cánh đàn ông, các anh đã làm đúng vai trò của mình chưa? Đàn bà mang thai 9 tháng 10 ngày, 40 tuần vất vả, 40 tuần chịu đựng một mình mà đứa con sinh ra cứ nghiễm nhiên mang họ bố, cứ mặc định là thờ cúng nhà nội là sao? Mang thai mấy tháng đầu thì lo lắng biết bao nhiêu thứ, vừa mừng vừa lo. Nghiên cứu sách báo, search nát cái google...