‘Cần gì Halloween, ngày nào tôi chẳng hóa trang thành người khác’
Ngày Halloween cũng đáng nhớ và thú vị đấy. Nhưng tại sao phải hóa trang rầm rộ làm gì, chẳng phải mỗi ngày chúng ta đều sắm cho mình một vai diễn hoàn hảo hay sao?
“Halloween ư? Ngày hóa trang à? Ngày nào mình chẳng hóa trang mà phải đợi đến 31/10?”.
Những ngày gần đây, nhìn thấy công ty trang trí tiệc Halloween, Thùy Trang (26 tuổi, Cần Thơ) luôn cảm giác thật nhạt nhẽo. Với cô, việc hưởng ứng trào lưu là tốt đấy nhưng lúc nào cũng chạy theo phong trào khiến cô thật mệt.
Cô bạn nhân viên marketing nhớ lại câu nói mình rất tâm đắc: “Cuộc đời là những vở kịch mà chúng ta là một diễn viên. Trong cuộc sống, chúng ta luôn mang những chiếc mặt nạ khác nhau để che đậy đi con người thật của mình”.
Khi đi với bạn bè, chúng ta hóa trang thành người có nguồn năng lượng tích cực. Nhưng khi đến công ty làm việc, chẳng phải chúng ta mang bộ mặt thân thiện nhưng thật ra trong lòng có mấy phần là thật?
“Hóa trang làm gì? Ngày nào chúng ta không hóa trang thành người khác?”. Ảnh: Vice.
“Bản thân tôi, ngày nào cũng diễn”
Sinh sống và làm việc tại Sài Gòn được 8 năm, Thùy Trang phát hiện một điều rằng ở chốn văn phòng, số người xem ta như bạn bè mà đối đãi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trang từng tin vào tình bạn văn phòng, từng nghĩ những gì xung quanh đều là màu hồng. Nhưng đó là khoảng 5 năm trước, khi cô mới bước vào đời sống văn phòng.
Thời điểm ấy, mỗi khi gặp chuyện công việc, cô đều mang ra tâm sự với đồng nghiệp.
Từ những lần than chán nản công việc, đến những lúc mệt mỏi đến mức buông xuôi, nhảy việc… 9X đều mang ra kể cho đồng nghiệp chung team.
Những lúc ấy, cô đều được an ủi, khuyên nhủ, thậm chí cùng đi uống vài chai bia và tâm sự chuyện công việc, cuộc sống.
Nhưng đến một ngày, Trang bị sếp gọi lên công ty để hỏi chuyện tại sao than vãn, muốn nhảy việc?
“Đến khi biết được mình bị đồng nghiệp bán đứng, cô cũng nhận ra một điều làm gì có đồng nghiệp nào thân thiết thật sự. Làm gì có ai rảnh rỗi đến mức bận tâm đến chuyện của bạn?”.
Chúng ta đều là những diễn viên hoàn hảo trong bộ phim cuộc sống nhiều bộn bề. Ảnh: Forepoint.
Đến nay, dù đã làm việc tại 2 công ty khác nhau, cô luôn nhớ về cái ngày mình bị sếp gọi lên hỏi chuyện và dùng thái độ thờ ơ để đối đãi với đồng nghiệp xung quanh.
Video đang HOT
“Nói thờ ơ thì không đúng lắm. Với đồng nghiệp, tôi có thể nói nói cười cười, nhưng để nói là thân, sẵn sàng tâm sự chuyện của nhau thì hoàn toàn không thể. Đến bây giờ, tôi có thể khẳng định rằng, bản thân tôi, ngày nào cũng diễn”, Thùy Trang nói.
“Ngày nào cũng diễn”. Câu nói này có vẻ giả tạo, nhưng trong cuộc sống, có mấy ai không tự sắm cho mình một vai diễn.
Cuộc đời đưa đẩy khiến chúng ta phải “diễn” trong chính cuộc sống của mình. Những drama chốn công sở, những trò đấu đá nơi văn phòng, đến cuối cùng ai diễn giỏi người đấy tồn tại lâu hơn.
“Thô nhưng thật”, “sự thật mất lòng”… là những lời chúng ta thường nghe được mỗi khi nói về những vai diễn trong cuộc sống.
Nếu ví cuộc đời là một bộ phim, thì những nhân vật ngoài đời thực chẳng phải còn đa dạng, ghê gớm hơn cả những nhân vật trong phim nữa hay sao?
Dù muốn dù không, chúng ta đều phải thừa nhận một sự thật: Chúng ta đang diễn!
Câu nói “Nếu cuộc đời là một bộ phim, tôi muốn làm một vai phụ xuất sắc” cô từng đọc đâu đó, đến giờ Trang vẫn áp dụng.
Vai diễn cuộc sống?
Diễn. Giả tạo. Không thành thật.
Đấy chẳng phải là những lời đồng nghiệp cùng công ty dành cho nhau mỗi khi có chuyện gì xảy ra? Hay đó cũng là những lời bình thường chốn công sở mà chúng ta dành cho ai đó trong những buổi nói chuyện phiếm.
Nhưng thực sự, những thứ gọi là diễn, giả tạo hay thậm chí là miệt thị một ai đó không thành thật, phải chăng chúng ta đang quá vội vàng, quy chụp.
Sếp hoàn toàn có thể bị nói giả tạo khi ngoài mặt đang vui vẻ nói chuyện bạn, nhưng khi quay ra làm việc, anh ta lại gắng gỏng và quát mắng hết người này đến người khác.
Một cô bạn đang yên đang lành bỗng trở thành tâm điểm của sự chỉ trích khi cô ta có thái độ không tốt với nhân viên của mình, nhưng ngay sau đó liền bày ra vẻ mặt vui vẻ, hí hửng với người đối diện.
Người ta diễn, mang mặt nạ bởi vì cuộc sống ép họ phải thế. Ảnh: Pinterest.
Đó là diễn?
Không, chẳng qua người ta đang mang mặt nạ để cố tỏ ra vui vẻ với cuộc sống, ít ra là không để người khác thấy rõ con người thật của mình.
“Tính cách của tôi nói lên con người tôi, còn thái độ của tôi tuỳ thuộc vào con người bạn”.
Tính cách và thái độ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, sợi dây khoảng cách giữa chúng rất mong manh, đến độ nhiều người không thể nào phân biệt được.
Đến cả chính họ cũng thế.
Mỗi ngày, tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau. Người thích mình thì ít, người không ưa bạn cũng rất nhiều. Và ngược lại, chính chúng ta cũng thế.
Vì vậy, mỗi khi muốn trách móc hay cho rằng người khác giả tạo, chi bằng chúng ta tự đặt mình vào vị trí người khác và xem xét và suy ngẫm về hai chữ giả tạo.
Có ai dám lên tiếng khẳng định, bạn không bao giờ nói điều không tốt về người khác, kể cả người bên cạnh bạn yêu thương? Có bao nhiêu người tự tin nói rằng “Tôi chưa bao giờ đi kể xấu một ai đó?”.
Bạn không dám, và nhiều người cũng không dám. Đấy mới là cuộc sống.
Ngày Halloween thì sao, cũng đáng nhớ đấy. Nhưng tại sao phải hóa trang rầm rộ làm gì, chẳng phải mỗi ngày chúng ta đều hóa trang thành một vai diễn hoàn hảo hay sao?
Theo news.zing.vn
Vợ linh cảm lạ khi nhìn thấy một món ăn trên mâm cơm chồng nấu
Thấy mâm cơm 3 - 4 ngày liên tiếp đều có món cà dầm mắm nên tôi hơi tò mò, không biết chồng làm từ khi nào mà có. Tôi bắt đầu xâu chuỗi những biểu hiện lạ của anh trước đó, bất giác giật mình.
Tôi là mẫu phụ nữ khá ham công tiếc việc. Suốt 27 năm trời, tôi chỉ có duy nhất 1 mối tình hồi năm nhất đại học, kéo dài được gần 2 năm thì chia tay vì anh ta bảo: "Em nhạt nhẽo lắm. Tối ngày chỉ có học học và học. Hẹn hò thì ở quán cà phê sách, anh chịu hết nổi rồi".
Tôi tức giận đồng ý lời chia tay vì thấy bị xúc phạm. Lúc ấy mắt tôi ráo hoảnh, không có nhiều cảm xúc dù cũng tiếc nuối lắm chứ.
Phải tận 3 ngày sau, thấy hắn công khai bạn gái mới lên Facebook, tôi mới đau thấu tim. Cảm giác bị phản bội tệ hơn nhiều so với việc mất đi người yêu thương.
Và cũng từ đó, tôi không mấy tin vào lời đường mật của đàn ông. Sau đó cũng chỉ có 1 vài anh chàng kiểu hiền hiền, trí thức dám tán tỉnh tôi chứ chả thấy ma nào. Nhưng tôi không chút rung động, và cứ lẻ bóng đi về suốt 7 năm trời.
Miệt mài học hành, ra trường thì cắm đầu kiếm tiền, tới lúc giật mình nhìn lên nhận ra mình đã 27 tuổi. Mẹ tôi tối ngày gọi điện thoại lên giục lấy chồng, sốt ruột tới mức còn gào lên:
- Tôi không cần chị gửi 1 đồng nào về nữa. Chị lấy chồng đi cho tôi nhờ. Người ta bằng tuổi mẹ chị là đã cháu bồng cháu bế rồi đấy.
Tôi chỉ cười, lảng lảng đi rồi lấy cớ là bận và cúp máy.
Nhưng đúng là khi duyên tới thì muốn tránh cũng không được, vài tháng sau tôi bất ngờ rơi vào lưới tình với 1 anh chàng làm kỹ thuật ở công ty. Anh này tên Hưng, hơn tôi 2 tuổi, trước học chuyên ngành công nghệ thông tin.
Khi bắt đầu mối quan hệ, cả hai chúng tôi đều tính sẽ xác định, vì thế tôi lập tức dẫn Hưng về cho mẹ yên tâm. Vừa nhìn thấy, mẹ tôi đã tay bắt mặt mừng coi như của quý. Thế rồi, vì sự thúc giục quá đà của gia đình 2 bên, cuối năm ấy chúng tôi cưới nhau khi vừa mới yêu được chưa đầy 6 tháng.
Ở công ty, Hưng là nhân viên bình thường trong khi tôi đã ở chức vụ quản lý. Về thu nhập, tôi cũng gấp đôi, thậm chí có tháng thưởng nhiều còn gấp 3 anh. Nhưng tôi sợ khiến chồng tự ái nên chưa bao giờ đề cập chuyện lương lậu.
Cũng may, Hưng là người rất vô tư, biết tôi bận bịu nên anh chủ động lo toan mọi việc nhà. Thậm chí, đi chợ, nấu cơm, rửa bát,... anh giành hết với vợ. Thế nên, đi làm về là tôi chỉ việc ung dung ăn cơm chồng nấu, lên nhà đọc sách, lướt MXH rồi đi ngủ. Mọi việc đã có Hưng lo.
Cuộc sống của 2 vợ chồng tôi khá vui vẻ, thoải mái cho tới khi hàng xóm mới chuyển đến. Cô gái này kém tôi 2 tuổi, nghe nói là đã ly hôn, có 1 con gái nhưng để ở nhà và lên thành phố làm việc.
Dù không tiếp xúc nhiều nhưng tôi biết cô ấy rất khéo tay. Mỗi lần gặp hầu như tôi đều thấy cô ấy lúi húi nấu nướng.
Tôi cũng không để ý nếu như không có bữa cơm lạ tối hôm ấy. Hưng nấu vài món gì đó mà anh chưa từng làm, hương vị cũng được nhưng tôi không thích lắm. Đặc biệt, trên mâm có món cà dầm mắm khá bắt mắt, tôi ăn lại vừa miệng, đưa cơm. Tôi khen thì anh cười lảng lảng, bảo:
- Em thấy ngon thì anh sẽ làm cho em ăn nhiều hơn.
Nhưng tới bữa thứ 4, rồi thứ 5, trên mâm cơm luôn có bát cà dầm mắm ấy mà lại không thấy bình cà dầm nào trong nhà cả. Tôi giật mình và có chút nghi ngờ. Có khi nào là của cô hàng xóm mang cho? Vì tôi từng thấy cô ấy ngồi bổ rất nhiều cà, hình như làm để bán nữa?
Nhưng tại sao hàng xóm cho mà lại không dám kể với tôi? Phải chăng Hưng và cô ta có gì mờ ám?
Nghĩ vậy, ngay tối hôm sau, tôi nói sẽ về muộn vì phải họp, nhưng lại lén lút trở về sau Hưng ít lâu. Tôi đứng nép vào góc tường thì bất ngờ thấy chồng mình hí hửng chạy sang phòng hàng xóm phụ giúp cô ta chuyện bếp núc. Cô ta còn đút cho Hưng ăn rất tình tứ nữa.
Sau gần 1 tiếng đồng hồ, cô ấy bày biện lên mâm rất bắt mắt rồi Hưng bê về. Thì ra những món ăn gần đây vợ chồng tôi ăn đều do 1 tay cô ta nấu?
Tức quá, tôi lập tức đứng chặn đường của Hưng, rồi lớn giọng hỏi:
- Anh nói về nấu cơm, tại sao lại bê cả mâm sang xin đồ ăn của nhà hàng xóm?
Hưng và cô ta đều sợ hãi khi thấy tôi trở về bất ngờ. Rồi anh cố gắng giải thích với tôi rằng chỉ cảm thương cho hoàn cảnh của cô gái ấy, nên mới đưa toàn bộ tiền đi chợ của 2 vợ chồng cho cô ta, rồi "góp gạo thổi cơm chung".
Hưng khẳng định cả 2 chưa làm gì quá giới hạn, nhưng tôi vẫn rất giận. Tình tình tứ tứ với nhau như vậy, ai biết được rồi sẽ ra sao.
Tôi và Hưng vẫn đang chiến tranh lạnh, nhưng tôi biết mình sẽ tha thứ cho anh. Nhưng tôi cảm thấy bất an về cuộc hôn nhân này, tôi rất sợ bị phản bội, sợ Hưng sẽ thay lòng đổi dạ.
Và có phải do tôi đã quá tham công tiếc việc nên khiến chồng cảm thấy không được quan tâm nên mới thân thiết với gái lạ?
Theo Helino
Để lại đôi dép ở chân cầu, tôi hí hửng về ngoại đợi kịch hay, không ngờ nửa đêm lại nhận được cuộc gọi với tiếng hét ai oán từ mẹ chồng Tôi nhắn tin cho chồng một dòng tin nhắn vĩnh biệt rồi nói từ nay hãy sống tốt. Kèm theo tấm ảnh có tên cây cầu mà tôi đã đi qua. Không ngờ người hoảng hồn lại chính là tôi. Chồng tôi có tính rất vô tâm và ham chơi. Không phải tôi nói xấu, nhưng mãi anh không bỏ được tật ấy....