Cần bao nhiêu nước mắt để quên đi một cuộc tình…?
Không biết cần bao nhiêu nắng để khô một dòng sông? Cần bao nhiêu mưa để cuốn trôi một sa mạc? Cần bao nhiêu nước mắt để quên đi một cuộc tình? Cần bao nhiêu đêm mất ngủ làm vơi đi một nổi nhớ khắc khoải?
Hôm nay lạị về trễ, công việc dạo này nhiều quá như muốn đè bẹp lấy nó. Mở cửa phòng bước ra ngoài, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hơi lạnh của khí trời trong mùa giáng sinh làm nó chợt khẽ rùng mình. Chạy dọc con đường quanh khu Bến Thành – Quận 1, tất cả đều được trang hoàng rực rỡ thật đẹp. Những cây thông trang trí các trái châu đủ màu giăng đèn sáng nhấp nháy bên cạnh ông già noel với cái bụng tròn và bộ râu trắng như cước, cưỡi con tuần lộc mỉm cười phúc hậu đang vác bị quà thật to để trao cho các bé. Nó chợt nhận ra không khí noel đã về từ đầu tháng 12 trên khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành phố Sài Gòn hoa lệ nhưng nó luôn chạy trốn, nó lấy cớ công việc bận rộn để không muốn đối mặt với cái cảm giác cô đơn đang len lỏi trong từng ngóc ngách của trái tim.
Bất giác nó dừng chân nơi quán cafe kỷ niệm của hai đứa. Thật may, chỗ quen thuộc mà nó và anh ngồi mỗi khi đến đây vẫn còn. Một chiếc bàn nhỏ nhìn xuống con phố sài Gòn nhộn nhịp, nhìn những cặp tình nhân sánh bước, và cảm nhận xung quanh mình ai cũng có đôi, bất giác mắt nó nhòa lệ. Nó không khóc nhưng sao nó không thể ngăn dòng nước mắt đang vội vã rơi xuống và run lên như chính con tim nó đang thổn thức nỗi nhớ anh da diết. Tại sao? Nó tự hỏi để rồi nhận ra rằng dù nó có trốn tránh, dù nó có tự dối mình, tự cuốn mình trong núi công việc để tìm quên, để hàng ngày sau khi từ công sở về nó mệt mỏi lăn ra ngủ không có thời gian để mà suy nghĩ thì nó vẫn phải tự thú với lòng nó rất nhớ anh. Nó không lúc nào không nhớ đến anh.
Lúc nào cũng vậy anh luôn biết cách làm cho nó hết giận. Bên anh nó luôn cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng. Và một cảm giác an toàn tuyệt đối.
Tình yêu của anh và nó thật đẹp mà cũng thật trong sáng. Còn nhớ năm đó, anh và nó giận nhau mãi đã gần một tuần, vậy mà tối 24/12 là noel anh cũng không thèm điện thoại nhắn tin. Nó alo làm hòa, anh bảo anh đang bận, anh sẽ gọi cho nó sau. Đợi dến 11giờ mà anh vẫn không một cuộc điện thoại, tin nhắn. Trong khi đó cả dãy nhà trọ im ắng vì mọi người đã đi chơi noel hết rồi. Nó sợ, nó cô đơn, nó giận, nó nghĩ là anh đã không cần nó. Nó thiêm thiếp ngủ thì điện thoại reo: Nobita calling. Nó giận không nghe máy, Điện thoại lại reo. Anh nhắn tin: ” Anh dang đợi trước cổng nhà. Em xuống tí nha. Anh đợi”
Video đang HOT
Anh mặc bộ đồ ông già noel màu đỏ, anh còn mang theo bộ râu giả nữa.
- Merry Christmas! Giáng sinh an lành! Anh xin lỗi đừng giận anh nữa nhé!
Nó gục đầu trên vai anh khóc ngon lành như một đứa trẻ:
- Tưởng anh không còn cần em nữa chứ?
……………………………………
Tình yêu của nó và anh là vậy nhẹ nhàng. Vậy mà anh và nó không thể bên nhau. Anh và nó xa nhau không phải vì không còn yêu nhau mà đơn giản chỉ vì anh phải qua Mỹ đoàn tụ cùng gia đình và nhiều lí do khác nữa…
Noel này nó ước sao ông già noel phúc hậu mang cho nó một món quà: món quà đó là anh. Nó chỉ cần bấy nhiêu là đủ. Đôi lúc nó tự hỏi không biết mỗi mùa noel về bên trời Tây xa xôi, anh có bao giờ nhớ đến nó không?
Không biết cần bao nhiêu nắng để khô một dòng sông? Cần bao nhiêu mưa để cuốn trôi một sa mạc? Cần bao nhiêu nước mắt để quên đi một cuộc tình? Cần bao nhiêu đêm mất ngủ làm vơi đi một nổi nhớ khắc khoải? Cần bao nhiêu mùa noel nữa để nó quên ông già noel của nó?
Nhớ lắm! Năm nay nó lại đón giáng sinh một mình..
Theo Guu
Đằng sau một cuộc tình
Đến với nhau chỉ vì một chữ "tình", rời xa nhau nhiều khi còn đơn giản hơn đến với nhau. Nhưng đằng sau mỗi cuộc tình sẽ là những khoảng lặng, là những tiếng thở dài, là những giọt nước mắt khi quay lưng đi về phía ngược lại.
Một chiều ngược nắng, lặng im bước đi bên đời nhau, cả hai đều hiểu nhưng lại chẳng ai nói ra, không đủ nồng nhiệt để gọi là bạn nhưng lại chẳng đủ yêu thương để gọi là người tình của nhau. Chỉ là một thứ tình cảm mà cả hai không muốn thừa nhận, chỉ là đôi khi nhớ nhau, cần đứng bên cạnh nhau, thế thôi. Những cuộc hẹn vội vàng lúc cần, những lời quan tâm không đầu không cuối và cũng chỉ là một mối quan hệ không rõ ràng, không danh phận cũng chẳng hờn ghen. Cứ âm thầm, lãng lẽ, bẵng đi một thời gian thế là xa nhau, chẳng có lý do gì để níu nhau ở lại, bởi có là gì của nhau đâu, cũng chẳng có tư cách gì để cho nhau một lời dẫu kết thúc. Dẫu xa nhau, cũng chẳng thể gọi là người cũ bởi đã từng là của nhau đâu, ký ức cũng chẳng thể gọi thành tên. Dẫu biết lúc bắt đầu đáng thương đến tội nghiệp nhưng lại chẳng thế dứt bỏ.
Lúc quay lưng bước đi, bình thản chấp nhận một lý do náo đó, nhưng đằng sau sự im lặng là những khoảng lặng che dấu nỗi đau. Nhiều khi, dùng cuộc tình này để lấp đầy những khoảng trống, để xóa mờ nỗi đau của cuộc tình trước nhưng lại chẳng đủ chân thành để yêu thương. Quay cuồng trong những cuộc hẹn, rồi vội vàng bước vào cuộc tình mới, yêu người sau bằng những nỗi đau của người trước. Những cuộc vui ngắn ngủi, những nụ cười hờ hững, chẳng đủ để lắng đọng tâm hồn. Chỉ là một sự thay thế để quên đi hình bóng cũ, niềm kiêu hãnh bị tổn thương, thế là cũng bỏ nhau mà đi. Suy cho cùng thì cũng chỉ là sự dối lừa bởi có thật lòng yêu thương nhau đâu, nghĩ về nhau chỉ là một tiếng thở dài, nuối tiếc cho một cuộc tình bồng bột.
Là tiếng thở dài cho một cuộc tình còn nhiều dang dở, tình yêu có quan trọng gì đâu? thế là buông bỏ một cuộc tình. Lời chia tay vừa buông, thế là kết thúc, quay lưng bước đi để che dấu những giọt nước mắt. Đã chẳng đủ can đảm để cùng nhau đi đến cuối của lời ước hẹn thì lý do có còn quan trọng nữa đâu. Lời hẹn ước không thành, nụ cười chợt tắt, niềm vui cũng đã đi xa. Kỷ ức giờ chỉ còn là những mảnh vỡ của thời gian, nhuộm màu u buồn của nắng chiều trên góc phố xưa cũ. Nhưng lại chẳng đành lòng. Vẫn cứ khắc khoải, vẫn cứ nhớ mong, để nỗi đau vẫn cứ âm thầm trở mình khi đêm xuống. Những giọt nước mắt khẽ rơi khi nghĩ về cuộc tình đã qua, những nuối tiếc muộn màng, giá mà....
Rốt cuộc là vẫn không đành lòng buông bỏ, nhưng lại chẳng thể làm khác.
Theo Guu
9 năm, 200 tỷ, một cuộc tình Lúc này, nàng tự hỏi: "Mình còn yêu anh ấy sao?" Nhưng nàng tự khẳng định: "Không, mình đã được gả cho người khác rồi...". Phụ nữ là tác phẩm tuyệt vời nhất của tạo hóa với vẻ đẹp, nét dịu dàng, bàn tay chăm sóc và một trái tim ngọt ngào. Thế nhưng, khi trái tim đặt nhầm chỗ, các cô gái...