Camera giấu kín trong căn chung cư cao cấp hé lộ bi kịch của gia đình giàu có, kiế.m tiề.n tỷ mỗi năm vẫn khóc
Không thể ngờ có ngày, cuộc sống của gia đình chúng tôi lại lao dốc đến vậy.
Trước khi kết hôn, tôi vốn là Giám đốc của một doanh nghiệp nhỏ, thu nhập hàng tháng không chỉ đủ để trang trải cuộc sống, mà còn giúp tôi nuôi được đam mê săn đồ hiệu phiên bản giới hạn. Có những chiếc túi trị giá cả tỷ đồng, tôi phải đợi nhiều tháng trời mới được cầm trên tay.
Bản thân là người có năng lực, có tiề.n và tiêu chuẩn cao, tôi rất khắt khe trong việc chọn bạn đời. Người tốt thì thu nhập quá thấp, nếu kết hôn, tôi sẽ phải là trụ cột kinh tế; còn người có thu nhập cao bằng hoặc hơn tôi, thì có vẻ lại sống quá phóng đãng, khiến tôi không có cảm giác an toàn khi ở bên.
Thế nên mãi tới năm 34 tuổ.i, tôi mới lập gia đình. Chồng tôi là Tổng Giám đốc của một doanh nghiệp nước ngoài, thu nhập lên tới vài tỷ đồng mỗi năm. Không những vậy, anh còn là kiểu đàn ông của gia đình, không thích chơi bời, lúc nào cũng chỉ muốn về nhà với vợ con.
Tôi cứ tưởng cuộc đời mình đến lúc này đã cập bến an toàn, nhưng đúng là chẳng ai nói trước được điều gì.
Chồng vẫn mang về vài trăm triệu mỗi tháng, nhưng tài sản trong nhà cứ ngày càng vơi dần
Hơn 1 năm trước, tôi thấ.y vàn.g trong két sắt cứ vơi dần, một vài chiếc túi hiệu của tôi có vẻ cũng biến mất khỏi phòng trưng bày. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng mình bị đãng trí sau sinh. Thực tế, tôi cũng chẳng rõ có bao nhiêu lượng vàng trong két sắt, còn túi hiệu cũng lên tới vài trăm chiếc, đếm đi đếm lại không xuể.
Nhưng càng ngày, chuyện này càng trở nên kỳ lạ, đến mức tôi không thể làm ngơ. Cứ mỗi khi mở két sắt hay vào phòng thử đồ, tôi lại càng thấy thêm những khoảng trống. Nhà chỉ có mỗi 2 vợ chồng, 1 con nhỏ và bác giúp việc đã gắn bó 3 năm, tôi không biết phải nghi ngờ ai cho được.
Cuối cùng, tôi quyết định giấu mọi người, lắp camera kín nhà để tìm hiểu sự việc kỳ lạ này. Và thật không thể ngờ, người lén mang những chiếc túi hiệu và những thỏi vàng đi bán lại chính là chồng tôi.
Anh đã mất việc hàng tháng trời, nhưng mỗi ngày, anh vẫn đóng suit đi làm và vẫn chuyển cho tôi hàng trăm triệu mỗi tháng để đóng tiề.n học cho con, đồng thời, trang trải sinh hoạt trong gia đình. Không thể ngờ, số tiề.n đó hóa ra lại là tiề.n bán túi hiệu và bán vàng. Chưa dừng lại ở đó, chồng tôi còn bán cả 1 chiếc ô tô mà tôi không hề hay biết.
Cuộc sống của chúng tôi sau cuộc trò chuyện vào đêm hôm đó thực sự đã rớt từ thiên đường xuống địa ngục.
Video đang HOT
Tôi phát hiện ra chồng không chỉ lừa dối mình, mà còn đang nợ cả tỷ đồng do đầu tư thua lỗ. Tất cả những gì anh hứa hẹn và làm cho mẹ con tôi thực chất chỉ là giả dối.
Bán hết tài sản cũng không đủ trả nợ
Cho đến khi mọi chuyện vỡ lở, tôi chưa bao giờ có thể hình dung ra tại sao một người lại có thể nợ tới hàng chục tỷ đồng. Trước đây, dù đam mê đồ hiệu, dù không biết quản lý tài chính hay đầu tư, nhưng tôi cũng chưa bao giờ mắc nợ, dù chỉ 1 đồng. Vậy mà giờ đây, khoản nợ mà gia đình tôi phải gánh lại lớn hơn nhiều lần số tài sản mà chúng tôi có.
Bán nhà, bán toàn bộ đồ hiệu lẫn vàng và ô tô, cũng không đủ tiề.n để trả nợ. Từ một gia đình trung lưu, sống trong chung cư cao cấp, con có bảo mẫu riêng, được học trường quốc tế, giờ đây, chúng tôi phải ở trong 1 căn phòng rộng chưa tới 50m2, phòng ăn cũng là phòng ngủ. Giường chỉ cách bếp 3-4 bước chân.
Thậm chí, đến cả quần áo và giày của con, tôi cũng phải bán đi để lấy tiề.n trả nợ và trang trải cuộc sống.
Ngày con chào đời, vợ chồng tôi đã quyết tâm dành cho con những thứ tốt nhất, từ điều kiện sống cho tới điều kiện giáo dục, nhưng lúc này, những gì mà chúng tôi có thể mang lại cho con thậm chí còn không bằng 1 gia đình lao động bình thường.
Từ một đứ.a tr.ẻ được mặc đồ hiệu khi vừa lọt lòng, giờ đây, con tôi chỉ được mặc đồ second-hand, không còn bảo mẫu, cũng chẳng được học trường quốc tế.
Từ một người phụ nữ có khả năng mua cả trăm chiếc túi hiệu, từng là giám đốc, giờ đây, tôi chỉ là một nhân viên chăm sóc khách hàng bình thường, hàng ngày phải gọi cả trăm cuộc điện thoại chỉ để xin lỗi, hoặc giải quyết khiếu nại của khách hàng.
Từ một Tổng Giám đốc với mức thu nhập vài tỷ đồng mỗi năm, giờ đây, chồng tôi chỉ là một quản lý của nhóm nhỏ chưa tới 10 người, thu nhập chưa bằng 1/10 quá khứ.
Nếu nhìn vào cuộc sống hiện tại và ngừng so sánh với quá khứ, có thể nhiều người sẽ thấy cuộc sống của gia đình tôi lúc này rất ổn, chẳng có vấn đề gì để phải than vãn. Nhưng làm sao có thể không hoài niệm, khi quá khứ mình đã từng sung sướng và đủ đầy, còn hiện thực chỉ là những phong thư nhắc nợ?
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, qua cơn bĩ cực sẽ tới hồi thái lai. Dù chúng tôi không mấy tự tin về việc có đủ khả năng để quay lại cuộc sống như quá khứ, nhưng khoản nợ đã ngày một ít đi. 2 năm nữa thôi, chúng tôi sẽ trả hết nợ và có thể làm lại cuộc đời ở tuổ.i 40.
Trước đây, tôi từng đọc được một đoạn văn, đại ý rằng việc kiế.m tiề.n, tích lũy của cải khó 1, thì giữ tiề.n và duy trì của cải khó 10. Không thể ngờ, có ngày câu nói ấy lại ứng nghiệm vào cuộc đời của chúng tôi.
Đưa mẹ chồng 17 triệu đồng/tháng chi tiêu nhưng luôn kêu thiếu, tôi theo dõi phát hiện bà luôn cho chú út 10 triệu: Nghe câu trả lời từ mẹ khiến tôi sốc nặng!
Theo dõi hành động của mẹ chồng qua camera, tôi lập tức đưa bà ra khỏi nhà.
Tôi là Tiểu Lam, năm nay 35 tuổ.i. Bố mẹ tôi đều mất ngay từ khi còn nhỏ nên tôi được dì nuôi dưỡng. Dù cuộc sống không thực sự hạnh phúc, luôn bị các con của dì bắt nạt nhưng tôi buộc mình phải chấp nhận vì đâu còn nơi nương tựa nào khác.
Khi lên đại học, tôi chính thức được tự do. Bởi tôi phải tự đi làm kiế.m tiề.n để nuôi sống bản thân mình.
Năm thứ hai đại học, tôi quen chồng tôi. Và ngay sau khi ra trường, chúng tôi quyết định kết hôn.
Gia đình anh ấy ở nông thôn, cả nhà đều có truyền thống làm nông nên kinh tế chẳng thể dư dả. Khi thấy con trai đề nghị lấy vợ, mẹ chồng tôi nói thẳng với hai đứa rằng không có tiề.n để giúp các con mua nhà hay sắm của hồi môn cho bằng với người ta.
Vốn là người thiếu thốn tình thân, tôi chỉ ước có một gia đình của riêng mình nên chẳng mấy bận tâm về vật chất. Vậy là, hai đứa tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân từ con số 0.
Ba năm sau kết hôn, vợ chồng tôi tự mua nhà, mua xe và giờ đây được đón con đầu lòng. Ban đầu, chồng tôi muốn mẹ lên giúp con dâu chăm cháu nhưng bà từ chối vì không muốn xa bố. Vậy nên, tôi đành phải thuê giúp việc sau khi kết thúc kỳ nghỉ thai sản.
Như đã nói, khi bọn tôi làm đám cưới, mẹ chồng lấy lý do khó khăn nên không hỗ trợ. Thế nhưng, đến khi chú út - em trai chồng tôi lấy vợ thì bà đã cho nó 150.000 tệ (hơn 500 triệu đồng). Hành động này khiến tôi không hề vui chút nào, rõ ràng đây là sự thiên vị rất lớn.
Song, tôi lựa chọn im lặng để đôi bên được vui vẻ.
Đến khi bố chồng tôi qua đời, bà nói với chồng tôi rằng không muốn sống cô đơn một mình nên muốn đến ở chung với các con.
Chồng tôi hỏi ý kiến vợ, tôi tuy không hề muốn nhưng vẫn đồng ý với anh. Tại sao mẹ không đến nhà chú út mà ở - người mà mẹ yêu quý hơn chúng tôi?.
Mẹ chồng khá tốt khi mới đến, bà chủ động hỗ trợ tôi việc nhà, chăm sóc và đưa đón cháu đi học nên tôi bớt đi gánh nặng phần nào. Từ tháng thứ hai, tôi đưa bà sinh hoạt phí 5.000 tệ (hơn 17 triệu đồng) để bà chủ động đi chợ mua sắm chi tiêu. Do hai vợ chồng tôi không ăn sáng và trưa, chỉ ăn tối, nên tôi nghĩ số tiề.n này là không nhỏ, phần thừa còn lại bà có thể giữ để tiêu vặt.
Vậy mà tôi đã lầm. Tất cả thực phẩm và vật dụng trong nhà đều xuống cấp trầm trọng. Thay vì dùng đồ tốt như xưa thì mẹ chồng tôi mua hàng giá rẻ; các bữa ăn cũng giảm món thịt, tăng đồ chay và rau xanh. Đặc biệt, có tháng bà còn kêu tôi đưa thêm tiề.n chẳng không đủ.
Tôi không thể không nghi ngờ bà đang giấu vợ chồng tôi làm điều gì đó mờ ám. Để không đán.h rắn động cỏ, tôi vẫn đáp ứng mọi yêu cầu của bà rồi lén theo dõi qua camera. Tôi phát hiện, mỗi tuần 2 lần, em trai chồng tôi sẽ ghé qua nhà lúc anh chị đi vắng để lấy thức ăn, thậm chí còn lấy cả đồ ăn vặt của cháu để đem về cho con chú ăn.
Kinh hoàng hơn, mẹ chồng tôi sẽ đưa cho chú ấy khoảng 10 triệu lấy từ phí sinh hoạt tôi đưa cho mẹ.
Sau khi thu thập đủ bằng chứng, tôi liền mở cuộc họp gia đình. Tôi đưa đoạn phim cho mẹ và chồng xem. Tất nhiên, cả hai đều bàng hoàng và xấu hổ.
Mẹ tôi giải thích rằng, chú út mới mua xe nên cần thêm tiề.n trả góp. Là anh chị của nó, chúng tôi nên giúp đỡ em chứ không phải để mẹ phải khổ sở lén lút và bây giờ còn vạch tội trách móc.
Tôi nhẹ nhàng nói, số tiề.n bà đã đưa cho chú thì tôi cũng không cần đòi lại. Nhưng nếu bà đã quan tâm nó đến vậy thì bà hãy sang sống chung cùng vợ chồng chú để tiện chăm sóc con trai hơn. Dù sao bao nhiêu năm nay, tôi đã nín nhịn đủ rồi.
Rất may, chồng tôi là người hiểu chuyện nên đã đứng về phía vợ.
Sau đó, mẹ chồng tôi tức giận nổi trận lôi đình. Nhưng tôi đều lựa chọn im lặng, còn bà buộc phải rời đi.
Ngày xưa có nhiều chàng trai có điều kiện tốt hơn theo đuổi tôi nhưng tôi đã chọn chồng, bởi anh là người có trí, luôn biết phấn đấu chứ không dựa dẫm vào ai. Trong những năm chung sống này, anh ấy luôn tôn trọng ý kiến của vợ và đặt tình cảm của tôi lên hàng đầu. Tôi rất hài lòng.
Cho con gái ngủ một mình, nhưng sáng nào đứa nhỏ cũng kêu giường con chật lắm, đến khi tôi xem lại camera mới phát hiện sự việc kinh hoàng Ngày đầu tiên có camera quan sát phòng ngủ của con gái, tôi mới chứng kiến toàn bộ sự thật, hóa ra con bé không hề nói sai. Vợ chồng tôi có một cô con gái 8 tuổ.i. Tôi và chồng thống nhất chỉ sinh một con để dồn hết điều kiện nuôi con tốt nhất có thể. Từ nhỏ, tôi đã dạy...